Quyến Rũ Vợ Yêu: Chồng Ngốc Không Nên Thế!

Chương 44: Bạch Kỳ Ăn Dấm!





Vị trợ lý ngơ ngác nhìn sếp nhà mình khiêu vũ với con gái nhà người ta xong, không để lại danh tính cứ thế nghênh ngang rời khỏi, rất kiêu ngạo, rất phách lối, rất đáng đánh đòn.

Anh ta lau mồ hôi hột, nghĩ thầm… cách sếp tán gái đúng thật khác người.
Trợ lý cảm thấy bản thân là một nhân viên tốt, ông chủ ăn rồi không chùi mép thì anh ta phải có trách nhiệm chùi hộ ông chủ.

Thế là, nhân lúc bạn nhỏ Tinh Lạc chưa hoàn hồn, trợ lý nào đấy đã rón ra rón rén tiến đến gần cô, nhét vào tay cô một tấm danh thiếp, cười phớ lớ.
“Tiểu thư, ông chủ tôi da mặt mỏng, cô thông cảm.

Đây là số điện thoại của ông chủ tôi, sau này sẽ còn gặp lại.”
Nói đoạn, sợ Bạch Kỳ đổ dấm chua, anh ta không dám nhiều lời với Tinh Lạc nữa, co giò chạy thẳng.
“Này…”
Tinh Lạc nhíu nhíu mày, nhìn ngắm tấm danh thiếp đen sì, ngoại trừ dãy số điện thoại thì không có tên tuổi hay ký hiệu nào đặc biệt, vô cùng đáng nghi.

Không cho cô biết tên, người này không phải là có mưu đồ bất chính đi?
Tinh Lạc bĩu môi, cô không thèm liếc nhìn tấm danh thiếp thêm lần nào nữa, tùy ý búng tay vứt vào thùng rác, sau đó nhấc váy chạy đi tìm Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần tiếp tục làm thân.
“Ui ui… sếp, vợ của anh vô tình ghê.”
Qua khe cửa bé tí, có hai con mắt đang nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Du Tinh Lạc.

Trợ lý thương tiếc nhìn tấm danh thiếp anh ta cố ý chuẩn bị vì ông chủ bị Tinh Lạc chà đạp, bỏ rơi, cảm thấy hành trình theo đuổi vợ của Bạch Kỳ có chút gian nan.

Sau màn khiêu vũ kinh tâm động phách thế kia, lại thêm ông chủ tốn công sử dụng tuyệt chiêu học được trong sách giáo khoa, thế mà phu nhân vẫn không rung động mảy may, mặt mày tỉnh bơ.

Lòng dạ phu nhân làm bằng sắt đá hay sao?
Khuôn mặt Bạch Kỳ đen kịt như đít nồi, biết thế anh mới không quay trở lại xem phản ứng của cô, không xem còn đỡ, xem rồi chỉ muốn vật cô ra đánh vào cái mông nhỏ vài cái cho bõ tức.
Du Tinh Lạc, em đợi đấy!
Bạch Kỳ hắng giọng, anh lườm trợ lý bên cạnh, giận dỗi quay lưng đi, lần này là đi thật.
“Nhiều lời!”
……..
Vì chuyện của Du Trạch nên Tinh Lạc quyết định nhanh chóng ra tay với mẹ con Hạ Mai.

Thực sự mà nói, Tinh Lạc không sợ Hạ Mai, cô về nước không phải để thanh toán nợ nần giữa bọn họ ư?
Nếu ba cô sống tốt, nếu ba cô an an ổn ổn khỏe mạnh thì có lẽ cô đã để mẹ con Hạ Mai ung dung tự tại lâu hơn một tí.

