Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi

Chương 18: Chương 18




Tôi dẫn theo Đoàn Minh Phong đi la cà khắp nơi suốt mùa hè, khu vui chơi quanh thành phố chơi chán rồi thì nhân lúc mưa gió đi chơi chèo thuyền vượt thác ở Chiết Giang.

Nước mưa dồi dào khiến dòng nước trở nên trong veo chảy xiết, Đoàn Minh Phong vừa sợ hãi hét lớn vừa cười ha ha, như một thằng ngốc.

Tôi dẫn em ra ngoài du lịch đã lên hẳn lộ trình rồi mà ba mẹ tôi không yên tâm, chỉ cho chúng tôi đi với đoàn, thôi thì cũng bớt việc hơn.

Đoàn Minh Phong rất ngoan, ra ngoài là đi theo sát tôi giống như cái đuôi nhỏ vậy, trong đoàn thường có mấy gia đình ba người đi chơi cùng nhau, con người ta quấy khóc làm mình làm mẩy, ba mẹ dỗ thế nào cũng nổi nóng, Đoàn Minh Phong luôn lén nhìn họ.
Tôi thi đậu trường đại học công trình quân sự lục quân, cơ sở chính nằm ở Nam Kinh, lúc điền nguyện vọng tôi nghĩ đa số nguồn giao thiệp đều ở Nam Kinh, mặt khác cũng là vì Đoàn Minh Phong, em quá lệ thuộc vào tôi, tôi cũng không nỡ bỏ em lại.

Nếu đi đến nơi núi cao đường dài ở tỉnh khác, sợ rằng muốn gặp được cũng khó, có điều cho dù là ở Nam Kinh, thì trường quân sự quản lý rất nghiêm ngặt, quy định nhập học rồi thì nhất định phải ở trường.

Hơn nữa cuối tuần ra ngoài còn phải viết đơn xin mới được, thế là Đoàn Minh Phong phải một mình ở nhà tôi rồi.


Ba mẹ tôi bảo tôi hỏi thử em xem có muốn ở tiếp hay không, dù sao thì Đoàn Minh Phong cũng nhạy cảm, để người cùng hàng như tôi đi hỏi dò mới có thể biết được suy nghĩ thật sự của em.

Điểm du lịch cuối cùng là ở biển, ban ngày ngâm dưới biển một tiếng đồng hồ, cháy nắng thành hai phần đen trăng rõ rệt, vừa cởi áo ra là như con gấu trúc luôn.

Đoàn Minh Phong còn ghê hơn thế nữa, da em vừa non lại vừa ham chơi, ôm riết lấy phao bơi không chịu lên bờ, da bị cháy đỏ châm chích.

Trước khi đến chúng tôi không chuẩn bị phao bơi, Đoàn Minh Phong là một con vịt cạn, thuê phao bơi trên bãi một tiếng hết tám mươi đồng.
Tôi vừa nhìn đồng hồ thấy còn có hai phút cuối cùng, vội vớt em lên khỏi nước, một tay cầm phao một tay ôm Đoàn Minh Phong.

Chạy như vắt chân lên cổ về phía cho thuê phao, Đoàn Minh Phong cười ha hả vì bị xốc.

Bà chủ đang nằm bắt tréo chân trên giường bãi biển, dù bận cầm đồng hồ bấm giờ nhưng vẫn nhàn nhã nhìn chúng tôi.
Tôi đến đúng giờ, mệt đến nỗi ngồi phịch xuống đất, Đoàn Minh Phong thấy có người là liền nhào vào lòng tôi quấy lên, cát giữa trưa nóng hổi, tôi vội vàng kéo em đứng dậy, đúng là vô cùng chật vật.

Trả xong tiền lấy chìa khóa đi tắm rửa, Đoàn Minh Phong đưa cánh tay dính đầy cát của mình ra, dẩu môi yếu ớt nói:
"Anh hai, anh nhìn nè..."
Tôi search xem thử cháy nắng, kết quả tìm kiếm cực kỳ đáng sợ, thêm cả hình ảnh phần lưng nổi bọc nước kinh không chịu được.

Tôi lo lắng vội vàng dẫn Đoàn Minh Phong đi ven đường tìm hiệu thuốc, Đoàn Minh Phong đội một chiếc nón rơm con cua, cầm theo máy ảnh xem hình không lo không sợ gì cả.
"Anh hai..." Bỗng em lớn tiếng gọi tôi.
Tôi vừa quay đầu, em giơ tay ra nâng máy chụp hình lên chụp hình cùng tôi, hình thằng nhóc lùn Đoàn Minh Phong này chụp chỉ chụp tới cằm và lỗ mũi tôi thôi, góc chụp từ dưới lên, một lời khó nói hết.
Buổi tối về khách sạn tắm rửa xong, tôi bôi lên mặt và lưng em một lớp gel nha đam dày, em nằm sấp bên giường rên hư hử bảo ngứa.
"Đừng gãi." Tôi kéo tay em ra, nâng cằm em lên áp sát đến nhìn trái ngó phải.

