"Á... đau quá chủ nhân ơi, Kì Kì biết lỗi rồi lần sau không dám nữa. Xin tha cho Kì Kì."
Tiếng gậy đều đều quất xuống mông trộn lẫn tiếng kêu la của cô hầu gái hướng về nam nhân ngồi ở trên trường kỉ kia. Gậy từ tay hai nô bộc vẫn hạ đều đều.
Hồ đại phu cùng lão gia nhân đứng hai bên cạnh trường kỉ lắc đầu rét lạnh. Chớ dám khuyên can. Ai bảo tiện nô này dám động vào xà yêu kia, đã bảo trong vòng ba ngày chỉ có chủ nhân mới được động vào nó, tiện nô này lại trái lời, làm quá trình giải độc giảm hiệu quả, mười cái đầu cô ta cũng không gánh nổi. Thứ ngốc này còn giữ lại làm gì.
"Lôi ra ngoài trục xuất khỏi Thiên Sơn." Liên Hạo phẩy tay.
Hai nô bộc cặp hai bên nách cô hầu gái lôi ra ngoài, cô ta còn kêu gào vang vọng.
"Chủ nhân tha cho Kì Kì một lần đi. Kì Kì biết lỗi rồi. Chủ nhân, chủ nhân."
Cộp
Cộp
Cộp
Tiếng bước chân mang giày đế gỗ trên hành lang dài vọng tới. Xà yêu co cụm trong chiếc lồng sắt đặt ở trên giường. Đầu đã được quấn băng nhưng vẫn còn vệt máu khô chảy dài bên trán.
"Két..."
Cánh cửa mở ra mang theo cỗ lực áp bức. Liên Hạo tiến tới mở lồng sắt kéo xà yêu ra ngoài.
"Không, đừng chạm vào ta." Có lẽ bị đánh đập nhiều quá xà yêu tinh thần hoảng loạn mấy ngón tay bấu chặt lấy những thanh chắn không chịu ra ngoài, run cầm cập. Loài người độc ác, loài người là bọn độc ác.
Chẳng hiểu sao nhìn mấy ngón tay bé nhỏ của nó ra sức bấu víu Liên Hạo giấc này lại sợ nó đau, không dám dùng sức lôi kéo nữa. Mà vươn ngón tay điểm huyệt cho nó ngất đi rồi mới mang ra ngoài.
Vốc lọ thuốc Hồ đại phu đưa cho, Liên Hạo bôi lên tay chân rồi cả bờ má bánh bao của nó, nơi có những vết thương bầm tím. Sau đó vắt khăn nước ấm cẩn thận lau đi vệt máu khô trên trán của nó. Làm mấy điều vụn vặt cần độ tỉ mĩ này, liên hạo thấy bản thân thật điên mất rồi.
Lại một ngày nữa trôi qua, ánh tà dương buông mình le lói phía xa xa bên sườn núi Thiên Sơn. Trong gian phòng nhỏ ấm cúng, xà yêu từ từ tỉnh dậy trong lồng ngực ấm của ai kia. Liên Hạo cũng vừa vặn mở mắt nhìn nó. Còn chưa nói được câu nào đã bị xà yêu đẩy ra. Chính bản thân nó cũng mém ngã ra sau ngã lăn xuống giường.
"Cẩn thận." Liên Hạo chớp mắt vươn tay kéo người về. Xà yêu mất đà ngã xấp xuống nằm chồng lên người hắn, cơ thể cả hai dán vào nhau. Xà yêu đang ngây ngốc nhìn nam nhân tuấn lãng dưới thân chưa biết phản ứng thế nào. Nam nhân đã kéo đầu nó xuống duyện hôn ngấu nghiến.
"Ức... buông... ư..."
Lời van xin yếu ớt dần, xà yêu chìm trong vô vọng. Liên Hạo chẳng những lấy máu của nó, còn quấn nó cả đêm không buông.
Gần về sáng hắn mơ màng cảm giác có vật gì trơn ướt bò trên bụng mình, mềm mềm ấm ấm cọ vào cổ vào mặt mình dính nhớp, sau đó là quấn lấy người hắn, trườn qua bò lại cuối cùng rúc vào trong ngực hắn cuộn tròn luôn ở đó.
Liên Hạo sáng tỉnh dậy mới biết không phải mơ một con rắn đen đang nằm rúc trong ngực mình. Hắn trợn mắt lên rời giường phòng lao ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Mặt mũi tái sầm.
Tởm chết ta rồi. Cả đêm điên cuồng quên mất thân phận của nó, ta từ khi nào lại thành ra thế này.
