Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 43



Quý Ương ngày hôm sau đến Đại Lý Tự nha môn, mới biết Bùi Tri Diễn đã rời kinh.

Lính gác nói: “Đại nhân tối qua đã rời kinh rồi.”

Quý Ương hỏi: “Thế tử có nói khi nào sẽ về không?”

Lính gác đã gặp Quý Ương, nên lời nói cũng khách khí: ‘‘Cái này không rõ, xử lý xong vụ án sẽ về, nhưng ít cũng phải hơn nửa tháng.”

Quý Ương nhìn giỏ thức ăn trong tay, có chút ngẩn ngơ, nàng vốn định đến cảm ơn Bùi Tri Diễn chuyện đêm Trung Thu đưa nàng về phủ, nhưng lại không biết hắn đã đi từ lâu.

Nàng quay sang nói với Huỳnh Chi: ‘‘Đi thôi.”

Cùng lúc đó, một nhóm người từ nha môn đi ra, trong đó có Diệp Thanh Huyền, hắn vừa nhìn liền nhận ra bóng dáng của Quý Ương, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, sao nàng lại đến đây?

Gã chợt nhớ đến chuyện trước đây Bùi Tri Diễn cố ý nhắc đến việc quen biết Quý Ương trước mặt hắn.

Các loại suy đoán và nghi ngờ tràn ngập, Diệp Thanh Huyền trong lòng bỗng chùng xuống.

Gã chắp tay với Thái tử Sở Cách đang đi phía trước nói: “Điện hạ, vi thần chợt nhớ còn một số công văn chưa trình cho Ngô Chiêm Sự, hiện tại phải quay về ngay.”

Sở Cách nhìn gã một cái, nói: “Đi đi.”

Thẩm Thanh Từ bên cạnh nhướn mày nhìn Diệp Thanh Huyền, ánh mắt đã bắt được bóng dáng Quý Ương ở phía xa.

Gã đâu có công văn gì, Thẩm Thanh Từ lòng thầm động, quả nhiên thấy Diệp Thanh Huyền đi về phía Quý Ương.

Diệp Thanh Huyền đi theo sau Quý Ương một đoạn, trong đầu liên tục suy nghĩ về tình hình đêm đó, sao lúc đó gã không chú ý đến việc Quý Ương vô thức dựa vào Bùi Tri Diễn mà tránh xa gã?

Không thích gã, nên thích là Bùi Tri Diễn, một người mà gã ghét nhất. Diệp Thanh Huyền không những không tức giận, mà còn cười.

Gã bước lên nhẹ nhàng gọi: ‘‘Biểu muội.”

Nói xong gã bước lên chắn trước mặt Quý Ương, cười nói: “Quả nhiên là muội.”

Quý Ương thấy Diệp Thanh Huyền bất ngờ xuất hiện trước mặt, kinh ngạc nhất thời phản ứng tự nhiên là siết c.h.ặ.t t.a.y cầm giỏ thức ăn.

Diệp Thanh Huyền không để lộ dấu vết, liếc nhìn qua, cười với nàng một cách ấm áp.

Quý Ương nhanh chóng bình tĩnh lại, đón nhận ánh mắt gã, mỉm cười: ‘‘Biểu ca.”

Diệp Thanh Huyền nói: “Đang định nói là sẽ ghé Quý phủ, không ngờ lại gặp muội ở đây.”

Quý Ương gật đầu: ‘‘Biểu ca định đến tìm phụ thân ta sao?”

Diệp Thanh Huyền không trả lời mà hỏi lại: “Biểu muội không phải trước giờ ít khi ra khỏi phủ sao, sao hôm nay lại ở đây?”

Nhìn dáng vẻ nói chuyện đầy ý cười của gã, Quý Ương bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng.

Nàng nâng giỏ thức ăn lên: ‘‘Thèm bánh ngọt của Phúc Thuận Trai nên ra ngoài mua chút.”

Diệp Thanh Huyền nhìn giỏ thức ăn lớn trong tay nàng, không nhịn được cười: ‘‘Vẫn như hồi nhỏ, tham ăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-21-4.html.]

Phúc Thuận Trai với nha môn Đại Lý Tự không cùng đường, Diệp Thanh Huyền giấu kín vẻ lạnh lùng trong mắt, tự nhiên cầm lấy giỏ thức ăn từ tay nàng: ‘‘Đã mua xong rồi, ta đưa muội về.”

Lời nói đầy sự thân thiết khiến Quý Ương rùng mình, mỗi giây phút ở cạnh Diệp Thanh Huyền nàng đều cực kỳ chống đối. Nhưng càng chống đối lại càng thường xuyên gặp gã, như vết cao dính không thể gỡ ra được.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Diệp Thanh Huyền thấy nàng không theo kịp, quay đầu hỏi: ‘‘Không đi sao?”

Quý Ương đành phải cùng hắn đi.

