Quý Ương loạng choạng chạy tới, trước khi hắn mở cửa đã ôm chặt hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: ‘‘Phu quân đã đêm đêm đến gặp thiếp, chi bằng đưa thiếp về, cũng để chàng khỏi vất vả đi lại.”
Hắn làm ra những hành động hèn mọn như vậy, nàng còn muốn theo hắn về?
Bùi Tri Diễn đột ngột quay lại, Quý Ương mắt đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe đáng sợ.
Đến lúc này gần cửa, Bùi Tri Diễn mới nhờ ánh trăng thấy rõ đôi môi bị cắn đến không ra hình dạng của nàng.
Ai cho phép nàng hành hạ bản thân như vậy, dù hắn có tức giận đến đâu, cũng không nỡ để nàng chịu đau đớn.
Đôi mắt Bùi Tri Diễn hiện lên một màu tối tăm, nắm chặt lấy Quý Ương: ‘‘Quý Ương, nàng biết ta muốn làm gì không? Ta muốn tiếp tục nhốt nàng lại, để nàng không thể đi đâu, ngoài ta ra ai cũng không được gặp.”
Bùi Tri Diễn từng chữ từng chữ thốt ra: ‘‘Nàng muốn như vậy sao, mùi vị đó nàng đã từng trải qua.”
Quý Ương chặt chẽ nắm lấy tay hắn, ngước đầu nhìn hắn đầy hoảng hốt nói: “Thiếp sẽ giúp chàng, chúng ta có thể từ từ mà đến, thiếp biết chàng không thực sự muốn như thế.”
Như thể có một khối đá lớn rơi vào trong tâm trí hỗn loạn của hắn, lời nàng nói khiến Bùi Tri Diễn tỉnh táo lại.
Hắn quả nhiên vẫn không kiềm chế được, nghĩ đến những gì mình có thể làm, hắn thậm chí cảm thấy một sự hưng phấn không thể chờ đợi, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại.
Lý do hắn có thể kìm nén không phát điên, chỉ là vì không hỏi đến bất kỳ chuyện gì của Quý Ương, mỗi ngày chỉ ôm nàng lúc nàng ngủ say. Giả vờ như nàng vẫn ngoan ngoãn trong tầm kiểm soát của hắn như trước, như vậy lòng hắn mới có thể bình yên.
Quý Ương nhìn thấy Bùi Tri Diễn tự nhiên mỉm cười.
“Nàng có biết ngọc bội là ta cố tình để lại không?” Bùi Tri Diễn nhắc đến chuyện đã qua lâu.
Quý Ương sững sờ, nàng chưa từng nghĩ đến điều này.
Bùi Tri Diễn nói: “Nàng có từng nghĩ nếu lúc đó nàng không tìm đến, ta sẽ làm gì?”
Hắn đã từng nghĩ, hắn sợ rằng sẽ không từ thủ đoạn để giữ nàng bên mình, từ đầu hắn đã muốn đối xử với nàng như vậy.
“Thiếp nguyện ý chỉ ở bên cạnh chàng.” Nàng sao không hiểu sự dung túng của mình chỉ khiến Bùi Tri Diễn càng thêm vô độ. Nhưng vừa rồi hắn cẩn thận ôm nàng như báu vật, lý trí của nàng đã bị lòng thương xót chiếm lấy.
Bùi Tri Diễn trở nên như vậy, căn nguyên chỉ vì không dám tin tưởng.
Quý Ương nhìn sâu vào hắn, như hiến tế bản thân mình: ‘‘Thiếp nguyện ý.”
Lòng bàn tay Bùi Tri Diễn khẽ run, áp lên khuôn mặt nàng, dịu dàng vuốt ve, nhưng hắn không muốn như thế, hắn không muốn Quý Ương ở bên cạnh hắn trở nên tan nát, héo úa.
“Ương Ương, ta đã mục nát đến tận xương, không còn là Bùi Tri Diễn mà nàng từng lưu luyến.”
Đây mới là điều bi thương nhất, hắn không muốn thừa nhận nhưng vô ích, Quý Ương yêu chính là con người trước kia của hắn, sự dung túng của nàng cũng chỉ dành cho kiếp trước, đến khi nàng nhận ra dù cố gắng thế nào cũng không thay đổi được hắn, nàng sẽ hối hận.
Bây giờ còn có thể kiềm chế, nhưng đến lúc nàng hối hận, không muốn tiếp tục nữa, hắn phải làm sao đây, hai người chỉ có thể cả đời dày vò nhau.
Trong lòng Quý Ương đau như d.a.o cắt, nàng không ngừng lắc đầu, không chịu thừa nhận lời hắn nói.
Bùi Tri Diễn cười nói những lời mà ngay chính hắn cũng không tin: ‘‘Ta đang cố gắng, Ương Ương cho ta chút thời gian.”
Hắn cũng không biết khi nào mình sẽ lại phát điên, bây giờ đã rất khó để hắn kìm nén.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Hắn chỉ có thể liều mạng ép mình cố gắng thay đổi, hoặc... ép mình buông tay.
Bùi Tri Diễn mỉm cười dịu dàng với Quý Ương, nhưng trong ánh mắt đầy đau khổ, Quý Ương không đành lòng nhìn hắn như vậy, nàng cũng cố gắng mỉm cười, nàng muốn nói đồng ý, nhưng sợ rằng mở miệng ra sẽ là tiếng nức nở, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn thậm chí không dám hôn môi nàng, cúi đầu chạm vào trán nàng: ‘‘Ương Ương không thích ở đây, vậy ta đưa nàng về, sau này ta ngủ ở thư phòng, có thể thỉnh thoảng sẽ đến thăm nàng... mỗi ngày một lần, chúng ta từ từ mà đến.”
Ngày hôm sau, Bùi Tri Diễn liền sai Cao Nghĩa đến đón Quý Ương về Đại Hưng.
Quý Ương dưỡng thương vài ngày mới lành được vết thương trên môi, cuối cùng cũng không cần thoa lớp son dày khi đến thỉnh an Tần phu nhân nữa.
Tần phu nhân đang chép kinh Phật, thấy sắc mặt của Quý Ương khá hơn, mỉm cười nói: “Thấy hai đứa các con khỏe mạnh, mẫu thân cũng yên tâm.”
Bà quay đầu cười nói với Liễu Đình: “Lát nữa ngươi đến nói với tiểu thư, bảo nàng không cần sai người đến hỏi thăm nữa.”
Tần phu nhân vẫn chưa biết Bùi Tri Diễn đêm ngủ ở thư phòng, chỉ nghĩ rằng họ đã hòa thuận như xưa, chỉ có Quý Ương mới hiểu rõ mọi chuyện ra sao.
Bùi Tri Diễn nói một ngày chỉ gặp nàng một lần, thì tuyệt đối không có lần thứ hai, nếu nàng chủ động đi tìm hắn một lần, thì cả ngày hôm đó Bùi Tri Diễn sẽ không đến phòng nàng.
Bức bách Quý Ương không còn cách nào khác, chỉ có thể trong phủ chơi trò tình cờ gặp hắn, Bùi Tri Diễn cũng nhìn ra ý đồ của nàng, dứt khoát sớm đi tối về để nàng không nhìn thấy bóng dáng.
Vài lần như vậy, Quý Ương hiểu hắn thật sự rất nghiêm túc, cuối cùng đành thỏa thuận với hắn mỗi ngày cùng dùng bữa tối.