Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 209



Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang lay nhẹ tay áo mình, Bùi Tri Diễn đành đồng ý: ‘‘Ta biết rồi, nhưng ương ương phải hứa với ta, không được lo lắng về chuyện này nữa.”

Quý Ương liên tục gật đầu, mỉm cười với hắn.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, cáo truyện, trùm truyện, wattpad … chỉ là ăn cắp.)

Bùi Tri Diễn dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào khóe môi nàng, ánh mắt hắn tràn đầy sự dịu dàng.

Xe ngựa dừng trước phủ Hầu gia, Liễu Đình từ lâu đã chờ ở bên ngoài chạy tới với vẻ vui mừng: ‘‘Thế tử, Thế tử phi cuối cùng đã về.”

“Tiểu thư và Tần lão phu nhân cũng đã đến, đang chờ hai người.”

Quý Ương nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Tri Diễn, nhỏ giọng nói: ‘‘Ngoại tổ mẫu cũng đến rồi.”

Nàng đã đi hơn hai tháng, lúc đi không nghĩ nhiều, giờ trở về mới thấy mình thật liều lĩnh. Đâu có ai đã lấy chồng rồi mà còn tùy tiện đi lại như thế này, chắc chắn mẫu thân chồng đã sớm lập quy tắc cho nàng, may mà Tần phu nhân đối xử với nàng rất khoan dung.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bùi Tri Diễn mỉm cười: ‘‘Chắc chắn là mẫu thân không kìm được mà báo tin nàng có thai cho ngoại tổ mẫu biết.”

Quý Ương hơi đỏ mặt, cùng Bùi Tri Diễn bước vào phủ.

Chưa vào đến phòng khách, Quý Ương đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên trong. Khi bước vào, nàng mới phát hiện Liễu Đình nói thiếu, không chỉ có ngoại tổ mẫu của Bùi Tri Diễn mà còn có cả hai a di của hắn cũng đến.

Tần lão phu nhân đầu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Bà mặc áo dài có thêu chữ Phúc, đeo chuỗi ngọc bích, nở nụ cười hiền hậu. Tần phu nhân và Bùi Ngưng ngồi bên cạnh bà.

Thấy Quý Ương và Bùi Tri Diễn bước vào, mọi người đều nở nụ cười vui vẻ, Bùi Ngưng là người đầu tiên chạy đến, trêu Quý Ương: “Chúng ta đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đón được hai người về.”

“A Ngưng, không được lỗ mãng.” Bùi Tri Diễn vừa trả lời câu hỏi của Tần phu nhân, vừa luôn để mắt đến Quý Ương.

Bùi Ngưng quay lại nháy mắt với anh: ‘‘Muội rất cẩn thận.”

Tần lão phu nhân kéo Quý Ương ngồi bên cạnh, nói: “Sao ta thấy con gầy đi vậy.” Bà nhìn Bùi Tri Diễn, trách móc: “Con nữa, cả hai đều cần được chăm sóc, một người dưỡng thương, một người dưỡng thai, đáng lẽ nên ở nhà nghỉ ngơi, sao lại đi xa như vậy, thật là tự hành hạ mình.”

Quý Ương luôn tỏ ra ngoan ngoãn và dịu dàng trước mặt các bậc trưởng bối, nàng cười nhẹ nhàng nói: “Ngoại tổ mẫu nói đúng, sau này con sẽ không như vậy nữa.”

Tần phu nhân nhìn qua nhìn lại hai người, xác nhận ánh mắt của nhi tử nhìn thê tử mình đầy dịu dàng, còn trưởng tức nhìn nhi tử với vẻ ngại ngùng, mới yên tâm.

Bà cười nói với Tần lão phu nhân: “Mẫu thân cũng thật là, khi hai đứa chưa về thì lo lắng đủ thứ, bây giờ hai đứa về rồi lại trách mắng.”

