Rạng Sáng Chiều Hôm

Chương 5



Chiếc xe từ từ chạy qua Tư Dã, hướng về phía đầu kia của hồ Bạch Sa.

Hầu như không có điểm tham quan và bãi đậu xe nào được khoanh và thu phí trên cao nguyên Pamir.

Nhưng các xe chở khách sẽ tự phát đậu xe ở nơi thoáng đãng, chờ đợi khách du lịch check in thoả thích.

Trên con đường này thường xuyên có khách du lịch xuống xe đi bộ, vì vậy Cận Trọng Sơn lái xe rất chậm.

Trong gương chiếu hậu, Tư Dã còn đứng ở chỗ xuống xe, cúi đầu, hai tay che mũ áo bông, không biết đang làm gì.

Chiếc áo khoác độn bông trông hơi to so với Tư Dã, làm nổi bật đôi chân thon dài.

Theo dòng xe cộ, hình bóng Tư Dã càng ngày càng nhỏ, gần như hòa vào trong núi tuyết phía sau.

Cận Trọng Sơn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn chiếc điện thoại di động bên cạnh.

Vừa rồi hắn quên nói cho Tư Dã biết, trước khi đi về phía hồ Bạch Sa, có thể quay đầu lại nhìn.

Phía sau nơi hắn đỗ xe là dãy núi tuyết phủ sừng sững và hùng vĩ.

Mặc dù có thể nhìn thấy những ngọn núi phủ tuyết ở khắp mọi nơi trên Đường cao tốc Khách Lạt Côn Lôn, nhưng không có nhiều ngọn núi ở gần như vậy.

Hầu hết những vị khách mà hắn dẫn theo, xuống xe sẽ chạy về phía hồ Bạch Sa ở phía trước, bỏ qua kỳ cảnh phía sau.

Hắn cầm lấy điện thoại di động, đang định gọi điện thoại thì phía sau có một chiếc ô tô chạy tới, thúc giục hắn lái xe nhanh hơn.

Hắn để điện thoại di động trở lại.

Tư Dã đứng trong gió mạnh một lát, miễn cưỡng đè cảm xúc đang dâng trào của mình xuống.

Đang chuẩn bị tiến về phía trước, một cơn gió sắc bén ác liệt thổi từ núi Bạch Sa xuống.

Anh theo bản năng nhắm mắt xoay người tránh né, khi mở mắt ra, tầm nhìn đã bị núi tuyết trước mặt ép lấp đầy.

"Đệt..."

Vào lúc này, sự bất an do Cận Trọng Sơn gây ra đột nhiên tan biến.

Điều trào dâng trong lòng là sự rộng lớn và bình lặng khi hòa mình vào đất trời bao la.

Anh nhìn chằm chằm vào ngọn núi phủ tuyết, lùi lại từng bước cho đến khi mắt anh bắt đầu cảm thấy nhức nhối.

Thứ tan biến không chỉ là cảm xúc về Cận Trọng Sơn, mà còn là nỗi sợ hãi và nỗi đau tích tụ trong nửa năm qua.

Mà đây chỉ là điểm dừng chân đầu tiên trên cao nguyên Pamir.

Khóe môi Tư Dã cong lên độ cong thoải mái, xoay người đi về phía hồ Bạch Sa.

Con đường dốc xuống, quanh co rẽ vào hồ.

Nhưng lúc người ta đi trên đường lại không thể nhìn thấy khúc cua đó, như thể đi xuống như thế này, điểm cuối cùng sẽ là hồ yên ả.

Tư Dã bước đi ngày càng nhanh hơn, và sau đó gần như chạy.

Lúc anh lao đến, hồ Bạch Sa tựa như nghênh đón anh, dần dần mở ra một cái ôm ấm áp.

Dưới bầu trời quang đãng, mặt hồ trong xanh.

Ngọn núi Bạch Sa ở giữa hồ lấp lánh ánh sáng bạc, nhưng lại đổ bóng xám nhạt xuống nước.

Tư Dã nhìn xuống nó, một cảm giác quen thuộc trào dâng trong lồng ngực anh.

