Bùi Tri Diễn nhìn thấu suy nghĩ của nàng: ‘‘Nàng yên tâm, ra khỏi rừng, ta sẽ bảo người của tam công chúa đưa nàng về phủ.”
Quý Ương không dám nhắc đến Diệp Thanh Huyền nữa, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ngài đừng lừa ta.”
Bùi Tri Diễn bật cười: ‘‘Không lừa nàng.”
Quý Ương đi theo Bùi Tri Diễn qua nhiều đường vòng vèo đến trước một lầu các, Sở Hằng Nga không biết từ đâu xuất hiện.
Quý Ương cúi đầu cười: “Tam công chúa.”
Sở Hằng Nga mỉm cười gật đầu, đưa mắt quan sát hai người.
Quý Ương nắm chặt tay, sợ rằng tam công chúa sẽ nhìn ra điều gì khả nghi.
Bùi Tri Diễn thản nhiên liếc nhìn nàng: ‘‘Nhìn gì thế?”
Sở Hằng Nga nghịch ngợm lắc đầu, kéo dài giọng nói: “Không có gì.”
Bùi Tri Diễn không muốn vạch trần nàng, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: “Chuẩn bị xe ngựa, đưa Quý tiểu thư về phủ.”
Chỉ trong chốc lát, thị vệ đã đưa xe ngựa tới.
Bùi Tri Diễn nói với Quý Ương: “Lên đi.”
Quý Ương do dự nắm lấy váy, không biết lần thứ mấy nhìn về phía khu rừng, và thực sự nàng đã nhìn thấy Diệp Thanh Huyền đang tìm kiếm nàng.
Quý Ương mừng rỡ, chạy nhanh về phía hắn.
Vạt áo nàng tung bay, như những cánh bướm tinh nghịch, không chút luyến tiếc mà bay khỏi Bùi Tri Diễn.
“Sao không đợi ta ở chỗ cũ?” Diệp Thanh Huyền chú ý nhiều hơn đến Bùi Tri Diễn đứng sau nàng, ngược lại không để ý đến sự hoảng sợ trong lòng nàng lúc này, trong lời nói mang theo vài phần trách cứ.
“Biểu ca.” Giọng nói yếu ớt nghẹn ngào.
Nghe thấy giọng nói nàng đầy sự yếu đuối và lo lắng, Diệp Thanh Huyền cũng mềm giọng: ‘‘Muội có biết ta không tìm thấy muội đã lo lắng thế nào không? Lần sau không được đi lung tung nữa.”
“Không đi, nàng sẽ phải đứng đợi một mình trong rừng thêm nửa canh giờ nữa sao?”
Bùi Tri Diễn khóe miệng chứa đựng nụ cười, lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Huyền.
Lần trước ở thư trai, chính hắn đã ở cùng với Quý Ương, lần này lại là hắn. Ánh mắt Diệp Thanh Huyền sâu thêm vài phần, tiến lên một bước nói: “Xem ra là Bùi thế tử đã dẫn biểu muội của ta ra khỏi rừng, ta thay mặt biểu muội cảm tạ thế tử.”
Bùi Tri Diễn không hề nể mặt: ‘‘Không đến lượt ngươi thay nàng cảm ơn.”
Quý Ương nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt đi.
Sở Hằng Nga ở một bên đang xem kịch vui, nhận được ánh mắt của Bùi Tri Diễn, liền bước tới kéo tay Quý Ương nói: “Đứng lâu như vậy chắc khát rồi phải không? Cùng ta vào trong ngồi nghỉ chút nhé.”
Quý Ương bị Sở Hằng Nga kéo đi, từng bước từng bước đi theo, đôi mắt đầy lo lắng nhìn về phía Diệp Thanh Huyền.
Bùi Tri Diễn cay đắng nghĩ, nếu nàng có thể nhìn hắn như vậy, thì dù là mặt trăng trên trời hắn cũng sẽ mang đến cho nàng.
“Đi thôi, đi thôi.” Sở Hằng Nga vừa kéo vừa lôi Quý Ương vào trong lầu nhỏ.
Cùng là nam nhân, Diệp Thanh Huyền sao lại không nhận ra Bùi Tri Diễn đang có ý gì với Quý Ương, và lúc này gã đang chiếm ưu thế.
Gã chắp tay sau lưng, mỉm cười nói: “Ta và biểu muội là đôi phu thê chưa cưới, ta thay nàng cảm tạ thế tử, có gì là không thể?”
Bùi Tri Diễn nheo đôi mắt phượng, trong ánh mắt chứa đựng nụ cười: ‘‘Chưa có lời mai mối chính thức, có cái gì mà tính là phu thê chưa cưới.”
“Dù chưa chính thức cầu hôn, nhưng hai nhà trưởng bối đã có lời qua lại.”
Bùi Tri Diễn chậm rãi vuốt ve ngón tay, giọng điệu lơ đãng: ‘‘Ngươi cũng khá biết tự tưởng tượng đấy.”
Gương mặt tuấn tú của Diệp Thanh Huyền thoáng thay đổi, ngay lập tức nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn: ‘‘Ta và biểu muội là thanh mai trúc mã, sao có thể là ta tự nghĩ ra được.”
Bùi Tri Diễn thu lại nụ cười trong mắt, môi mím nhẹ: ‘‘Vậy thì xem như ta không để ngươi nghĩ nữa.”
Diệp Thanh Huyền không giữ được vẻ bình thản trên gương mặt, giọng nói trầm xuống: “Thế tử thật quá tự cao tự đại.”
Bùi Tri Diễn vô tội nghiêng đầu: ‘‘Ta thích như vậy.”
Phủ Định Bắc hầu đã lập nhiều công trạng trong quân sự, trước mặt hoàng thượng quả thực là vô cùng được sủng ái, đến mức không cần nể mặt ai cả.