Nhưng không, việc Du Trạch bị đối xử tàn nhẫn đã chạm đến giới hạn của Tinh Lạc.
Du Trạch mặc dù chưa tỉnh nhưng Tinh Lạc không đợi được lâu hơn nữa, cô bắt buộc phải làm một cái gì đó, nếu không lửa giận trong lòng cô không cách nào nguôi ngoai được.
Công việc diễn xuất bị Tinh Lạc giảm thiểu đến mức tối đa, sau bộ phim của đạo diễn Trương công chiếu cô không nhận các kịch bản khác, thay vào đó là quay mấy quảng cáo nhỏ lẻ, xem xét làm người đại diện nhãn hàng, người mẫu thời trang.

Không đóng phim nên thời gian của Tinh Lạc dư dả hơn nhiều, không những rảnh rỗi an bài kế hoạch mà còn đi ăn uống, đi mua sắm với Nguyệt Tích Lương thường xuyên, thân thiết tới nỗi cả hai nhân cách Bạch Kỳ ghen tị đỏ mắt.
Rột…

Đối diện Nguyệt Tích Lương, Bạch Kỳ cầm cốc nước rít một hơi cạn sạch, ánh mắt tóe ra tia lửa đạn.

Nguyệt Tích Lương ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn mét tám đẹp trai trước mặt, nước miếng suýt chút nữa trào ra khỏi khóe miệng.

Tinh Lạc đứng giữa hai người, nhìn trái nhìn phải, lông mày giật giật.
Hai con người dở hơi này đã ‘âu yếm’ nhìn nhau hơn mười phút rồi đó!
Người nào không biết còn tưởng họ đang tình thương mến thương, trái tim bay đầy trời.

Thực chất… đây là lần đầu tiên cô chính thức giới thiệu hai người với nhau mà.
Tinh Lạc ho khan nhằm đánh tan bầu không khí gượng gạo, cô véo tay Bạch Kỳ, cười tươi nói.
“Bạch Kỳ, ở nhà đã dạy thế nào? Không chào hỏi à?”
Bạch Kỳ ấm ức dùng đôi mắt chực khóc định lên án Tinh Lạc, thế nhưng chợt nhớ ra sự hiện diện của Nguyệt Tích Lương, không muốn cô chê cười nên nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh thẳng lưng, không cam tâm nhếch miệng.
“Xin chào, Kỳ Kỳ là chồng của Tiểu Lạc, Tiểu Lạc là cô vợ nhỏ của Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ rất thích Tiểu Lạc, Tiểu Lạc cũng rất thích Kỳ Kỳ.”
Đặc biệt nhấn mạnh, chỉ sợ thiên hạ không biết mối quan hệ của anh và Du Tinh Lạc.
Nguyệt Tích Lương lau nước miếng, ngờ vực đánh giá Bạch Kỳ, linh quang lóe lên, cô không trả lời Bạch Kỳ ngay mà kéo Tinh Lạc ra một góc, nhỏ giọng.
“Lạc Lạc, đây không phải là người chồng cô kể chứ? Đẹp trai thì miễn bàn, nhưng mà… tôi thấy có gì đó không đúng lắm.”
Tinh Lạc bất đắc dĩ bóp trán, nhún vai đáp.
“À thì… đúng là hơi không bình thường…”
Nhìn Bạch Kỳ cô đơn hướng bên này ngó qua, Tinh Lạc không muốn giấu Nguyệt Tích Lương, đem đầu đuôi câu chuyện nói cho cô.


Nguyệt Tích Lương và Tinh Lạc quen biết nhau không được bao lâu, nhưng cô tuyệt đối tự tin vào mắt nhìn của bản thân.

