Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 202



Hắn vừa rời đi, trong xe ngựa liền trở nên yên tĩnh. Quý Ương khẽ vén màn xe, thấy Cao Nghĩa đang đứng gác bên ngoài, phía trước là nghĩa trang, bên trong là những...

Quý Ương vội vàng ngăn những ý nghĩ lung tung lại, buông màn xuống, cầm lấy cuốn sách mà Bùi Tri Diễn trước đó đã đọc trên chiếc bàn nhỏ.

Ánh sáng từ đèn dầu mờ mờ, chiếu lên những chữ trong sách trở nên mơ hồ không rõ. Gió đêm bắt đầu thổi, làm rung động màn vải và ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tắt.

Càng cố không nghĩ, trong đầu Quý Ương lại càng tưởng tượng ra nhiều thứ. Nàng bóp chặt cuốn sách trong tay, ngón tay dùng lực mạnh.

Nàng cố nhịn nhưng cuối cùng cũng vén màn lên, nhìn bóng dáng hắn đã đi xa, rụt rè lên tiếng: ‘‘Phu quân, đợi thiếp với.”

Bùi Tri Diễn mỉm cười nhìn nàng bước nhanh tới, tay nàng đã nắm lấy bàn tay mềm mại của hắn, có chút mồ hôi lạnh, tay kia còn nắm lấy vai hắn, cả người như muốn rúc vào lòng hắn.

Bùi Tri Diễn giả vờ hỏi: ‘‘‘Ương Ương sợ à?"

Vừa rồi nàng gọi "phu quân" cũng mang theo chút run rẩy.

Quý Ương vừa đến gần hắn, bị bao phủ bởi hơi thở của hắn, cảm giác bất an giảm đi đáng kể. Nàng cứng miệng nói: ‘‘Không sợ.”

Không sợ sao? Bùi Tri Diễn nhìn tay nàng vẫn đặt trên vai mình, nhíu mày nói: ‘‘Ương Ương có biết, trên cơ thể con người có ba ngọn lửa không?”

Quý Ương mắt nhìn hắn bối rối, thành thật lắc đầu.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bùi Tri Diễn nói: ‘‘Ba ngọn lửa này là dương hỏa, hai ngọn ở vai, một ngọn ở trên đầu. Chỉ cần có ba ngọn lửa này, tất cả các loại tà ma yêu quái đều không thể đến gần.”

Hắn nhìn lại về phía vai mình, chậm rãi nói: ‘‘Nhưng một ngọn lửa vừa rồi đã bị Ương Ương làm tắt rồi, ở nơi hoang dã này...”

Vừa nói xong, đúng lúc một cơn gió thổi qua, Quý Ương cứng đờ ngón tay, nàng không dám tin nhìn Bùi Tri Diễn, vội rút tay lại và hỏi: ‘‘Vậy phải làm sao bây giờ?"

Bùi Tri Diễn cố nhịn cười, không muốn dọa nàng nữa: ‘‘Không thì thắp lại cho ta đi.”

“Thắp... thắp thế nào?” Quý Ương cảm thấy mình sắp khóc.

Bùi Tri Diễn tự nhiên đáp: ‘‘Dùng hỏa triết tử thắp chứ sao.” hắn thực sự lấy ra một ống hỏa triết tử từ tay áo và đưa cho nàng. (hỏa triết tử là cái ống tre trong phim, thổi cái lên lửa ấy.)

Quý Ương cầm lấy chiếc bật lửa mà không biết phải làm gì, thổi lên một ngọn lửa nhỏ, rồi đưa lên vai Bùi Tri Diễn một cách hời hợt, miệng mím chặt nhìn hắn: ‘‘Thế này được chưa?”

Nụ cười trong mắt Bùi Tri Diễn ngày càng đậm, cuối cùng không kìm được nữa, hắn giơ tay ôm chặt nàng vào lòng: ‘‘Ương Ương ngốc, sao mà đáng yêu thế.”

Quý Ương cuối cùng cũng nhận ra, nghiến răng tức giận: ‘‘‘Chàng cố ý dọa thiếp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-73-2.html.]