Diệp Thanh Huyền chậm bước lại đợi nàng, nhưng đi vài bước hai người lại kéo dài khoảng cách hai bước. Diệp Thanh Huyền lặp lại hai ba lần, cuối cùng xác nhận nàng luôn đề phòng, tránh không chạm vào gã.

Bùi Tri Diễn thật lợi hại, có thể khiến biểu muội từ nhỏ mềm mỏng ngoan ngoãn của gã xa lánh gã, khiến chức vụ Lang trung Lại Bộ mà gã mưu tính lại dễ dàng bị bỏ lỡ, còn cả kỳ thi đình năm đó.

Khi đó có bao nhiêu người bàn tán sau lưng rằng nếu Bùi Tri Diễn tham gia thi đình, trên bảng vàng căn bản không có tên gã.

Diệp Thanh Huyền từ từ xoa bóp khớp ngón tay, cười vẫn như thường lệ: ‘‘Nói mới nhớ, những người đến dạm hỏi, có ai khiến biểu muội hài lòng không?”

Quý Ương quay đầu lại, thấy Diệp Thanh Huyền đang nhìn mình, lòng nàng khẽ động, mím môi, làm ra vẻ e thẹn khó nói, không rõ ràng trả lời, cũng không phủ nhận.

Diệp Thanh Huyền hiểu ý cười, thoáng chốc trên mặt lại phủ lên vẻ lo âu: ‘‘Nhưng ta đã tìm hiểu về Lâm Chỉ, phong cách có chút vấn đề, dường như bên ngoài có nuôi ngoại thất.”

“Còn cả Trương Diệu An.” Diệp Thanh Huyền lắc đầu, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Quý Ương.

“Nếu là hai người này, biểu muội cần suy nghĩ kỹ càng.”

Gã vốn chỉ chú ý đến những người đến Quý phủ dạm hỏi, không ai trong số họ lọt vào mắt gã, nhưng không ngờ, lại là Bùi Tri Diễn.

Ánh mắt Quý Ương hiện lên vẻ bối rối, nếu Diệp Thanh Huyền không nhắc đến, nàng sớm đã quên mất hai người này. Có thể thấy gã đã sớm điều tra kỹ lưỡng về họ.

Quý Ương cố gắng không để lộ quá nhiều cảm xúc: ‘‘Biểu ca lo lắng quá rồi, mẫu thân và tổ mẫu nhất định sẽ cân nhắc chu đáo cho ta.”

Diệp Thanh Huyền nhẹ cười, nàng cũng học được cách đề phòng gã rồi, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân gã trở nên lạnh lùng.

Diệp Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào cổ Quý Ương, mái tóc bị gió thổi bay, lộ ra một mảng da trắng như tuyết, dưới chân tai, lại có một dấu vết như hoa mai đỏ thắm, gã biết rõ đó là gì.

Gã tưởng rằng Quý Ương chỉ đùa giỡn chút ít, nhưng nàng lại dám cả gan đến mức này! Gã còn nghĩ rằng dù phải đối mặt với áp lực từ Sở Trạm, gã cũng sẽ bảo vệ nàng, nhưng giờ đây, điều đó không còn cần thiết nữa, e rằng nàng đã sớm cùng nam nhân khác tư tình rồi!

Đã không biết tự trọng, gã cũng chẳng cần mạo hiểm đánh mất tiền đồ để bảo vệ nàng, Diệp Thanh Huyền cười khẩy, trong mắt thoáng qua vẻ giận dữ.

Một người đàn ông hay hai người đàn ông... có khác biệt gì đâu.

Không lâu sau, Quý Ương nhận được thiệp mời dự tiệc thu. Nàng không hiểu vì sao Lục Hoàng Phi lại mời nàng dự tiệc, mà cả Quý phủ, chỉ mời mỗi mình nàng.

Nhớ lại lần gặp Sở Trạm trên phố dài hôm đó, Quý Ương trong lòng không yên, nói với Trần thị: “Mẫu thân, con không muốn đi.”

Lục Hoàng Phi mời, tuy nói không đi không hay, nhưng nếu lấy cớ bệnh thì cũng được, Trần thị gật đầu: ‘‘Nếu Ương Ương không muốn đi thì đừng đi.”

Nhưng Quý lão phu nhân lại không đồng ý, Quý Ương nên nhiều lần xuất hiện trước mặt hoàng thân quốc thích không có gì là không tốt.

Có sự chú ý từ phủ Định Bắc Hầu, Quý lão phu nhân càng có thêm nhiều suy tính, bà nói: “Nghe lời tổ mẫu, đi dự tiệc, đừng suốt ngày ở trong phòng.”

Thấy Quý Ương không muốn, Quý lão phu nhân cứng rắn lẫn mềm mỏng: ‘‘Những mối quan hệ xã giao trong đây sâu lắm, Lục Hoàng Phi lần đầu mời con mà không đi, chẳng phải mang tiếng không biết lễ nghĩa sao.”

Quý Ương không thể làm gì khác, đành phải nghe lời Quý lão phu nhân đi dự tiệc, nàng còn đặc biệt mang theo Huỳnh Chi  và Tần Hương.