Lục Niệm đáp: “Đợi thì không sao, chỉ sợ lại có sự cố không gặp được ngươi.”
Lục Niệm vẫn còn nhớ chuyện đi thuyền trước đó, đối với Bùi Tri Diễn không có chút thiện cảm, biết hắn bị thích khách đ.â.m trúng, nàng chỉ mong được đ.â.m thêm vài nhát để hả giận.
Quý Ương nghĩ đến chuyện hài hước đó, mặt hơi nóng lên, liếc nhìn Bùi Tri Diễn một cái.
Cử chỉ thẹn thùng ấy làm Bùi Tri Diễn cảm thấy như tê dại, càng khiến hắn không nỡ để nàng đi. Hai tháng trời, hắn sẽ phải đếm từng ngày mà chờ đợi.
Nhìn tiểu cô nương với ánh mắt đầy hy vọng và háo hức, không có chút nào là luyến tiếc hắn.
Bùi Tri Diễn cảm thấy đây chính là quả báo của mình, đáng đời.
Hắn nhẹ nhàng nói với Quý Ương: “Ương Ương, cuối tháng chín ta sẽ đến đón nàng.”
Lục Niệm quay sang nhìn Quý Ương, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi cuối tháng chín đã phải về rồi? Chẳng phải nói sẽ ở với ta lâu hơn sao, ngươi còn chưa thấy qua cảnh náo nhiệt vào mùa thu ở Giang Ninh mà.”
Lục Khiêm, người luôn giữ nụ cười trên môi, sau khi nghe những lời của Lục Niệm, nụ cười ấy dần dần biến mất.
Lục Niệm bỗng nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, nàng không dám nhìn vào sắc mặt của Lục Khiêm, kéo tay Quý Ương đi nhanh lên thuyền.
“Niệm Niệm!” Lục Khiêm mặt tái xanh bước lên một bước.
Bùi Tri Diễn đưa tay cản hắn lại, nhìn Lục Khiêm với vẻ thất thần, so sánh giữa hai người, hắn chợt thấy mình vẫn còn may mắn, khóe miệng nhếch lên bảo người chèo thuyền nhổ neo.
Lục Khiêm sốt sắng nói: “Bùi đại nhân, ta còn có chuyện muốn nói với gia muội.”
Bùi Tri Diễn lạnh lùng đáp: “Bản quan cùng phu nhân chia tay cũng không đến mức khó khăn như ngươi, có gì không thể chờ về rồi nói sao.”
Lục Khiêm nghiến chặt răng, về rồi? Nàng có còn trở về nữa không!
Nàng đã giấu hắn, định ra đi mãi mãi!
Lục Niệm lo lắng, thấy thuyền cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, cả người mới thả lỏng ra, lại có tâm trạng để đùa với Quý Ương.
“Nói ra cũng nhờ phúc của ngươi, trên thuyền này từ nha hoàn, hạ nhân, đến hộ vệ đều không thiếu, chúng ta trên đường đi sẽ rất thoải mái.”
Huỳnh Chi và nha hoàn bên cạnh Lục Niệm là Phù Cừ đang thu dọn hành lý trong khoang thuyền, Quý Ương đứng trên boong tàu, nhìn ra bến đò, thấy Bùi Tri Diễn vẫn còn đứng đó nhìn nàng.
Nàng nghĩ ngợi rồi vẫy tay chào hắn, Lục Niệm liền kéo tay nàng xuống: ‘‘Ngươi đừng nói với ta là ngươi đã tha thứ cho hắn rồi nhé?”
Quý Ương thoáng chốc chưa kịp phản ứng, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lục Niệm, mới chợt nhận ra nàng đang nói về chuyện đi du thuyền.
Quý Ương mím môi, nhớ lại lần đó đã trách Bùi Tri Diễn vì hành động ấu trĩ của hắn. Cả hai đều đã sống lại một lần, nàng làm sao không biết rõ rằng Cửu công chúa của Nguyệt Đài, Ô Mục Lam Song, để ý đến ai.
Dù kiếp trước chưa từng gặp chính chủ, nhưng cái tên Ô Mục Lam Song này, nàng đã nghe không ít lần từ miệng Thẩm Thanh Từ, mỗi khi hắn đứng trước Bùi Tri Diễn mà rơi lệ kể lể, với dáng vẻ như muốn "cả thế gian này không còn ta nữa", sự đau khổ đó nàng nhớ rõ từng chi tiết.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thêm nữa, Quý Ương đồng ý đi Giang Ninh cùng Lục Niệm không phải vì Cửu công chúa này, mà là do cuộc sống lúc đó khiến nàng cảm thấy như không còn lối thoát, chỉ còn lại sự bất lực và tuyệt vọng.
Quý Ương sợ rằng nếu mình gật đầu, Lục Niệm sẽ tức giận đến ngất xỉu, vì vậy nàng phớt lờ cái vẫy tay của Bùi Tri Diễn, nắm tay Lục Niệm đi vào khoang thuyền, nhẹ nhàng nói: “Không tha thứ cho hắn, cũng không thèm nhìn hắn.”
"Như vậy mới phải chứ." Lục Niệm lườm qua Lục Khiêm một cái, rồi cùng Quý Ương bước vào khoang thuyền.
Thuyền đi xa dần, chỉ còn thấy hình bóng mờ nhạt, Bùi Tri Diễn thu hồi ánh nhìn, cười với Lục Khiêm: ‘‘Lục đại nhân, đi thôi.”
Gương mặt văn nhã của Lục Khiêm đã không còn giữ được nụ cười, hắn chắp tay chào Bùi Tri Diễn: “Hạ quan vừa nhớ ra có việc quan trọng cần làm, xin phép đi trước.”
Bùi Tri Diễn gật đầu đáp lễ, rồi bước lên xe ngựa rời đi.