Khách du lịch đã bước xuống hồ bằng thang gỗ, bước trên băng tuyết không tan ngay cả trong mùa hè.

Anh cũng đi xuống.

Càng gần hồ, gió càng lớn.

Ngải Y đang chụp ảnh các nữ du khách.

Một số người chăn gia súc dắt bò Tây Tạng, những con bò Tây Tạng treo đồ trang trí phức tạp, chụp ảnh một người hai mươi nhân dân tệ.

Tư Dã tránh xa sự hối hả nhộn nhịp, đi dạo một mình bên hồ.

Anh có chơi hối hận vì không mang theo thiết bị chuyên nghiệp, máy ảnh nhập môn thật sự thực sự không thể chụp được những gì tốt nhất.

Nhưng cho dù là trang bị tốt nhất, chỉ sợ cũng không chụp được cả hồ lẫn ngọn núi này.

Hồ Bạch Sa thực ra là được đặt tên theo núi Bạch Sa.

Mọi người nghe danh mà đến, nghe chính là tên của núi Bạch Sa.

Nhưng điều anh yêu thích hơn cả là hồ nước.

Nó quá yên tĩnh, gió thổi mạnh đến nỗi anh không thể mở mắt ra được.

Mặt hồ luôn phẳng lặng, chỉ có những con sóng nhỏ trắng xóa xô vào bờ.

Anh nhìn chằm chằm vào nó, và nó dường như cũng đang nhìn chằm chằm vào anh..

Không có cảm xúc, thờ ơ, nhưng bao gồm tất cả mọi thứ.

Giống như…

Tư Dã đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt hơi mở to.

Anh hiểu cảm giác quen thuộc đó từ đâu mà có.

Cận Trọng Sơn.

Màu sắc của hồ rất giống với đôi mắt của Cận Trọng Sơn.

Không phải màu xanh lam thuần túy mà có một chút màu xám tro.

Màu xám không đẹp, hầu hết thời gian mang lại cho mọi người cảm giác ảm đạm.

Nhấn chìm sức sống quá mạnh mẽ, nó giống như cát bụi, giống như năm tháng trôi qua, giống như khe núi sau lưng núi tuyết ánh sáng không chiếu tới.

Nhưng nó là màu sắc phổ biến nhất trên cao nguyên rộng lớn.

Ẩn mình giữa bầu trời xanh tuyệt đẹp, những đám mây trắng và những ngọn núi phủ tuyết trắng bạc, nó hiện diện ở khắp mọi nơi.

Phía sau truyền đến tiếng tuyết sương bị giẫm lên, Tư Dã cho rằng du khách khác tới, thu hồi suy nghĩ xoay người, nhìn thấy một hồ nước khác.

"Anh Cận..."

Cận Trọng Sơn đưa áo bông cho anh, lúc này hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác mô tô bên ngoài áo T shirt màu đen.

Mọi người bên hồ đều mặc quần áo cồng kềnh, sự hoang dã và tự do của Cận Trọng Sơn trở thành khung cảnh đẹp đẽ trong mắt Tư Dã.

"Anh không lạnh sao?"

Cận Trọng Sơn đi tới bên cạnh anh, hai tay đút trong túi quần, cùng anh ngắm nhìn hồ Bạch Sa.

"Cũng được."

Tư Dã muốn cởi áo bông ra trả lại cho người ta, Cận Trọng Sơn vừa thấy anh cởi mũ trùm đầu đã nói: "Mặc vào đi."

“...... Ồ. ”

Bên cưỡi bò Tây Tạng càng ngày càng sôi nổi, Ngải Y đơn giản nhảy một điệu múa của người Duy Ngô Nhĩ.

Tư Dã muốn nói chuyện phiếm, "Anh Cận, sao anh lại xuống đây?"

"Đến xem một chút."

"......"

Đổi lại là người khác thì lười tìm lời.

Nhưng ở cùng với Cận Trọng Sơn, không biết là vì lý do gì, anh sẵn lòng làm người tìm đề tài.

"Nhìn hồ Bạch Sa à?"

