Bùi Tri Diễn đôi mày thanh tú giãn ra, hôn lên tóc Quý Ương: ‘‘Ương Ương nghe thấy không, chúng ta có một tiểu Ương Ương rồi."
Quý Ương dựa nặng nề vào hắn, thở phào một nụ cười, nhưng ngay lập tức nàng nhăn mặt vì đau đớn trở lại.
Bà mụ sờ bụng nàng, kinh ngạc nói: ‘‘Trong bụng còn một đứa nữa!"
Thì ra là song sinh!
Việc sinh một đứa đã khiến Quý Ương sợ hãi, nàng yếu ớt lắc đầu: ‘‘Phu quân... thiếp không muốn sinh nữa..."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn hận không thể thay nàng chịu khổ.
Hắn nghiến chặt răng, giọng khàn nói: "Ương Ương, ta cùng nàng vượt qua."
Chỉ lần này thôi, dù thế nào, hắn cũng không để Quý Ương phải sinh thêm nữa.
Phụ nữ sinh nở vốn đã là một lần bước qua cửa tử, huống chi là sinh đôi, Tần thị nghe nói còn một đứa nữa, vội vàng đến phật đường thắp hương cầu nguyện, chỉ mong Quý Ương bình an sinh nở.
Đứa đầu ra khó khăn, ai cũng nghĩ đứa thứ hai sẽ càng nguy hiểm hơn, không ngờ đứa bé như biết được sự vất vả của mẫu thân, chỉ cần một lần đau đớn nữa đã thuận lợi ra đời.
Bà mụ bế hai đứa trẻ đưa cho Bùi Tri Diễn xem: ‘‘Chúc mừng Thế tử, chúc mừng Thế tử, là một đôi long phượng thai!"
Sinh đôi đã là hiếm có, lại còn long phượng thai, quả là phúc lớn từ trời.
Đứa ra trước là chị, đứa ra sau là em trai, hai đứa nhỏ hơn so với những đứa trẻ sinh một, nhưng đặt cạnh nhau thì chị lớn hơn em trai khá nhiều, khóc cũng to hơn.
Bùi Tri Diễn chỉ liếc nhìn một cái rồi bảo người bế đi, Quý Ương vì sinh nở kiệt sức đã mê man.
Đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã rạng sáng, là ngày hôm sau rồi. Quý Ương mệt mỏi cựa mình, vòng tay ôm nàng siết chặt: ‘‘Ương Ương tỉnh rồi."
Nàng thấy dưới mắt Bùi Tri Diễn có màu xám xanh, trên cằm bóng loáng đã lộ ra chút râu xanh, hắn đã luôn bên cạnh nàng? Quý Ương nhẹ giọng nói: "Sao chàng không đi nghỉ ngơi?"
Bùi Tri Diễn cong ngón tay vuốt ve má nàng, giọng nói dịu dàng: "Ta làm sao dám, ta sợ chỉ cần xoay người, ông trời sẽ nói với ta rằng tất cả chỉ là một giấc mơ."
Vừa rồi trong khoảng thời gian nàng mê man sau khi sinh, hắn đã nhiều lần nghi ngờ, liệu nàng có tỉnh lại không, hắn thậm chí cứ cách một lúc lại phải chạm vào hơi thở của nàng.
Nàng ngủ bao lâu, hắn nhìn nàng bấy lâu, không dám để nàng rời khỏi tầm mắt dù chỉ một khoảnh khắc.
Quý Ương khẽ cong môi cười: ‘‘Ngốc quá."
Bùi Tri Diễn cầm tay nàng đặt lên môi hôn nhẹ: ‘‘Ương Ương... cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã trở lại bên ta, cảm ơn nàng đã bao dung sự điên cuồng cố chấp của ta, khi ngay cả ta cũng không thể tin vào chính mình, nàng vẫn nguyện ý tin tưởng ta, cảm ơn nàng đã không bỏ rơi ta... cảm ơn nàng đã sinh con cho ta."
Hắn nhìn vào mắt Quý Ương, nhẹ nhàng nói, không chỉ là sự bao dung và hy sinh của nàng, mà còn là sự khó khăn trong việc hai người quấn quýt qua hai kiếp, cuối cùng hiểu nhau và bên nhau.
Quý Ương ánh mắt lấp lánh tránh ánh nhìn nóng bỏng của hắn, khuôn mặt chưa có nhiều sắc hồng nay lại ửng đỏ: ‘‘Con đâu rồi?"
"Ương Ương." Bùi Tri Diễn bẻ cằm nàng, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại: ‘‘Ta đã nói nhiều như vậy, nàng lại không đáp lại một lời sao?"
Bộ dạng tinh quái của người này nàng đã thấy nhiều, nhưng sự thâm tình như thế này, nàng thực sự có chút không đỡ nổi, nhẹ nhàng nói: "Chàng muốn ta nói gì đây?"
Giọng nàng còn yếu ớt, mang chút nũng nịu.
Bùi Tri Diễn từ từ tiến gần, hôn lên môi nàng: ‘‘Nói với ta đây không phải là mộng, nói với ta, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
Hắn hôn thật cẩn thận, nhưng giọng nói lại gấp gáp.
Quý Ương nhắm mắt đáp lại nụ hôn nhẹ của hắn, giọng nói mềm mại dịu dàng an ủi trái tim lo lắng của Bùi Tri Diễn: ‘‘Không phải mộng, chúng ta đời này sẽ mãi bên nhau."
Sống lại một kiếp, nàng chính là để ở bên hắn, để bù đắp những thiếu sót của kiếp trước.
Bùi Tri Diễn không hài lòng với lời "đời này" của nàng, lùi lại một chút, nhìn nàng nhấn mạnh: ‘‘Là đời đời kiếp kiếp, nói lại."
Quý Ương cười đến híp cả mắt: ‘‘Ừ... vậy là đời đời kiếp kiếp."