"Em thấy sao? Không thì đi bệnh viện nhé."
Mặc dù Đoàn Minh Phong "chịu tội" nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, cong mắt cong mày lên cười với tôi: "Không đau chút nào hết."
"Phải không đó?"
"Phải chứ!"
Gò má Đoàn Minh Phong giống như đánh má hồng, phủ một lớp nha đam trong suốt lên gương mặt, dưới ánh đèn trông như một quả thạch anh đào, trái tim yêu thương của tôi dành cho em tăng lên từng ngày, có lẽ chính tôi không hề nhận ra được, nhưng hình như Đoàn Minh Phong thì lại hiểu rất rõ, vậy nên trong tiềm thức của tôi, em cũng nên gần gũi với tôi hơn bất cứ ai khác, như thế mới không phụ lại những gì tôi bỏ ra.

Đoàn Minh Phong không phụ kỳ vọng mà ỷ lại vào tôi, đây mới là sự hồi đáp mà em dành cho tôi.

Nhưng tôi và em càng lúc càng lớn, tình anh em đơn thuần này dần đi chệch đi khỏi hướng tiến triển, đến khi tôi nhận ra được thì đã rối ren phức tạp, không thể kiểm soát được nữa rồi.
Nhân lúc tâm trạng Đoàn Minh Phong tốt, tôi uyển chuyển nói với em về việc quy định trường quân sự rất nghiêm, cuối tuần chưa chắc có thể về nhà ở.

Quả nhiên em không chịu ở một mình tại nhà tôi, nhưng về lại nhà Vương Thủ Trung tôi không yên tâm, may mà ba mẹ tôi đã có dự tính từ sớm, ông bà nội biết Đoàn Minh Phong luôn ở nhà tôi, thường hay hỏi bóng hỏi gió, bà nội thì không cần phải nói, ông nội không tỏ vẻ gì mọi người xem như là ông ngầm thừa nhận, cô là mẹ ruột của Đoàn Minh Phong, ở bên cạnh mẹ ruột một cách danh chính ngôn thuận, mà tiền đề là Đoàn Minh Phong phải bằng lòng.
Tôi vẫn còn thấy rùng mình khi nhớ lại ngày xưa mình tự cho là thông minh, chọc thủng mối một quan hệ mẹ con của cô và Đoàn Minh Phong, vì vậy lần này tôi và ba mẹ luân phiên nhau hỏi Đoàn Minh Phong, xác định em không bài xích mới dám dẫn em đi gặp cô.
Đoàn Minh Phong có một đôi mắt rất giống cô, máu mủ đúng là một thứ kỳ diệu, tính tình ông nội có khó hơn đi nữa cũng không ngăn được sự thu hút của huyết thống, Đoàn Minh Phong nhút nhát gọi ông:
"Ông ngoại."
Có lẽ con người già rồi thì sẽ trở nên mềm lòng thật, ông hơi ho một cách mất tự nhiên, cầm quả quýt lên đưa cho Đoàn Minh Phong: "Ăn đi."

Đoàn Minh Phong không nhận lấy, lắc lắc đầu.
Tôi tiện tay cầm lấy, vô tư lự hỏi ông: "Mùa hè mà đâu ra quýt vậy nội?"
Ông nội liếc tôi không thèm để ý, chẳng hiểu kiểu gì, bà nói: "Nhờ người ra mang đến, còn nhiều loại trái cây lạ lạ bà còn không biết trái gì."
Tôi nói: "Oh~ thì ra không phải mua cho con ăn, ông nội, sao ông thiên vị quá vậy?"
Ông nội vạch tờ báo "soạt" một tiếng che mặt lại: "Đi đi đi đi, đồ ăn không chặn được miệng cậu lại à?"
Tôi cười xấu xa nhét quýt vào miệng Đoàn Minh Phong, dẫn em ra sân vườn tìm cô, ba mẹ tôi đã làm công tác tư tưởng cho cô rồi, cô đeo một cặp mắt kính, mắt bà ấy vì khóc lóc nhiều tích tụ qua năm tháng nên hỏng rồi, lúc nhìn thấy Đoàn Minh Phong thì nheo mắt nhìn em.
Bà không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù tay chân bà có đang run rẩy, nhưng bà vẫn kiềm chế lại ngồi trên xích đu.
Đoàn Minh Phong không lên tiếng được, cô tôi vẫn rơi nước mắt, tôi nơi sốt ruột: "Gọi mẹ đi, giống như lúc nãy gọi ông ngoại bà ngoại vậy đó, gọi đi."
Đoàn Minh Phong há miệng thế nào cũng không được, em "oa" một tiếng là khóc luôn, ôm lấy eo ôi không chịu ngẩng đầu lên, cô tôi căng thẳng đứng dậy:
"Đừng vội đừng vội, đừng giục em mà."
Mẹ tôi rơi nước mắt theo, cùng là người làm mẹ sao có thể không thể hiểu được chứ, bà dẫn Đoàn Minh Phong đến trước mặt cô tôi, để hai mẹ con nắm tay nhau:
"Không cần vội, từ từ là được, ngày tháng còn dài mà, sau này sẽ tốt lên thôi."