Cho dù cô không xem cuốn truyện tranh rách nát này thì cũng không muốn làm trái lương tâm, để tiếp cận với người mà bản thân mình ghét như vậy được.
Ở APP này, sau lần đầu tiên nhận được thẻ ngôi sao thì sẽ được nhận thêm năm xu đọc, cộng với điểm hoàn thành nhiệm vụ, vừa vặn có thể rút một lần nữa.
Lần này Dư Thính không dám làm qua loa nữa, chuẩn bị đầy đủ rồi mới bấm rút thẻ.
Màn hình sáng lên ánh sáng vàng, ánh mắt Dư Thính cũng sáng lên theo.
[Chúc mừng bạn đã kích hoạt nhân vật thẻ năm sao, lần đầu tiên nhận được thẻ năm sao sẽ tặng thêm 10 xu đọc.]
Năm sao!
Cô phát tài rồi!
Nhưng mà khi nhìn đến tấm thẻ đang chỉ là ai thì nụ cười tươi của Dư Thính lập tức tắt ngúm.
[Họ và tên: Quý Thời Ngộ.]
[Tuổi: 17.]
[Mối quan hệ của nhân vật: Trúc mã của Dư Thính, đối tượng mà Hạ Thất Thất yêu thầm.]
[Câu chuyện của nhân vật: Chết vì bệnh, trọng sinh đến 17 tuổi, quyết tâm báo thù.]
[Kết cục của nhân vật: Có thể kích hoạt sau khi mua kết cục cuối cùng.]
Ồ, Quý Thời Ngộ, vậy thì không sao cả.
Dư Thính đóng tấm thẻ lại với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó nhấp lại lần nữa rồi rút ra.
Vẫn là màu vàng truyền thuyết, sau hai lần ngoài ý muốn trước đó, trong lòng Dư Thính không khỏi dao động, thậm chí cảm thấy nó còn muốn làm chuyện xấu.
[Chúc mừng bạn đã rút được thẻ năm sao.]
[Họ và tên: Yến Từ.]
[Tuổi: 18.]
[Mối quan hệ của nhân vật: Không có.]
[Câu chuyện của nhân vật: (Nhân vật đạt được ba trái tim hồng có thể kích hoạt).]
[Kết cục của nhân vật: ((Nhân vật đạt được bốn trái tim hồng có thể kích hoạt).]
Dư Thính giật mình phấn khích nhảy lên.
Yến Từ ư?
Người ngồi sau cô?
Dư Thính nhìn hai kẻ thù bên cạnh, rồi lại nhìn tấm thẻ của Yến Từ với viền bằng vàng trong tay, ngay lập tức cảm thấy phần tóc mái dày đó của cậu dễ nhìn hơn không ít.
Chính là người này đi!
**
Rất nhanh đã đến giờ tan học.
Cô thu dọn cặp sách qua loa cho nhanh, Cố Song Song đi đến trước mặt cô: “Thính Thính, trung tâm thương mại mới mở một nhà hàng thịt nướng rất ngon, tối nay có muốn đi cùng không?”
Dư Thính lắc đầu: “Không đi, có việc rồi.”
Cố Song Song cũng không miễn cưỡng nữa, quay sang hỏi những người khác.
Xe dừng trước cổng trường.
Dư Thính ngồi vào bên ghế lái phụ.
Bác Lý ngồi bên ghế lái nhìn cô một cái: “Chúng ta…”
“Đi thẳng đi.”
Tiết tự học buổi tối của lớp thực nghiệm nhiều hơn các lớp khác một tiếng, trước đây Dư Thính đều sẽ chờ anh ta. Nhưng kể từ hôm nay trở đi, cô sẽ không bao giờ chờ anh ta thêm một phút một giây nào nữa.
Bác Lý lắc đầu bất đắc dĩ, từ từ khởi động xe: “Thính Thính vẫn còn giận tiểu Ngộ à?”
“Bác Lý, chú đừng có gọi như kiểu thân thiết lắm vậy, anh ta chỉ là một con chó ăn nhờ ở đậu của nhà chúng ta mà thôi.” Dư Thính chống cằm, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tràn đầy sự tức giận.
Anh ta có thể nhận được những thứ tốt nhất đều là nhờ có sự yêu thích của cô.
