Câu hỏi tương tự như vậy, Bùi Tri Diễn nhớ lại từng hỏi Quý Ương trước khi nàng ngủ, thậm chí mang theo sự van nài tủi hổ — “Ương Ương, nàng thích ta một chút có được không?”
Hắn nhìn thấy nàng run rẩy lông mi, ngay cả bờ vai cũng co rút lại, nàng không ngủ, nhưng cũng không trả lời.
Khi đó hắn nghĩ, không sao, họ có nhiều thời gian, nhưng tất cả lại kết thúc một cách thảm khốc.
Ngày nay đổi ngược vị trí nghe câu hỏi này, Bùi Tri Diễn nghĩ rằng hắn nên thấy hả hê, nhưng không, nghe Quý Ương cẩn thận, bất lực hỏi hắn có phải không thích nàng, hắn chỉ cảm thấy đau nhói trong tim.
Hắn không buông bỏ được kiếp trước, nhưng nàng chỉ sống trong kiếp này.
Nàng thậm chí không biết hắn đang trốn tránh điều gì, đang sợ hãi điều gì, nguyên nhân khiến hắn giằng co không thể thoát khỏi là gì.
Thật không công bằng, lại thật vô vọng.
Bùi Tri Diễn xoay người lại, Quý Ương dịu dàng mỉm cười với hắn, rồi lo lắng nói: “Chúng ta mau đi xem A Ngưng đi.”
Quý Ương thực ra hỏi xong liền hối hận, bây giờ là lúc nào rồi, nàng còn hỏi những câu như vậy, hơn nữa nếu hắn đáp là “đúng”, thì nàng phải làm sao.
Bùi Tri Diễn không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Quý Ương gần như chạy trốn khỏi bên cạnh hắn.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Đi được hai bước nàng liền nghe thấy Bùi Tri Diễn đang hỏi Bích Hà.
Quý Ương vẫn luôn tự an ủi rằng Bùi Tri Diễn vừa rồi chỉ là quá lo lắng, nhưng giờ thì không thể tự lừa dối mình nữa, hắn không tin nàng, vẫn nghĩ rằng nàng sẽ làm hại Bùi Ngưng?
Quý Ương cười khổ, tại sao nàng đột nhiên cảm thấy mỗi bước đi của mình đều là sai lầm.
Nàng không nghe xem Bích Hà trả lời thế nào, mà nhanh chóng rời đi.
Nàng không có gì phải thẹn với lòng.
Mời bà đỡ đến phủ cũng cần thời gian, mà phủ Trường Hưng bá đã sớm sắp xếp bà đỡ ở lại trong phủ, Chu Tử Trạc lập tức đưa Bùi Ngưng về phủ.
Tần thị không yên tâm, bảo Liễu Đình đi theo, ngay cả trong bữa tối, cả nhà cũng không ai ăn uống tập trung.
Quý Ương thấy Tần thị ăn không được bao nhiêu liền đặt đũa xuống, dịu dàng an ủi: “Mẫu thân đừng lo, chắc hẳn sẽ sớm có tin tốt thôi.”
Kiếp trước khi nàng gả cho Bùi Tri Diễn, con của Bùi Ngưng đã có thể tự đi mà không cần dắt tay, đôi chân nhỏ xinh, hoạt bát đáng yêu không kể xiết.
Nữ nhi từ nhỏ đã theo hầu gia cưỡi ngựa săn bắn, không như nữ tử bình thường yếu đuối, thân thể cũng khỏe mạnh, hẳn là khi sinh cũng sẽ dễ dàng hơn.
Điều này khiến Tần thị yên tâm phần nào, nhưng rồi lại lo lắng cho Quý Ương, thân thể gầy yếu như vậy, sau này sinh nở chẳng phải rất vất vả sao.
Tần thị nói với Quý Ương: “Chúng ta cứ ăn đi, lát nữa tự nhiên sẽ có tin tức.”
Quý Ương an ủi Tần thị nhưng bản thân lại không có khẩu vị, gần như đếm từng hạt cơm bỏ vào miệng.
Một miếng tôm được đặt vào bát của nàng, Quý Ương hơi sững lại, không nhìn người gắp thức ăn cho mình, dùng đầu đũa gạt miếng tôm sang một bên, lặng lẽ ăn cơm.
Quý Ương chỉ có thể không nhìn hắn, mới khiến lòng mình bớt đau hơn.
Đôi mắt cúi xuống đầy u sầu, Bùi Tri Diễn làm sao không biết nàng đang ấm ức, quan trọng nhất là sự ấm ức này lại do hắn gây ra.
Tuy nhiên, trong tình huống vừa rồi, phản ứng mạnh mẽ nhất của hắn chính là lo lắng Quý Ương làm gì đó với Bùi Ngưng.
Cuối cùng, là tâm ma của hắn đang tác oai tác quái... Hắn sợ hãi.
Dù ngày thường hắn có giả vờ như không có chuyện gì, nhưng chỉ cần một chút gió lay cỏ động, cái vỏ bọc khó nhọc giữ gìn sẽ dễ dàng bị phá vỡ.
Sau khi bình tĩnh lại, sự tự trách và không nỡ tràn ngập trong lòng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ăn cơm xong, Tần thị nói với Quý Ương: “Ngày mai là ngày con về làm lễ lại mặt, con đi nghỉ sớm đi, không cần ở đây đợi, có tin tức gì ta sẽ cho người đến báo.”
Quý Ương gật đầu đứng dậy, Bùi Tri Diễn cũng theo đứng lên.
Tần thị lại gọi hắn lại: ‘‘Con ở lại, ta có lời muốn dặn.”
Bùi Tri Diễn quay đầu lại, muốn nói với Quý Ương để nàng về trước, nhưng không ngờ nàng không nhìn hắn mà cúi người lui ra.
Cảm giác này giống như kiếp trước nàng bao lần lạnh nhạt và thờ ơ với hắn, trái tim hắn đột nhiên thắt lại, Bùi Tri Diễn bước nhanh muốn giữ nàng lại.
Tần thị lại nói: “Đứng lại.”
Nhìn thấy tà áo của nàng lướt qua đầu ngón tay mình, Bùi Tri Diễn nắm chặt tay: ‘‘Không biết mẫu thân còn có chuyện gì?”
Tần thị ra hiệu cho hạ nhân đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn hắn: ‘‘Vừa rồi Bích Hà đã kể hết mọi chuyện với ta.”
Lúc này Bùi Tri Diễn đâu còn tâm trí đối đáp với Tần thị, nhíu mày nói: “Lát nữa con sẽ giải thích với mẫu thân.”
“Bây giờ con mới biết gấp à.” Tần thị giận không kìm được: ‘‘Con làm Đại lý tự khanh là thế này sao? Không phân biệt trắng đen đã nghi ngờ người khác, lại còn là thê tử mới cưới của mình!”
Bùi Tri Diễn đã hối hận rồi, hắn kéo cửa bước ra ngoài: ‘‘Con đi xem nàng.”
Thấy hắn hiếm khi nào nôn nóng như vậy, Tần thị mới nguôi giận đôi chút.