“Đây không phải là ta bịa đặt, sách cổ có ghi.” Bùi Tri Diễn lấy mũi cọ nhẹ vào trán nàng: ‘‘Ương Ương yên tâm, có phu quân ở đây, không cần sợ gì cả.”

Quý Ương vừa giận hắn, vừa không dám rời khỏi vòng tay hắn, tay còn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo rộng của hắn, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy đe dọa: ‘‘Không cần sợ cái gì khác, chỉ cần sợ chàng là được rồi.”

Bùi Tri Diễn không thể phản bác, nhưng cuối cùng cũng ôm được nàng vào lòng: ‘‘Là lỗi của tôi, phía trước còn có quan viên đang đợi, về nhà rồi để Ương Ương trách phạt ta được không?""

"Quý Ương không muốn nói chuyện với hắn nữa. Bùi Tri Diễn không đưa nàng vào trong nghĩa trang, chỉ đứng bên ngoài nghe Hà Chính Đức báo cáo.

Hà Chính Đức nói: ‘‘Đại nhân, những xác c.h.ế.t này thực sự rất kỳ quái, theo ý kiến của hạ quan thì nên đốt chúng đi càng sớm càng tốt.”

Bùi Tri Diễn gật đầu, từ tốn nói: ‘‘Đúng vậy, sao chép lại những hình xăm trên các xác c.h.ế.t đó rồi đốt chúng đi.”

Quý Ương nhận ra họ đang diễn một vở kịch, nàng nhạy bén nhận thấy trong không khí phảng phất một mùi không dễ chịu, cảm giác buồn nôn lập tức trào lên trong dạ dày, nàng dùng khăn tay che mũi nhưng vẫn không ngăn được cảm giác buồn nôn đó.

Bùi Tri Diễn tinh tế phát hiện ra sự khác thường của nàng, khẽ hỏi: ‘‘Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Quý Ương khẽ nghiêng đầu dựa vào lòng hắn, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của trầm hương trên người hắn mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Nàng lắc đầu nói: “ Thiếp không sao.”

Gần đây nàng thường cảm thấy chán ăn, dạ dày cũng không thoải mái, không biết vì sao.

Bùi Tri Diễn nghĩ rằng nàng do chưa ăn tối nên cảm thấy khó chịu, liền nhanh chóng sắp xếp mọi việc và đưa nàng về.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, cáo truyện, trùm truyện, wattpad … chỉ là ăn cắp.)

Trên xe ngựa, Quý Ương dựa vào lòng Bùi Tri Diễn, cảm thấy buồn ngủ. Bùi Tri Diễn thấy mắt nàng gần như nhắm lại, cười nói: ‘‘Sao lúc thì chỉ nghĩ đến ăn, lúc lại chỉ nghĩ đến ngủ thế này?”

Quý Ương cơn buồn ngủ tràn lên, không thể ngăn được. Thêm vào đó, hôm nay nàng dậy sớm và không nghỉ trưa, nên ngay cả giọng nói của Bùi Tri Diễn nghe cũng trở nên nhẹ nhàng và xa xôi.

Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng cười, đôi môi mỏng áp lên trán nàng nhẹ nhàng hôn: ‘‘Sao không thấy nàng ngày ngày nhớ đến phu quân đây chứ?”

Quý Ương lúc còn tỉnh thì còn có chút chống cự với sự âu yếm của hắn, giờ ngủ rồi thì ngoan ngoãn hơn, tay nhỏ bám vào cánh tay hắn, má thì vùi vào lòng hắn.

Bùi Tri Diễn dùng ngón tay khẽ vẽ lại đôi mày của nàng, đầu ngón tay chạm qua đầu mũi nàng, nhà họ Ôn cũng không khiến nàng gầy đi.

Quý Ương đang ngủ say khẽ nhíu mày, quay mặt sang một bên để không bị hắn làm phiền.

Bùi Tri Diễn lại nắm lấy tay nàng chơi đùa trong lòng bàn tay, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn từng ngón tay nàng, trong đôi mắt u tối là sự đam mê không thể tả.

Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà, Bùi Tri Diễn khẽ véo má nàng: ‘‘Ương Ương, chúng ta đến nơi rồi.”