Bây giờ cô không thích nữa, Quý Thời Ngộ ở trong mắt cô chính là một con chó ăn cây táo rào cây sung, ăn cháo đá bát, cô không đánh chết thì đã xem là nhân từ lắm rồi.
Bác Lý biết cô còn đang tức giận, liên tục giải hòa: “Được được được, Thính Thính không cho bác gọi, thì bác sẽ không gọi.”
Lúc này Dư Thính mới bỏ qua.
“Bác Lý, bác biết chỗ nào có chợ bán bò sát không?”
“Hình như có một chợ ở gần Vương Phủ Tỉnh, Thính Thính hỏi cái này làm gì?”
Dư Thính không trả lời, trực tiếp nói: “Chúng ta đi thẳng đến đó đi.”
Mặc dù bác Lý Không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chuyển đường đi thẳng đến chợ bán bò sát.
Hơn một tiếng sau, xe dừng ở ngoài chợ.
Đây là chợ buôn bán bò sát lớn nhất ở Giang Thành, nhiều hàng bán hàng rong nên trông có vẻ hỗn loạn, chỉ có một con đường nhỏ hẹp, hàng này sát hàng kia.
Các thương gia không ngần ngại in hình con gián, rết, nhện… lên trên biển số nhà, Dư Thính nhìn thấy thì sống lưng phát run, dạ dày như muốn nôn khan.
Cô vừa mới bước vào mà đã bắt đầu sinh ra cảm giác nhụt chí.
Nhưng không còn cách nào khác, cô đã giẫm chết thú cưng của Yến Từ, đối phương không muốn tiền, không còn cách nào khác ngoài việc bồi thường cho cậu một con nhện nhỏ xinh đẹp, điều quan trọng chính là cô vẫn còn muốn dựa vào cậu để kiếm xu đọc truyện tranh.
Dư Thính sợ hãi, níu tay áo bác Lý thật chặt.
Bác Lý không ngừng bật cười: “Muốn mua con gì đó để hù dọa Quý Thời Ngộ à?”
Dáng vẻ này của cô cũng không giống như muốn mua về để nuôi rồi, đương nhiên bác Lý sẽ nhớ đến vụ trò đùa dai kia.
Dư Thính bất mãn: “Con mới không hư như vậy đâu!”
“Vậy thì Thính Thính muốn mua con gì?”
Dư Thính dừng một lát: “Con nhện.”
“Nhện ư?”
“…Đưa cho bạn cùng lớp.” Dư Thính thành thật nói: “Con dẫm chết thú cưng của bạn ấy nên đền một con khác.”
Bác Lý nhíu mày, có chút bất ngờ.
Hai người đi đi lại lại một đoạn, cuối cùng cũng chọn được một cửa hàng có mặt tiền sạch sẽ.
Cửa hàng này chuyên bán nhện sống.
Dư Thính vừa mới bước vào cửa đã bị con nhện hồng to bằng bàn tay trong tủ kính dọa cho sợ muốn nhảy lên.
“Đây là Hoa Hồng Lửa Chile, rất dễ nuôi đối với người mới, cô gái cảm thấy hứng thú sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Dư Thính tái mét, liều mạng lắc đầu.
“Vậy cô cứ xem đi, nhìn trúng con nào thì nói với tôi.”
Dư Thính nhìn một vòng xung quanh, tìm thấy một con giống hệt như con nhện nhỏ của Yến Từ ở trên tầng hai, cô chỉ lên kệ rồi hỏi: “Con này… Con này bao nhiêu tiền vậy ạ?”
“Ồ, đây là Kim Trực Giản, cũng phù hợp cho người mới nuôi. Giá cả còn tùy vào kích thước con nhện nữa, ba centimet thì rẻ hơn chút, bảy centimet trở lên thì đắt hơn.”
Dư Thính cũng không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, vội vàng nói: “Cứ, cứ lấy con này đi!”
“Vậy cô muốn lớn từng nào? Mấy con?”
Dư Thính im lặng một lát, thú cưng phải nuôi từ nhỏ thì mới thân nhau được.
Cô gật đầu: “Con nhỏ nhất, lấy hai con đi.”
Giẫm một đền hai, hợp lý rồi.
Chủ quán nhanh chóng gói kỹ lại, còn thân thiết tặng thêm thức ăn gia súc và sổ hướng dẫn chăm sóc cho người mới.