"Ừ?"

"Anh cứ ba ngày lại dẫn khách đến đây, Tiểu Dương nói bọn họ đã chán rồi."

Qua một hồi, Cận Trọng Sơn lắc đầu, "Lúc đi ngang qua chỉ tới xem chút thôi."

Giọng điệu bình tĩnh giống như những ngón tay chai sạn, gảy những nốt nhạc vào nhịp tim của Tư Dã.

Không hiểu vì lý do gì, anh đột nhiên nghiêng người, nghiêng người trước mặt Cận Trọng Sơn.

Cận Trọng Sơn rũ mắt nhìn anh.

Hồ nước dường như treo ngược trên bầu trời.

"Ánh mắt của anh là một hồ Bạch Sa khác."

Cận Trọng Sơn không nói gì, nhưng ánh mắt tựa như có chút sâu xa.

“Thật đấy, tôi vừa mới phát hiện ra.” Tư Dã quay trở lại, lại nhìn về phía hồ nước, "Tĩnh lặng mà mê người như nhau. ”

Anh chưa bao giờ nghĩ tới dùng từ "mê người" để miêu tả Cận Trọng Sơn.

Nhưng hai từ đó lại thốt ra rất tự nhiên.

Trái tim anh run lên, vô thức liếc Cận Trọng Sơn.

Vẻ mặt của Cận Trọng Sơn vẫn nhàn nhạt, như là hắn không hề cảm động, cũng giống như ngầm đồng ý bao dung anh lỡ lời.

Họ trở lại xe sớm nhất.

Tư Dã cởi áo bông ra ôm nó trong lòng.

Cận Trọng Sơn chỉ vào bình giữ nhiệt.

Anh hiểu, đổ nước đổ vào nắp bình, thế mà lại là nước nóng, không giống như lần trước.

Dưỡng sinh ư?

Cận Trọng Sơn nói: "Vừa lên cao nguyên, đừng uống nước lạnh."

"À." Tư Dã cầm nắp bình, uống hết nó nhanh nhất có thể rồi trả lại bình cho Cận Trọng Sơn, đã thấy người ta mở ra một chai coca.

"......"

Không dưỡng sinh nữa à?

"Tôi không phải là khách du lịch."

Tư Dã cảm thấy, Khi Cận Trọng Sơn nói lời này, trong mắt mang theo một tia ý cười, rất nhẹ, nhưng cũng không phải ảo giác.

Lúc này, một tia nắng chiếu thẳng xuống mặt hồ, xẹt qua một vòng cung sáng chói.

Sau khi tất cả khách du lịch trở lại, chiếc xe bắt đầu khởi hành.

Mọi người hào hứng chia sẻ ảnh và sạc điện thoại di động, lúc này Tư Dã mới nhớ anh hầu như không động đến máy ảnh SLR mà chỉ chụp vài bức ảnh bằng điện thoại di động.

Nhưng anh không cảm thấy hối tiếc.

Hồ nước ở ngay bên cạnh anh, và anh mang theo cả mặt hồ yên tĩnh.

Độ cao tiếp tục tăng lên, khi xe chạy vòng quanh trên núi, thậm chí có thể nhìn thấy gió thổi bay một lượng lớn bụi tuyết.

Mặc dù Cận Trọng Sơn không thích nói chuyện, nhưng lại là một bậc thầy có trình độ.

Khung cảnh của Pamir toàn là đường đi không có biển báo, người đi lần đầu khó có thể tự mình tìm được điểm chụp đẹp nhất.

Cận Trọng Sơn đậu xe ở một nơi nơi "hoang dã", kiên nhẫn chờ khách chụp ảnh.

Tư Dã luôn là người cuối cùng xuống xe, cùng Cận Trọng Sơn một trước một sau đóng cửa xe lại.

Anh cố ý làm vậy.

Họ đứng trên vách đá, con đường thẳng tắp phía dưới giống như một dòng kẻ mảnh, bầu trời gần trước mắt, những đám mây gần như trôi qua bên cạnh.