Tần lão phu nhân vỗ tay Quý Ương: ‘‘Ngoại tổ mẫu không phải trách con đâu.” Bà liếc nhìn Bùi Tri Diễn: ‘‘Ngoại tổ mẫu đang trách nó đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-75-3.html.]

Bùi Tri Diễn bị đẩy ngồi vào vị trí xa nhất, lắc đầu thở dài: ‘‘‘Giờ con là người ít được yêu quý nhất rồi, Ương Ương phải nói giúp cho phu quân vài lời chứ.”

“Đồ khéo ăn khéo nói!” Tần lão phu nhân cười nói.

Bùi Tri Diễn cười không nói, cầm chén trà uống một ngụm.

Sau khi Hứa Thái y đến khám mạch cho Quý Ương, xác nhận rằng nàng và thai nhi đều khỏe mạnh, Tần lão phu nhân và những người khác mới rời đi.

Gương mặt của Tần phu nhân không giấu được niềm vui, bà nói với Quý Ương: “Con chắc chắn đã mệt mỏi trên đường đi, mau về nghỉ ngơi, mẫu thân sẽ bảo người nấu ít canh bổ dưỡng cho con, đến giờ ăn tối thì con ăn nhé.”

Quý Ương nhẹ nhàng gật đầu, nàng thấy Tần phu nhân dường như có chuyện muốn nói với Bùi Tri Diễn, nên để Huỳnh Chi đưa nàng về Tiêu Hoàng Các trước.

Bùi Tri Diễn nhìn theo Quý Ương đi xa, rồi mới quay lại hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì muốn nói với con sao?”

Tần phu nhân nghiêm mặt nói: “Mẫu thân nghĩ con nên ngủ ở phòng bên cạnh từ bây giờ, trước khi Ương Ương sinh thì đừng ngủ chung với nàng ấy.”

Bùi Tri Diễn ngậm một ngụm trà, cố nuốt xuống rồi mới nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không làm gì quá đáng đâu.” Hắn lắc đầu cười, người làm quá đáng không phải là hắn.

Tần phu nhân không chấp nhận: ‘‘Dù gì cũng không có gì quan trọng bằng cháu nội của ta, con nên dọn đồ đi.”

Bùi Tri Diễn cũng không chịu: “Ương Ương không thể rời con, hơn nữa nàng hay đá chăn vào ban đêm, mẫu thân muốn nàng bị lạnh sao?”

“Không thể để bị lạnh được.” Tần phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì đặt thêm một cái giường trong phòng, ta sẽ cho các nàng hầu theo dõi con, con chỉ được ngủ bên cạnh, ban đêm đắp chăn cho nàng ấy, nếu khát thì rót nước cho nàng uống.”

Bùi Tri Diễn thấy mẫu thân đã sắp xếp đâu vào đấy, hắn chỉ biết nhíu mày, cười bất lực: “Mẫu thân thật sự không coi con là con ruột của mình.”

Tần phu nhân liếc hắn một cái, không để ý đến lời phàn nàn của hắn, dặn dò Liễu Đình đi chuẩn bị.

“À, còn một chuyện vui nữa.” Tần phu nhân cười nói.

Bùi Tri Diễn cũng cười hỏi: “Chuyện vui gì vậy?”

Tần phu nhân nói: “Tháng trước, không lâu sau khi con đi, a di con cũng được chẩn đoán là mang thai, Hoàng thượng rất vui, đã ban nhiều đồ cho phủ Thái phó.”

Nụ cười trên mặt Bùi Tri Diễn dần nhạt đi. Đúng vậy, kiếp trước cũng vào thời điểm này, a di của hắn mang thai. Chính vì sau này a di sinh ra Cửu Hoàng tử, Hoàng đế Thừa Cảnh mới có ý định diệt trừ phủ Định Bắc Hầu, để ngăn họ ủng hộ tiểu hoàng tử lên ngôi và kiểm soát triều chính.

Bùi Tri Diễn cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đứng dậy rời đi.