Dư Thính cũng không dám để thứ này ngồi chung chỗ với mình trên xe, cô bảo chú Lý để chiếc lồng sắt bên ghế phụ, liên hệ với Triệu Học Thành để đến địa chỉ nhà của Yến Từ.
Chỗ ở của Yến Từ cách trường học cũng không xa.
Là một tiểu khu rất tàn tạ, theo như Triệu Học Thành nói thì đó là ngôi nhà do bà nội để lại cho cậu.
Đoạn đường đi vào tiểu khu khá hẹp, xe không thể tiến vào được.
Dư Thính bảo chú Lý dừng ở bên ngoài, một mình xách chiếc lồng sắt đi vào trong.
Hầu hết những người sống ở đây đều là người cao tuổi, tranh thủ khi hơi nóng đã tản bớt, họ đều tập trung xuống tầng dưới để đánh bài. Có lẽ vì hiếm người trẻ tuổi nên sự xuất hiện của Dư Thính đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mái tóc cô màu xanh óng ánh, nhưng gương mặt xinh đẹp kia còn nổi bật hơn nhiều so với mái tóc ấy.
Cặp mày cặp mắt thanh tú như một bức tranh đẹp đẽ tinh xảo, bờ môi cũng rất đẹp, hơi óng ánh nước. Nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế, cho dù đang mặc đồng phục, cũng không ngăn được khí chất cao sang toả ra từ bên trong con người cô được.
“Sao mà mái tóc kia lại gần giống với màu cải bó xôi dưới đất vậy kìa.”
Các bà cụ ngồi trên băng ghế nhỏ vừa cắn hạt dưa vừa không khách sáo mà phán xét cô.
Cô nhìn lại chằm chằm: “Bà đừng nói linh tinh vậy chứ, đây là mốt đấy ạ.”
Bà cụ suýt nữa cười đến mức rớt cả hàm răng giả: “Vậy thì cả nhà ta đều là mốt, nhà ta có đầy rau cải bó xôi cỡ lớn.”
“…”
Dư Thính mới không thèm so đo cùng bà cụ đâu, bước đến hỏi: “Bà ơi, bà biết nhà của Yến Từ ở đâu không ạ?”
“Yến Từ? Ý con nói cái quan tài tử kia ư?”
Cái tên gọi quan tài tử này thật khiến cho người ta ớn lạnh cả người.
Dư Thính gật đầu: “Là cậu ấy.”
Bà lão chỉ đường: “Toà nhà cuối cùng kia, tầng một phía Đông.”
Dư Thính nhớ rõ đường, chỉ mấy phút là đến đúng chỗ.
Khu này còn đổ nát hơn cả khu trước đó, phần tường bên ngoài hứng chịu mưa nắng quanh năm đã có dấu hiệu bong tróc, có sáu tầng tất cả, cửa lớn đã đóng, cũng không biết có để người ngoài đi vào không.
Dư Thính lùi bước, đột nhiên do dự không biết có nên đi vào không.
Cô không quen Yến Từ, người này tính cách cũng quái dị, nếu thấy cô không nói không rằng mà đến nhà cậu, cậu sẽ không tức giận chứ?
——80% là sẽ giận rồi.
Dư Thính đi vòng ra cửa sổ phía sau tòa nhà, kiễng chân nhìn trộm vào bên trong phòng bảo vệ.
Tấm kính hơi bẩn, còn kéo rèm cửa, nhìn xuyên qua khe hở cũng chỉ thấy một màn tối đen mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, rèm cửa bị ai đó kéo ra.
Dư Thính giật mình một cái rồi co rụt người lại, sau đó bắt đầu trốn.
Sau khi chắc chắn là đã an toàn rồi, cô lại lén nhìn vào bên trong.
Lần này thấy rõ bóng dáng của Yến Từ.
Cậu đã thay đồng phục đi rồi, mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, lộ ra một phần xương quai xanh rất đẹp.
Vẻ mặt của cậu rất tập trung, không biết đang chơi đùa cái gì ở trong tay.
Dư Thính tò mò dài cổ, chỉ thấy anh dùng đũa gắp một con nhện rồi đút cho con gì ở trên bàn… Thằn lằn ư?
Dư Thính hoàn toàn ngây ngốc.
Cúi đầu nhìn chiếc lồng sắt trong tay rồi lại nhìn vào bên trong.
