Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 10



Đúng vậy, cô nhớ lại, cậu đã mua nhưng cô không dùng nữa sau khi chỉ uống một gói vì quá đẳng.

"Ừm... vẫn còn." Cô nói.

"Được rồi. Diệu Linh, khi nào chị rảnh? Em muốn mời chị đi ăn trưa, hoặc ăn tối cũng được."

Cô ước gì cậu đừng nói nữa và sẽ cúp máy. "Cả tháng này tôi đều rất bận."

Kiên nhẫn, cậu trả lời. "Em biết rồi. Hôm qua chị có nhận được chiếc túi mà em để lại trước cửa nhà chị không?"

Bực bội với cách cậu nói dai dẳng, Lý Diệu Linh gãi trán. "Ừm. Tôi nhận được rồi."

"Hãy nhớ đừng bỏ bữa. Em biết chị lúc nào cũng ăn uống không đúng giờ và hay bỏ bữa."

"Tôi hứa sẽ không bỏ bữa." Cô cố không nghiến răng vì tức giận trước khi nhớ lại răng cô không đơn độc trong ngôi nhà của mình. Nhanh chóng ném về phía Trịnh Thừa Hạo một cái liếc mắt, cô nói nhỏ. "Tân Vũ, tôi sẽ gọi lại cho cậu khi tôi rảnh, được chứ?"
"Chị nhớ đấy, Khäc Tiến và em sẽ lên kế hoạch đến thăm chị, trong trường hợp chị không giữ lời."

Lý Diệu Linh trợn tròn mắt. "Được rồi. Tôi sẽ gọi thường. xuyên."

Cô có thể nhìn thấy cậu mỉm cười ở bên kia đầu dây với những cuốn sách để trước mặt. "Em sẽ gặp chị sau. Tạm biệt, Diệu Linh."

"Ừ, tạm biệt" Cô cúp máy, đặt điện thoại trở lại bàn sau đó đứng dậy và thấy Trịnh Thừa Hạo đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô sau đó liếc nhìn cô một cái. Nhớ lại cách cô đã nói dối Ôn Minh Long về việc cô không xài điện thoại, cô ngượng ngùng cười xòa, anh chỉ mỉm cười đáp lại. Lý Diệu Linh nhìn đi chỗ khác, bầu không khí lúc này hơi khó xử.

"À quên, để tôi đi lấy ô cho anh." Cô võ trán, quay người đi về phía phòng ngủ của mình. Lấy chiếc ô từ góc tường, cô bước ra đưa nó cho anh.
"Cảm ơn” Anh trả lại chiếc khăn cho cô. "Tôi sẽ đi ngay

Khi tung chiếc ô lên đầu, Trịnh Thừa Hạo bắt đầu quay trở lại với cái lạnh thê lương, dừng chân sau khi bước vài bước, anh xoay người lại. Nghiêng đầu về phía sau, anh nhìn vào tòa nhà.

Số phòng là 1224, tầng mười hai. Anh sẽ không quên hai điều này rồi mỉm cười.

"Cô ấy thật dễ thương" Anh nghĩ thầm, và quay lại đi xuống lòng đường.

Khi anh về đến nhà, đứa cháu nhỏ chạy về phía anh. "Cậu."

"Này, anh chàng nhỏ bé." Anh cúi xuống ôm Gia Kỳ. "Ngày. hôm nay của con thế nào?"

"Con đã nhìn thấy một con khủng long trên TV”" Cậu nhóc giơ tay lên trên người anh. "Cao như vậy nè, to hơn cả chú."

Cười với niềm vui mà đứa trẻ mang lại, Trịnh Thừa Hạo vỗ nhẹ vào đầu cậu. "Vậy sao? Thế chúng có đáng sợ không?”

"Không." Cậu lắc cái đầu nhỏ của mình.
"Con không sợ khủng long à?" Cởi ba lô ra, anh bồng Gia Kỳ, đi về phía nhà bếp. "Ăn cơm chưa?"

"Con đợi cậu." Cậu nói như thể cậu rất tự hào về việc chờ cậu mình về để ăn chung.

"Con về rồi à?" Mẹ anh nói câu quen thuộc khi anh bước vào căn bếp rộng lớn. Giống như mọi khi, bà đeo tạp dề, chuẩn bị dọn bàn. "Hôm nay con về hơi muộn đấy."

"Con đã gặp một người bạn." "Một người bạn?”

"Vâng." Anh gật đầu trong khi đặt Gia Kỳ xuống ghế. "Hôm nay cậu đã kết bạn mới."

"Bạn gái?" Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn anh.

Mim cười, anh trả lời. "Đó là một cô gái, nhưng không phải bạn gái."

"Tại sao?" Bối rối, Trịnh Thừa Hạo chỉ cười.

"Tại sao vậy cậu?" Gia Kỳ hồn nhiên hỏi khi anh ngồi vào chỗ.

Anh đột nhiên nghĩ đến việc phát hiện ra Lý Diệu Linh ở cuối cầu thang lạnh lẽo và run rẩy trước khi đưa cô về nhà để nghe câu chuyện về cô và em trai cô, vô tình mỉm cười khi cô nói dối Ôn Minh Long về việc không xài điện thoại. Anh thậm chí còn cảm thấy thích cười hơn khi nhớ lại việc phát hiện ra sự cáu kỉnh trong giọng nói của cô khi nghe cô nói chuyện qua điện thoại.

"Cậu ơi, tại sao vậy?" Gia Kỳ hỏi lại, lắc tay cậu mình.

Nhìn anh chàng nhỏ bé, anh nói. "Cậu vẫn chưa biết nhiều về cô ấy."

"Đó là một chiếc ô đặc biệt." Ôn Minh Long nói vào sáng hôm sau. Họ gặp nhau để ăn sáng và đang đi bộ qua khuôn viên trường về phía khoa kinh tế. "Nhưng mà sao cậu lại mang ô vào một ngày năng như thế này?”

Trịnh Thừa Hạo liếc nhìn chiếc ô của Lý Diệu Linh nhét vào ba lô của mình. "Tôi phải trả lại cho chủ nhân của nó."

"Eh.' Ôn Minh Long nghịch ngợm huých vai anh. "Cậu đang nói đến ai đó, phải không? Là ai vậy?"

Anh nhún vai. "Cậu cũng biết cô ấy."

"Tôi cũng biết sao?" Cậu bạn hỏi với đôi mắt mở to. "Để tôi suy nghĩ xem, con gái của chủ tịch Ngô - người đang theo đuổi cậu?”

Trịnh Thừa Hạo cau mày nhìn bạn. "Là Lý Diệu Linh."

Vẻ mặt Ôn Minh Long tĩnh lặng. "Tại sao cậu lại có ô của cô ấy?"

"Cô ấy đã ở đây ngày hôm qua." Trịnh Thừa Hạo nói. "Cô ấy đợi cậu dưới mưa, vì vậy tôi đã đưa cô ấy về nhà và cô ấy cho tôi mượn ô của cô ấy vì tôi cũng không có ô."