Đợi khi Bích Hà và Thu Thủy lần lượt rời đi, Huỳnh Chi mới từ góc khuất bước ra, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng không ngừng. Những người này dám lén lút đàm tiếu sau lưng như vậy!
Huỳnh Chi vén rèm bước vào, Quý Ương đang cầm một quyển sách ngồi trên ghế dài đọc, không để ý thấy sắc mặt của Huỳnh Chi khác thường, nhẹ nhàng hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
Huỳnh Chi bưng bát canh gà đến gần, cố nén không nói ra những điều vừa nghe được, giọng hơi nghẹn ngào: ‘‘Phu nhân, canh gà đây ạ.”
Quý Ương lật sang trang sách khác, mới nói: “Cứ để đó, ta lát nữa sẽ uống.”
Huỳnh Chi mở miệng, lòng nóng như lửa đốt, nhưng thấy tiểu thư của mình vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, nàng nghĩ không thể tiếp tục như thế này được, bèn nói: “Canh này là để phu nhân mang cho thế tử.”
Quý Ương ngơ ngác một lúc, đặt sách xuống trước ngực, ngước đôi mắt đầy khổ sở nhìn Huỳnh Chi: ‘‘Sao lại phải đi nữa?”
Huỳnh Chi nóng lòng đến mức dậm chân: ‘‘Thế tử dạo này như vậy, phu nhân thật sự không lo lắng sao?”
Ánh mắt Quý Ương thoáng qua chút bất an, cúi đầu nhìn vào dòng chữ trong sách, nhẹ giọng nói: “Không phải vẫn tốt sao.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi đã lớn lên cùng với Quý Ương, làm sao không nhận ra nàng đang cố tình trốn tránh, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Nhưng phu nhân cũng nên quan tâm đến thế tử một chút.” Huỳnh Chi suy nghĩ rồi nói: “Phu nhân thử nghĩ xem, trong phủ, Hầu phu nhân có phải luôn quan tâm và chăm sóc cho Hầu gia không?”
Quý Ương nhìn bát canh, lời của Huỳnh Chi như giúp nàng tìm được lý do, đi xem thử Bùi Tri Diễn đang bận rộn gì trong thư phòng. Nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Thôi được.”
Huỳnh Chi mừng rỡ, không ngờ lần này lại dễ dàng thuyết phục đến vậy, sợ rằng tiểu thư sẽ đổi ý, vội vàng đưa khay canh đến trước mặt nàng: ‘‘Canh còn nóng, phu nhân mang đi lúc này là vừa.”
Hai người đi đến thư phòng, vừa hay gặp Thu Thủy mang trà nước ra ngoài.
Thu Thủy cúi đầu chào Quý Ương: ‘‘Phu nhân xin đợi một chút, nô tỳ vào báo trước.”
Huỳnh Chi dựng mày lên, giận dữ nói: “Thế tử có bao giờ nói phu nhân đến mà phải báo trước không?”
Nhớ đến những lời nói khinh bạc của Thu Thủy, Huỳnh Chi thật muốn xé miệng nàng ta ra.
Thu Thủy mặt mày nghiêm trang, không dám cãi lại, nhưng trong lòng thầm khinh bỉ. Đó là khi thế tử còn sủng ái phu nhân, giờ thì khác rồi, thế tử thà ở trong thư phòng cả ngày cũng không muốn gặp phu nhân.
Huỳnh Chi tiến lên mở cửa, để Quý Ương bước vào.
Phía sau chiếc bàn rộng lớn, Bùi Tri Diễn đang cầm khung thêu, lông mày nhíu chặt, dường như thứ trong tay hắn là một vấn đề lớn, ngay cả khi xếp quân bố trận, hắn cũng chưa từng trông khổ sở như thế này.
Vì quá tập trung, hắn không hề để ý đến tiếng nói chuyện bên ngoài.
Khi Quý Ương bước vào, Bùi Tri Diễn đã không kịp giấu đi thứ trong tay, chỉ có thể nhét vội vào dưới bàn, may mắn là bàn che khuất, nên nàng chưa nhìn thấy.
Bùi Tri Diễn cười nói như bình thường: ‘‘Sao nàng lại đến đây?”
Quý Ương chắc chắn mình vừa thấy Bùi Tri Diễn giấu thứ gì đó, nhưng không kịp nhìn rõ đó là gì.
Nhưng nàng bắt gặp sự lúng túng thoáng qua rất nhanh trên khuôn mặt anh tuấn như ngọc của hắn.
Quý Ương chớp đôi mắt trong sáng, cảm thấy khó tin, Bùi Tri Diễn với tính cách kiêu ngạo như thế, sao có thể có biểu hiện này.
Quý Ương chỉ tay vào bàn, giọng mềm mại nói: “Có phải có gì đó rơi xuống không?”
Bình thường Quý Ương sẽ không bao giờ hỏi nhiều, nhưng nàng thực sự muốn biết, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến Bùi Tri Diễn mất bình tĩnh như vậy.