Hoá ra cô mới chính là thằng hề sao?
Dư Thính sốc đến mức vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.
Cuối cùng, Yến Từ ở trong phòng cũng phát hiện có kẻ rình trộm.
Cậu mở cửa sổ ra, Dư Thính còn chưa kịp trốn đã bị bắt tại trận.
Cô lúng túng đứng tại chỗ, mười ngón tay co quắp lại một cách mãnh liệt.
“He he.” Dư Thính cười ngây ngô hai tiếng.
Vẻ mặt vô cảm của Yến Từ nhìn cô chằm chằm.
“Tôi, tôi đến để đền thú cưng cho cậu?”
Hoặc có thể là thức ăn chăng?
Bởi vì xưng hô rối rắm quá, hai hàng lông mày của Dư Thính nhíu chặt lại.
Bỗng nhiên Yến Từ xoay người bỏ đi, làm Dư Thính càng thêm mờ mịt.
Làm gì bây giờ?
Lúc cô đang ngây ra thì Yến Từ đã đứng bên cạnh cô rồi.
Cậu cao hơn Dư Thính tận hai cái đầu, Dư Thính đứng ở trước mặt cậu miễn cưỡng lắm cũng mới đến ngực cậu mà thôi.
Dưới lớp quần áo là cơ thể của người thanh niên cao gầy mà rắn rỏi, ánh nắng của mặt trời lặn đã làm mờ đi mái tóc đen thành màu nâu nhạt, làm cho làn da của cậu trông càng trắng hơn nhiều.
Cậu cụp mắt xuống, tầm mắt hoàn toàn dừng trên người Dư Thính.
Ngay cả khi cậu không nói lời nào, thì Dư Thính cũng có thể cảm giác được rằng cậu đang quan sát mái tóc của cô.
“Không, không phải là cải bó xôi đâu mà!” Dư Thính không thể không biện hộ cho chính mình: “Là mốt đấy năm nay, màu này rất được ưa chuộng đấy.”
Yến Từ: “…”
“Thôi bỏ đi.”
Dư Thính từ bỏ tranh luận với người câm vậy.
Cô đưa chiếc lồng sắt qua: “Đền cho cậu, cho dù làm thú cưng hay thức ăn thì cũng tùy cậu.”
Yến Từ nhận lấy chiếc lồng sắt.
Những con nhện bên trong vẫn còn sống khoẻ, thậm chí còn lộ ra hai móng vuốt đầy lông để chào đón cậu.
“Tôi đi đây!”
Trời tối dần, Dư Thính không muốn ở lại lâu.
Mới vừa đi hai bước thì thấy Yến Từ lặng lẽ đi theo sau cô và giữ một khoảng cách khá xa với cô.
Dư Thính dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Yến Từ mím môi.
“Không cần cậu đi theo tôi.”
Nói xong, Dư Thính lại xoay người rời đi.
Phía sau vẫn còn tiếng bước chân, cô thấy hơi bực bội: “Tôi đã đền nhện cho cậu rồi, cậu mau về nhà đi, đừng có đi theo tôi nữa.”
Đột nhiên Yến Từ bị mắng thì lại mím chặt môi hơn nữa.
Dư Thính nhìn tên thanh niên không hiểu sao trông có vẻ tội nghiệp kia, nhưng bỗng nhiên nhớ tới đây là đối tượng mình phải giúp đỡ, nên không thể hành động quá khích, tránh làm cho người ta sợ hãi.
Cô sốt ruột dẩu môi, lấy điện thoại ra đưa qua cho anh: “Cậu có gì muốn nói với tôi thì cứ viết ra đây đi.”
Dư Thính nghĩ có thể Yến Từ không biết dùng smartphone.
Sau đó thở dài, mở lòng bàn tay ra: “Được rồi, viết vào đây đi.”
Bàn tay cô nhỏ nhắn trắng nõn như hành lá bóc vỏ, cổ tay đeo một sợi dây mảnh màu đỏ, ở trên có đính hạt trân châu vàng, trông không hề tục, ngược lại càng làm cô trở nên sang chảnh hơn.
Yến Từ yên lặng chăm chú nhìn, thế nhưng lại giấu ngón tay vào trong cổ tay áo.
Một lúc lâu sau, cậu mới lấy chiếc máy cổ của mình ra, chậm rãi gõ hai chữ trên đó.