Đêm xuống, Quý Ương bước vào phòng tắm, trên khay đã được đặt sẵn bộ y phục gấp gọn gàng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương không cần nhìn cũng biết đó là bộ y phục gì, nàng đã từng thấy trước đây.
Bộ y phục bằng lụa mỏng màu tử đằng, khi đặt tay dưới ánh sáng sẽ nhìn thấy rõ ràng, trên đó còn có chuỗi ngọc trai trang trí.
Sau khi mặc xong, Quý Ương thậm chí không dám soi gương, nàng cũng không biết mình trông thế nào. Nàng chần chừ không muốn bước ra, nhưng cuối cùng cũng không thể nấn ná mãi.
Bùi Tri Diễn đang ngồi trên trường kỷ, tay cầm quyển sách đọc, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, hô hấp ngay lập tức nghẹn lại, ánh mắt hắn tối lại và dán chặt vào nàng.
Bùi Tri Diễn nuốt khan, chậm rãi ra lệnh: “Đứng vào dưới ánh đèn.”
Quý Ương rõ ràng thấy chàng l.i.ế.m môi, bàn tay đang cầm cuốn sách siết chặt đến mức lộ rõ gân xanh.
Hắn mất tự chủ rồi, Quý Ương nhận ra điều đó, lòng thầm đắc ý, nàng khẽ cong môi, hỏi: “Thật đẹp mắt vậy sao?”
Bùi Tri Diễn ném quyển sách trên tay xuống, bước từng bước tiến gần nàng, bóng dáng cao lớn phủ trùm lên nàng.
Ngón tay dài mảnh của chàng khẽ nhấc chuỗi ngọc mà Quý Ương chỉ nghĩ là vật trang trí và nhẹ kéo.
Trong tiếng thở gấp gáp của nàng, Bùi Tri Diễn cười nhẹ: ‘‘Đẹp tuyệt trần.”
*
Gió đã ngừng, mưa đã tạnh.
Quý Ương nằm phục trên giường, ngay cả sức nâng tay cũng không còn, đôi mắt ngấn nước, trông thật đáng thương.
Nàng bất lực nhìn bộ y phục bị xé rách vứt trên đất, cùng những hạt ngọc trai lăn tứ tung...
Không biết hắn học những chiêu trò này từ đâu.
Quý Ương cố nhắm chặt mắt, quay đầu không dám nhìn nữa.
Bùi Tri Diễn gọi người mang nước vào phòng, rồi bế Quý Ương, lúc này đã mệt mỏi đến mềm nhũn, từ trên giường đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đi tắm rửa nào.”
Ngâm mình trong nước ấm, cơ thể mỏi mệt của Quý Ương dần được thư giãn, nàng cũng có chút sức lực, liền nhắc nhở Bùi Tri Diễn: “Chàng đừng quên hủy bỏ hôn sự này.”
Bùi Tri Diễn đang cầm khăn lau người cho nàng, giọng điềm tĩnh mà rành mạch: “Ta nhớ là ta đã hứa sẽ khiến Sở Hằng Nga vui vẻ.”
“Ý chàng là gì?” Chẳng lẽ vẫn muốn để Sở Hằng Nga phải gả đi?
Quý Ương ngồi thẳng dậy, nước b.ắ.n tung tóe lên người Bùi Tri Diễn.
“Nhìn nàng kìa, lo lắng làm gì.” Bùi Tri Diễn bật cười: ‘‘Vốn dĩ chuyện này là do Sở Hằng Nga quá nóng vội, từ Kim Loan Điện náo loạn đến phủ, không để ta có cơ hội giải thích.”
Hắn cũng bị nàng ấy làm cho tức giận, nên nghĩ rằng dọa nàng ấy một phen cũng tốt.
Còn sau đó, chỉ đơn giản là hắn muốn nhân cơ hội này để nhận được chút lợi ích từ Quý Ương, nếu không nàng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Quý Ương nghe đến đây thì càng thêm mơ hồ.
Bùi Tri Diễn bế nàng lên, cúi sát tai nàng thì thầm: “Phó Đạm chính là Ngũ Vương tử của Nguyệt Đài.”
“Phó Đạm…” Quý Ương giật mình, nhìn chằm chằm vào Bùi Tri Diễn.
Bùi Tri Diễn khẽ gật đầu: “Chính xác là vậy.”
Quý Ương bị thông tin này làm cho choáng váng, mãi không thể hồi phục tinh thần. Nàng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Suy nghĩ qua lại, cuối cùng nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Bùi Tri Diễn: ‘‘Vậy là chàng đã sắp xếp mọi thứ từ trước, ban ngày còn lừa thiếp nữa.”
Bộ dạng ủy khuất với đôi mắt rưng rưng nước mắt của nàng khiến Bùi Tri Diễn cảm thấy đau lòng, hắn lúc này rất mâu thuẫn, vừa thích nhìn nàng đỏ mắt, dịu dàng đáng yêu, nhưng khi thấy nàng như vậy lại không nỡ.
“Ta sai rồi.” Bùi Tri Diễn hôn lên mắt nàng, rồi hôn lên môi nàng, lời xin lỗi thốt ra nhanh chóng và dứt khoát, không chút do dự.
Quý Ương quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục giận dỗi với hắn.
Bùi Tri Diễn biết nàng không thật sự giận, chỉ là ngượng ngùng, liền cố tình trêu nàng: “Nàng còn giận sao? Nhưng ta nhớ rằng vừa rồi Ương Ương cũng rất… ừm, rất vui vẻ mà?”