Quý Ương biết lúc này Quý Yến chắc chắn rất hỗn loạn, nàng nắm lấy tay y, nghiêm túc nói: "Việc này liên quan trọng đại, ca ca ngàn vạn lần phải giả vờ như không biết."
Quý Ương nói xong, trong lòng mình lại ngổn ngang trăm mối, thân phận của Diệp Thanh Huyền tất nhiên không thể che giấu mãi, đây là tội khi quân, bất kể hắn hay Nhà họ Diệp......
Quý Ương nhắm mắt lại, tự nhủ mình không được rối loạn.
Quý Yến đưa Quý Ương về đến Hầu phủ rồi rời đi, Bùi Tri Diễn bảo nàng đi ngủ trước, nhưng nàng làm sao có thể ngủ yên.
Sau khi tắm rửa, Quý Ương cho lui hạ nhân, một mình ngồi trong phòng thất thần, nàng muốn đợi Bùi Tri Diễn, nhưng cả đêm cũng không thấy ai đến.
Trong Dưỡng Tâm Điện, Thừa Cảnh Đế long nhan đại nộ, các thái giám trong điện quỳ đầy đất, ai nấy đều run rẩy như sàng, không dám thở mạnh một tiếng.
Diệp Thanh Huyền đối với thân phận của mình thừa nhận không chút che giấu, chỉ khăng khăng rằng người nhà họ Diệp không biết gì, Lương Vương cũng bị hắn lừa gạt, hắn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu mình.
Diệp Thanh Huyền thực ra không có nhiều thiện tâm như vậy, hắn muốn kéo Lương Vương xuống nước, ai cũng đừng mong được sống yên. Nhưng đừng nói đến việc Lương Vương và Thừa Cảnh Đế có tình huynh đệ, tất nhiên cũng có phòng bị với gã, gã c.h.ế.t cũng không sao, nhưng nhà họ Diệp thật sự không còn chút cơ hội sống nào.
Hắn không khai ra Lương Vương, họ vẫn còn có sự ràng buộc, hắn nhất định phải nghĩ cách bảo vệ nhà họ Diệp.
Thừa Cảnh Đế đập nát chén trà trên bàn, đồng tử thu hẹp, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Lương Vương, hạ lệnh: "Bắt hết tất cả người trong Lương phủ và Nhà họ Diệp."
Lương Vương nói: "Bệ hạ xin suy xét, Nhà họ Diệp sợ rằng thực sự không biết gì."
"Ngươi còn dám nói!" Thừa Cảnh Đế nặng nề vỗ lên long án.
Bùi Tri Diễn đứng lặng bên cạnh bước lên nói: "Bệ hạ xin nghe thần một lời."
Bùi Tri Diễn nói: "Hiện tại ngoài thần và những người khác, vẫn chưa ai biết Lương Ứng An chính là Diệp Thanh Huyền, nếu bắt giữ Nhà họ Diệp, thì chẳng khác nào thừa nhận thân phận của gã."
"Loạn thần tặc tử c.h.ế.t không đáng tiếc, nhưng chỉ còn ba ngày nữa, sứ thần Nguyệt Đài sẽ đến Thượng Kinh, đến lúc đó việc này lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ tổn hại đến uy nghi và thể diện của triều ta."
Thừa Cảnh Đế cau mày, tại chân Thiên tử mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, giấu trời qua biển, lừa gạt Hoàng đế, nếu truyền ra ngoài thì không chỉ là tổn thương mặt mũi, các nước chư hầu sẽ chê cười ông là một Hoàng đế mù mắt, không biết gì!
Thừa Cảnh Đế đẩy gánh nặng sang Bùi Tri Diễn: ‘‘Bùi ái khanh chẳng lẽ đã có kế sách vẹn toàn?”
Bùi Tri Diễn điềm tĩnh đáp: “Nhà họ Diệp rốt cuộc có biết hay không, có thể âm thầm điều tra, còn về Diệp Thanh Huyền... Trước đó thần tuy đã tiêu diệt tàn dư triều cũ tại Phàm Hoa Lâu, nhưng vẫn còn có kẻ lọt lưới ẩn nấp trong kinh thành, bọn chúng bày mưu g.i.ế.c c.h.ế.t Lương đại nhân, cải trang dự tiệc, mưu đồ ám sát Thánh thượng, bị bắt ngay tại chỗ, bệ hạ nghĩ sao?”
Lần này hắn bảo vệ Nhà họ Diệp là vì đã hứa với Quý Ương, về phần sau này Nhà họ Diệp suy tàn hay lụi bại, hắn không thể quản được.
Thừa Cảnh Đế tuy muốn g.i.ế.c hết Nhà họ Diệp, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, cách làm của Bùi Tri Diễn là toàn vẹn nhất.
Ông ra hiệu cho Bùi Tri Diễn thu xếp việc này cho ổn thỏa, sau đó đuổi tất cả mọi người đi, chỉ giữ lại Lương Vương.
Thừa Cảnh Đế quay lưng lại với y, đứng trong điện, giọng nói trầm đục pha lẫn sự đau lòng: ‘‘Lão Thất, ngươi có biết chúng ta là ruột thịt?”
Lương Vương như gặp đại địch, bước lên một bước: ‘‘Hoàng huynh chẳng lẽ không tin ta?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thừa Cảnh Đế đột ngột xoay người, giơ tay chỉ thẳng vào y, đôi mày nhíu chặt đầy đau xót: ‘‘Rốt cuộc chuyện là thế nào ngươi tự mình rõ nhất!”
“Trước đây Sở Cẩm Nghi còn vì Diệp Thanh Huyền mà ở chỗ trẫm tìm đến cái chết, đột nhiên lại để mắt đến kẻ khác, còn ngươi từ xưa nay không quan tâm triều chính, nhưng lại nhúng tay vào vụ án của Diệp Mậu Hoa, thực sự nghĩ rằng trẫm là kẻ ngu sao!”
“Hoàng huynh!” Lương Vương còn muốn nói thêm.
Thừa Cảnh Đế ra lệnh: “Ngươi lập tức mang gia quyến về phong địa, không có chiếu chỉ không được hồi kinh, vi phạm lệnh này sẽ bị chém.”