Phải rồi chắc chắn là vì ta uống máu của nó lại đang trong quá trình điều trị mới bị nó mê hoặc đến mụ mị đầu óc thế này. Chỉ cần sau đêm nay nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc.
Chắc chắn là như vậy rồi. Sẽ sớm kết thúc thôi.
Mu bàn tay quẹt miệng chùi chùi. Ghê tởm một lẽ nhưng suốt từ trưa cho đến tối Liên Hạo vẫn quấn lấy xà yêu kia vừa giao hoan vừa uống máu, cả quá trình còn vô cùng thô bạo không chút tiết chế, mặc cho xà yêu khóc lóc van xin thế nào cũng không hề nhẹ nhàng đối xử.
Tối hôm đó sau khi độc tố trong cơ thể được bài trừ hoàn toàn. Liên Hạo lệnh cho lão gia nhân cùng một số nô bộc đem con xà yêu thoi thóp yếu ớt kia ném về hang núi chỗ của nó. Xem như thành toàn cho nó về nhà.
"Cơ mà chủ nhân ơi con xà yêu đang sốt rất cao, ném nó về nơi hoang vu đó trong tình trạng này e nó khó vượt qua." Lão gia nhân run sợ lựa lời nói, nhìn thấy cổ áo nó ẩn hiện dấu đỏ e rằng sau lớp y phục kia đầy dẫy những dấu vết tương tự đi. Cho dù thân phận thấp kém dẫu gì nó cũng là vật hi sinh cứu mạng cho người, chủ nhân đâu thể vô ơn như thế.
"Được rồi. Lão gia nhân ông còn giúp nó nữa bổn tôn ném cả ông lên núi cho sói hoang tha thịt. Mang đi."
Liên Hạo trợn mắt phẩy tay.
Lão gia nhân ngậm miệng sai đám nô bộc khiêng con xà yêu khỏi phòng. Hồ đại phu lắc đầu ngao ngán.
Cứu một người vô tình hại chết một người. Có lẽ lão già lẩm cẩm mất rồi, chẳng còn hiểu được lòng của Liên bang chủ nữa. Năm xưa rõ một tiểu hài tử đáng yêu đơn thuần, từ lúc lên làm bang chủ Thiên Sơn ngày càng trở nên vô tình máu lạnh thế này. Đáng lẽ năm xưa lão không nên đưa một đứa trẻ đáng yêu như thế đến đây. Thật sự hối hận.
Màn đêm trùm phủ đỉnh Thiên Sơn, sao sáng lấp lánh đầy trời, gió thổi lồng lộng khua lá rừng xào xạc. Đám nô bộc đèn lồng lớm đốm lập lòe trên tay khiêng con xà yêu để trên một cái cán về tận cửa động sau đó đặt ở đó ù chạy ra về.
Xà yêu mở mắt ngắm sao trời, đôi môi nhợt nhạt khẽ thì thầm tên ai đó. Nó vừa học được vào đêm qua, muốn gọi cho người ta nghe nhưng còn chưa kịp gọi đã bị đem vứt lên đây rồi.
"Hức... ức..."
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, váy trắng bay bay trong đêm ôm tấm thân gầy lạnh lẽo. Xà yêu vẫn nằm đó ngửa mặt ngắm sao trời. Dưới cần cổ trắng nõn in hằn bao đốm đỏ. Cơ thể nó đau đớn rã rời, chẳng cách nào gượng dậy nổi. Có phải nó sắp chết rồi không?
"Hạo... Liên Hạo..."
Những ngày qua bị nam nhân đó đối xử tàn bạo còn nhẫn tâm đem vứt bỏ ở đây thế này nhưng tại sao nó vẫn không thể quên được nam nhân đó càng không thể nào ngừng thương nhớ. Nó phát hiện ra nó lỡ yêu người ta mất rồi.
"Lang quân, lang quân mau đến đây ôm thiếp đi lang quân."
"Lang quân mau uống đi, thiếp đút cho chàng."
Hồng Hoa phường nhộn nhịp rực rỡ ánh đèn. Gian phòng sáng lóa trên tầng ba một đám cô nương mặt hoa da phấn váy áo diêm dúa hở ngực khoe đùi vây quanh Liên Hạo. Đút nho bồi rượu cho hắn. Hắn ngồi giữa chỉ việc há mồm ăn và uống, mắt lơ đễnh thi thoảng dòm vũ cơ bên dưới múa hát ẹo qua ẹo lại khoe cặp mông tròn cùng quả bồng đào cỡ bự.