Huống hồ… Tinh Lạc biết Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần không phải công dân nước X, họ không có lý do gì để mà trở mặt với cô cả.
Bạch Kỳ… không, nói chính xác hơn là nhân cách thứ hai nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ ngực đẫy đà của Tinh Lạc kề sát vào cánh tay Nguyệt Tích Lương cọ cọ, trong đầu anh niệm trăm ngàn từ ‘nhẫn’.
Nhẫn!
Ta nhẫn!
Ta nhẫn nhẫn nhẫn!
Cùng là đàn bà phụ nữ, không có gì phải đổ dấm hết! Ừ, anh không cần ghen, ghen sẽ mất giá.
Hít vào, thở ra, đúng rồi, chuyện này là bình thường, quá đỗi bình thường, là anh đa nghi rồi.
Nhưng… con mẹ nó! Người phụ nữ họ Nguyệt kia nhỡ đâu quay sang thích con gái thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu cô ta là đồng tính luyến ái?!!
Cứ cho cô ta vốn dĩ không phải đồng tính, nhưng ai bảo Tinh Lạc của anh xinh đẹp mỹ miều, tốt bụng vui tính, quyến rũ vạn người mê đâu.

Cô ta trước không cong, sau này sẽ cong! Không ai có thể chống đỡ được sức hút của Tinh Lạc nhà anh!
Và thế là… không ngoài dự liệu, Bạch Kỳ tiếp tục ăn dấm.
Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương mang vẻ mặt quái dị quay về, cô bóp bóp má Bạch Kỳ, như thể đang nói chuyện với trẻ con, dụ dỗ.
“Kỳ Kỳ phải không? Nào, gọi một tiếng chị Lương nghe thử!”
Chị Lương… em gái cô!
Bạch Kỳ không nhịn nổi gạt tay Nguyệt Tích Lương, chạy ra trốn sau lưng Tinh Lạc, tận dụng bộ dáng ngây thơ vô số tội lên tiếng.
“Tiểu Lạc, người này xấu quá! Giống mẹ mìn!”
“..........”
Tinh Lạc và Nguyệt Tích Lương đồng thời không có cái gì để nói.

Mẹ mìn, người đàn bà chuyên đi bắt trẻ con trong truyền thuyết.
Nguyệt Tích Lương lệ đảo quanh tròng, dung nhan xinh đẹp, khí chất dịu dàng, thanh nhã như cửu thiên huyền nữ muốn sụp đổ.
Mẹ kiếp! Lão nương giống mẹ mìn chỗ nào?! Rõ ràng lão nương đây đẹp tựa hoa tựa ngọc, mỹ nữ trăm năm có một, là ngự tỷ người người yêu mến, đại gia theo đuổi xếp thành hàng dài từ thành phố Z sang thành phố H, là tác giả truyện BL nổi tiếng trên mạng.

Anh nói tôi mẹ mìn chỗ nào? Tôi nhổ vào!
Anh ngốc như vậy, dù tôi là mẹ mìn cũng không thèm bắt anh.
Lạc Lạc, tôi đề nghị cô đổi chồng!
Tinh Lạc cũng không biết hôm nay Bạch Kỳ bị chạm phải dây thần kinh nào, anh thường ngày rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu và thân thiện.

Cớ sao lại có địch ý với Nguyệt Tích Lương mới gặp?
Nguyệt Tích Lương thể hiện tấm lòng vị tha, không chấp nhặt với tên ấu trĩ Bạch Kỳ, cô gạt tóc, thở dài nói.
“Đi, Lạc Lạc, chúng ta đi càn quét trung tâm thương mại.”
Mục đích ngày hôm nay của hai người là càn quét mua sắm, không tiêu hết tiền trong ví thì tuyệt đối không về.
“Khoan đã.”
Đột nhiên Tinh Lạc vội gọi Nguyệt Tích Lương lại, cô xem đồng hồ, đúng lúc điện thoại rung lên một cái.

Tinh Lạc mở tin nhắn ra đọc, mỉm cười.
“Tôi còn muốn giới thiệu với hai người một nhân vật nữa, anh ấy sắp đến rồi đây.”
Trái ngược Nguyệt Tích Lương tò mò, Bạch Kỳ bỗng dưng có dự cảm không tốt, bất an.

Quả nhiên, dự cảm của anh mười lần thì chín lần đúng, không trượt phát nào.