Diệp Thanh Huyền cùng Quý Ương tản bộ trong rừng, gã rõ ràng cảm nhận được sự lơ đễnh của nàng, liền mỉm cười hỏi: “Biểu muội đang nghĩ gì vậy?”
Quý Ương luôn lo lắng, sợ hãi rằng Bùi Tri Diễn sẽ đột nhiên xuất hiện, khi nghe Diệp Thanh Huyền hỏi bất ngờ như vậy, nàng không kịp giấu cảm xúc, trả lời cứng nhắc: “Không nghĩ gì cả.”
Diệp Thanh Huyền nheo mắt, từ lúc đến đây Quý Ương đã rất lạ lùng, gã không thích việc nàng có điều gì đó giấu diếm mình.
Đang định truy hỏi thêm, thì nghe có người gọi gã: ‘‘Diệp đại nhân.”
Ba chữ ngắn ngủi đã đủ để lộ rõ sự kiêu ngạo và ngang bướng của người đến, Diệp Thanh Huyền lập tức nhận ra đó là ai, liền nhíu mày.
Quý Ương nghe thấy, nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt kiêu kỳ và thiếu lễ độ của Sở Cẩm Nghi, Quý Ương cảm nhận rõ ràng sự không ưa của nàng ta đối với mình, nhưng nàng không hiểu sự không ưa này từ đâu mà đến, vì nàng thậm chí chưa từng gặp nàng ta.
Quý Ương bị nàng ta từ trên xuống dưới soi mói, cảm thấy có chút khó chịu, cúi đầu đứng sau lưng Diệp Thanh Huyền.
Sở Cẩm Nghi trong lòng khinh bỉ hừ lạnh, chỉ là một vẻ ngoài quyến rũ thôi mà.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Diệp Thanh Huyền nói: “Quận chúa sao lại ở đây?”
Sở Cẩm Nghi nhẹ hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Sao ngươi được đến đây mà bản quận chúa lại không được?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Thanh Huyền cười ấm áp.
Quý Ương nhìn lại Sở Cẩm Nghi, nhớ lại quận chúa đã gọi Diệp Thanh Huyền đi tại Diên Hạc Lâu hôm đó, chẳng lẽ chính là nàng ta?
“Ngươi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Sở Cẩm Nghi nhìn hắn cười, lập tức giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo chút nũng nịu.
Diệp Thanh Huyền do dự một chút, rồi nói với Quý Ương: “Biểu muội chờ ta ở đây một chút nhé?”
Quý Ương gật đầu, khu rừng sâu thẳm quanh co, nàng thêm một câu: ‘‘Biểu ca nhanh về nhé.”
Diệp Thanh Huyền đồng ý rồi theo Sở Cẩm Nghi rời đi.
Quý Ương một mình cũng không dám đi lung tung, sợ không nhớ đường, đến lúc đó lại thêm phiền phức, nàng yên lặng đứng dưới gốc cây chờ đợi.
Nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy Diệp Thanh Huyền quay lại, thời gian từng phút trôi qua, Quý Ương cảm thấy bất an, ánh mắt lóe lên nhìn về hướng gã rời đi.
Không thấy bóng dáng.
Quý Ương buồn bã cúi đầu, bên tai nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên lá khô, nàng mừng rỡ ngẩng đầu lên, nói: “Biểu ca!”
Theo ánh mắt lạnh lùng của Bùi Tri Diễn, giọng của Quý Ương cũng nhỏ đi nhanh chóng: ‘‘...Thế tử.”
Vừa rồi, khi Bùi Tri Diễn thấy nàng đứng đơn độc dưới gốc cây, liền nhớ lại năm đó, hắn đã tìm thấy nàng lạc đường.
Nhưng miệng nàng lại gọi không phải là hắn, thôi vậy, trách ai được đây.
Bùi Tri Diễn nói: “Ta sẽ dẫn nàng đi lên phía trước.”
Quý Ương thấy hắn, hai tai liền đỏ lên, cố gắng lắm mới không đưa tay lên che đôi tai đã bị hắn trêu đùa, nàng nhỏ giọng nói: “Không phiền thế tử, biểu ca sẽ đến đón ta.”
Bùi Tri Diễn bật cười, biểu ca của nàng đang bận bịu với Sở Cẩm Nghi, làm gì có thời gian để lo cho nàng.
“Đi không? Ở đây có thú dữ, chuyên ăn thịt thỏ con.”
Quý Ương mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu nói: “Không đi.”
Nàng biết Bùi Tri Diễn đang dọa mình, huống chi hắn còn đáng sợ hơn cả thú dữ.
Bùi Tri Diễn im lặng một lúc, giọng rất nhẹ: ‘‘Được, ta không lo cho nàng nữa.”
Quý Ương nhìn hắn đi qua trước mặt mình, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, khóe môi căng cứng.
Quý Ương cảm thấy hắn thật khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ cũng không cần ngài lo.”
Bùi Tri Diễn bị chọc giận bật cười, dừng bước quay đầu nhìn nàng: ‘‘Ta lại cứ muốn lo đấy.”
Quý Ương còn chưa kịp lùi lại, hắn đã tiến lên một bước, dễ dàng nắm chặt cổ tay nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo mỏng manh lan tỏa đến da thịt Quý Ương.
Nơi bị chạm vào tê dại, nóng rực, Quý Ương yếu ớt vặn vẹo cánh tay, sáu thần vô chủ, giọng nói vỡ vụn run rẩy: ‘‘Thế tử... Ngài mau thả ra.”
Sức lực nàng làm sao đấu lại Bùi Tri Diễn, hắn kéo nàng đi về phía trước, Quý Ương bị lôi kéo, loạng choạng đi theo, không quên vùng vẫy.
Bùi Tri Diễn dừng bước, nâng nàng lên lưng, Quý Ương sợ hãi mở to đôi mắt mờ sương, trên lưng hắn đá chân không ngừng, tuyệt vọng van xin: ‘‘Thế tử... Ngài tha cho ta đi.”
Mặc kệ Quý Ương náo loạn trên lưng, Bùi Tri Diễn vẫn vững vàng giữ lấy đôi chân nàng.
Diệp Thanh Huyền và Sở Cẩm Nghi dây dưa không dứt, bây giờ mới như vậy mà đã có thể bỏ rơi nàng. Tương lai không biết sẽ để nàng chịu bao nhiêu ấm ức.
Với tính cách mềm yếu như nước của tiểu cô nương, có lẽ chỉ có thể trốn trong chăn khóc một mình.
Hắn thì không nỡ để nàng chịu ấm ức như vậy.
Bùi Tri Diễn đột nhiên nói: “Ương Ương.”
Quý Ương cứng đờ người, nhắm chặt mắt, tay bịt tai, nhưng vẫn không thể ngăn cản giọng nói của hắn, từng chữ từng chữ lọt vào tai.
“Ta sẽ đến phủ nàng cầu hôn.”
Bùi Tri Diễn lần đầu tiên hối hận vì năm xưa đã rời khỏi kinh thành, nếu gặp sớm hơn, có lẽ đã đủ thời gian để nàng yêu thích hắn rồi.