Không còn nghi ngờ gì nữa hắn đến kĩ viện a. Suốt tháng qua bị độc tố hành hạ hắn không gần gũi mĩ nhân, hôm nay được giải phóng rồi. Chơi cho đã.
"Liên bang chủ người lâu nay không đến đây Tiểu Thiên rất nhớ người."
Một cô nương vận hồng y ôm tỳ bà thanh thoát bước ra, kiêu sa diễm lệ nở nụ cười với Liên Hạo. Cô nương nổi tiếng nhất ở Hồng Hoa phường, cầm nghệ tinh thông lại xinh đẹp động lòng người, khiến bao công tử trong thành si mê điên đảo. Mong ước có được nàng.
Khổ nỗi cô nương đó chỉ bán nghệ không bán thân, duy chỉ khi nào Liên bang chủ tới cô nương mới nể mặt mà chịu ló đầu ra gặp hắn. Hôm nay thốt lên mấy lời hờn trách này e rằng sớm đã để Liên Hạo ở trong lòng.
Rượu qua mấy lượt có chút ngà ngà say, dưới ánh đèn mờ ảo càng làm cho người trước mặt đẹp đến nao lòng khó cưỡng. Liên Hạo vươn tay nắm lấy tay Tiểu Thiên kéo mạnh một phát, tỳ bà rơi xuống nền cô nương nàng ta ngã nhào vào trong ngực hắn. Liên Hạo vòng tay ôm chầm lấy nàng ta.
"Tiểu Thiên, bổn tôn cũng nhớ nàng." Nói rồi Liên Hạo bưng mặt nàng ta hôn hít ngấu nghiến, hơi thở nặng nề cường bách phả ra. Liên Hạo vòng tay qua cánh mông tròn ụm của Tiểu Thiên bế bổng nàng ta lên đem về phòng gần đó đóng sầm cửa lại. Hại đám mĩ nữ há mồm tiếc rẻ nhìn theo ganh tị vạn phần.
"Liên bang chủ, chậm chậm chút."
Tiểu Thiên bị ném lên giường. Liên Hạo đè lên người nàng ta xé toạc bộ hồng y lộ ra quả bồng đào căng mộng. Lòng bàn tay chai sần vừa xoa vừa cúi thấp xuống dùng mũi hít hà như thưởng thức món đồ ngon trước khi ăn.
Tay còn lại luồng xuống dưới khe đùi vuốt ve sờ soạng chỗ tư mật. Tiểu Thiên rên khẽ, mặt đỏ bừng xấu hổ.
"Liên bang chủ, đây lần đầu của Tiểu Thiên mong người nhẹ nhàng cho."
"Được." Liên Hạo vùi xuống há miệng ngậm lấy điểm đỏ nửa chừng hình ảnh quen thuộc kia tràn về bất giác, hốc mắt hắn mở to khựng lại một cỗ bài xích dâng lên.
"Sao vậy Hạo ca ca?" Vốn cả hai đang làm chuyện thân mật, Tiểu Thiên nhận định hắn liền thay đổi cả cách xưng hô cho gần gũi hơn.
"Không không có gì." Liên Hạo từ bỏ nơi ướt át đó chuyển lên trên nhìn cho rõ nữ nhân trước mặt, đem tay vuốt ve gương mặt của nàng ta, người trước mặt quả thật rất đẹp nhưng tại sao hắn lại không cảm thấy hứng thú thế này. Nơi đó suốt từ nãy tới giờ thậm chí còn không thể cương. Hay là thiếu một nụ hôn chăng?
Cho là vậy Liên Hạo nhẹ nhàng hôn xuống, môi vừa chạm môi hình ảnh quen thuộc kia lại ùa về chẳng hề báo trước. Liên Hạo nhớm người dậy cài lại mấy cúc áo hở nơi khuôn ngực vạm vỡ của hắn nói xin lỗi Tiểu Thiên sau đó rời đi. Hoàn toàn không nhìn tới nàng ta cho dù một cái.
Tiểu Thiên hoảng hốt từ phía sau ngồi bật dậy ôm chầm lấy hắn khóc nức nở: "Hạo ca ca, Tiểu Thiên làm sai gì sao, người nói đi Tiểu Thiên nhất định sửa xin người đừng đi, đừng rời xa Tiểu Thiên."
"Thiên nhi à nàng không làm sai gì cả. Chỉ là bổn tôn không yêu nàng, không muốn hại đời nàng. Bổn tôn xin lỗi." Liên Hạo quay người lại nói sau đó gạt bàn tay nàng ta ra cất bước rời khỏi phòng. Tiểu Thiên chết lặng trên giường nước mắt tuôn rơi.