Huỳnh Chi vội vã chạy vào phòng, lo lắng nói: “Tiểu thư!”
Quý Ương đang ngồi sau bàn sách, sao chép chữ của Bùi Tri Diễn, sắc mặt nàng lúc này trông rất tệ, má hóp lại, hai gò má hõm xuống, đôi mắt sưng đỏ, dưới mắt còn có vài vết đỏ do khóc quá nhiều mà ra.
Nghe Huỳnh Chi gọi mình như vậy, Quý Ương cau mày, đặt bút xuống nói: “Ngươi lại quên rồi.”
Huỳnh Chi bực bội dậm chân: ‘‘Phu nhân, Diệp Thanh Huyền đến rồi.”
Trong mắt nàng lộ ra sự hận thù, nàng hận không thể để Diệp Thanh Huyền c.h.ế.t đi, tại sao kẻ phải c.h.ế.t không phải là hắn!
“Đóng cửa, mau đóng cửa lại!” Quý Ương thần kinh căng thẳng, luôn lắc đầu, đồng tử co rút, sắp sụp đổ.
Huỳnh Chi thấy vậy liền nói: “Phu nhân đừng lo, nô tỳ sẽ đóng cửa ngay, đóng ngay đây.”
Nàng chạy đi đóng cửa, nhưng chỉ vừa khép một nửa thì bị Diệp Thanh Huyền từ bên ngoài đẩy ra.
Nhìn thấy người bước vào, Quý Ương toàn thân căng cứng, hoảng sợ lùi về phía sau, lùi mãi... cho đến khi lưng đụng vào giá sách phía sau, không thể lùi thêm nữa mới dừng lại.
Diệp Thanh Huyền tiến lên, liếc nhìn chữ Quý Ương đang sao chép trên bàn, mỉm cười nói: “Quý Ương đang làm gì vậy?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Gã đưa tay muốn lấy tờ giấy trên bàn, Quý Ương lập tức lao tới, ôm chặt tờ giấy vào lòng bảo vệ: ‘‘Ngươi đến làm gì? Đi ra ngoài!”
Diệp Thanh Huyền thấy nàng bảo vệ đồ của Bùi Tri Diễn như vậy, lại có thái độ thù địch với mình, trong lòng không vui, nhưng thấy nàng tiều tụy, gã vẫn cố nhịn.
Gã cười nói: “Ta không yên tâm về sức khỏe của Quý Ương, nên đến thăm.”
“Ta mang theo nhân sâm thượng hạng, đã nhờ bá mẫu nấu cho nàng rồi.”
Quý Ương nghiến răng: ‘‘Ta không cần ngươi giả nhân giả nghĩa.”
Diệp Thanh Huyền nhíu mày lắc đầu: ‘‘Quý Ương, trước đây nàng không như vậy.”
Quý Ương cười khinh miệt: ‘‘Trước đây là ta ngu ngốc!” mới cảm thấy Diệp Thanh Huyền là quân tử, đem gã so sánh với Bùi Tri Diễn, làm tổn thương tấm lòng Bùi Tri Diễn.
Mới rơi vào bẫy của gã, để gã phát hiện ra tung tích, khiến phủ Định Bắc Hầu rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Diệp Thanh Huyền thấy mặt nàng đỏ bừng, toàn thân run rẩy, lo lắng nói: “Sức khỏe nàng không tốt, không nên kích động.”
“Ta đã nói, nàng phải khỏe mạnh, thì nhà họ Quý mới được yên ổn.”
Quý Ương cảm thấy gã thật sự điên rồi: ‘‘Ta cầu xin ngươi, hãy buông tha cho ta, ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi đã có tất cả rồi!”
Bùi Tri Diễn cướp đi người vốn dĩ là thê tử của gã, sao có thể bắt gã nhẫn nhịn, gã chiếm đoạt Quý Ương lâu như vậy, gã không dễ dàng để Bùi Tri Diễn thoát thân.
Diệp Thanh Huyền mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Hôm qua ta đã đến địa lao.”
Quý Ương trợn tròn mắt nhìn gã.
“Ta đã cho người xuyên móc sắt vào xương đòn bên trái của Bùi Tri Diễn, đ.â.m sâu vào, hắn không rên một tiếng.” Diệp Thanh Huyền vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Quý Ương toàn thân run rẩy, nước mắt rơi lã chã, trong mắt tràn đầy hận thù, nàng muốn cắn đứt cổ gã, để gã xuống mười tám tầng địa ngục!
Diệp Thanh Huyền bước tới trước mặt nàng, ánh mắt đầy vẻ xót xa, nhưng lời nói lại như ma quỷ: ‘‘Hôm nay ta sẽ xuyên móc sắt vào vai bên kia của hắn, ngày mai sẽ là mắt cá chân.”
Quý Ương lắc đầu, căm hận nói: “Ngươi thà g.i.ế.c hắn bằng một đao!”
Diệp Thanh Huyền lắc đầu: ‘‘Không dễ vậy đâu, nếu nàng còn khóc vì hắn, ta sẽ làm hắn c.h.ế.t một cách thê thảm.”
Quý Ương cuối cùng không chịu nổi, ôm mặt ngồi thụp xuống, vội vàng lau nước mắt: ‘‘Ta không khóc, không khóc! Ngươi đừng tra tấn hắn.”
Diệp Thanh Huyền ngồi xổm xuống nhìn nàng: ‘‘Quý Ương, nếu nàng đi cùng ta đến địa lao một lần, ta sẽ không tra tấn hắn nữa.”
Màn che xe ngựa được vén lên, Quý Ương ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng chói chang rọi xuống, như thể không có mây mù nào từng xuất hiện.
Ánh mắt bị ánh sáng làm chói đau, Quý Ương nhẹ nhàng thở ra, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Đi xuống con đường hầm ẩm ướt và tối tăm của địa lao, không khí ngột ngạt khiến Quý Ương gần như không thở nổi, khuôn mặt nàng càng thêm tái nhợt.