Gió quá lớn, tiếng gió rít gào, Tư Dã túm lấy mũ trùm đầu, buồn bực đi về phía trước, không nghe thấy tiếng thổi còi truyền đến từ phía sau.

Đột nhiên, có ai đó ôm lấy vai anh từ phía sau, một sức mạnh không thể kháng cự đẩy anh về phía vách núi.

Anh theo bản năng nín thở, khi ngửi thấy hơi nóng từ cơ thể người đó, anh vô cớ tin rằng mình an toàn tuyệt đối.

Con đường vách núi rất hẹp, nhưng một mảnh đất nhỏ bên cạnh vách đá cũng đủ cho mười mấy người đứng.

Một chiếc xe địa hình chạy ngang qua họ, Tư Dã xoay người, chiếc mũ trùm đầu rơi xuống vai Cận Trọng Sơn.

"Anh Cận."

Cận Trọng Sơn thản nhiên kéo mũ trùm đầu lên, giúp anh đội lại, trầm giọng nói: "Nhìn đường đi."

Tư Dã cười lẽo đẽo theo Cận Trọng Sơn, "Cảm ơn anh Cận. ”

"Ừm."

Đã năm giờ chiều mà trời vẫn còn sáng.

Màn tối của huyện Tháp đến mười một giờ đêm mới buông xuống, bọn họ còn có một khoảng thời gian rất dài lang thang ở cao nguyên.

Từng ngọn núi tuyết nguy nga chạy về phía họ từ đằng xa.

Rất hiếm khi Cận Trọng Sơn mở miệng.

"Đó là đỉnh Muztagh Ata, cha đẻ của sông Băng, biểu tượng của cao nguyên Pamir."

"Bên dưới nó là hồ Karakuk, khi thời tiết đẹp, ngọn núi hoàn toàn phản chiếu trong hồ. Hôm nay là một ngày đẹp trời."

"Phía bắc nó là đỉnh Kongur, chúng đều thuộc dãy núi Karakokuk."

"Đỉnh Dapsang, đỉnh cao thứ hai trên thế giới."

Xe dừng lại, từng vị khách hào hứng xuống xe rồi lại tán thưởng trở về.

Tư Dã ban đầu cũng còn "wow" một tiếng - anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngọn núi phủ tuyết ngoạn mục như vậy.

Sau đó lại dần dần bình tĩnh lại.

Anh bắt đầu hiểu tại sao những ngọn núi này được người dân biên cương tôn vinh như những ngọn núi thần thánh.

Khi bạn đứng trước nó, bạn thực sự sẽ có cảm giác được thanh tẩy.

Đau khổ, đấu tranh, sợ hãi, dường như được bao phủ bởi tuyết quanh năm không tan.

Bạn như được sống lại.

Lòng mang dũng khí chưa từng có từ trước đến nay.

Mặt trời di chuyển về phía tây và ánh sáng trắng chuyển sang ánh sáng vàng.

Cận Trọng Sơn đậu xe ở điểm check in "hoang dã" cuối cùng trước khi vào huyện Tháp.

Vị trí của họ rất cao, trước mắt là một vùng hoang dã bằng phẳng và rộng rãi.

Vào mùa hè, đồng cỏ rất nhiều, nhưng so với những cánh đồng rộng lớn, chúng nhỏ như phủ phục trong bùn đất.

Chỉ có những ngọn núi cao ở cuối vùng hoang vu mới có thể ban cho những đường nét nhấp nhô của vùng hoang dã.

Tư Dã nhìn thế gian không chớp mắt, nhịp tim anh đột nhiên tăng tốc.

"Anh Cận." Anh nhìn không chớp mắt gọi một tiếng.

Lại một tiếng, "Anh Cận."

Cận Trọng Sơn đang giúp du khách chụp ảnh, nghe thấy rồi đi tới, " Sao thế?"

Tư Dã giơ tay phải lên, " Anh xem."

Cận Trọng Sơn: "Ừ"

"Đồng hoang không có sự sống." Trong đầu Tư Dã rất trống rỗng, cũng không hiểu mình đang nói gì.

Nhưng những lời nói ra như thế này, không đi qua đầu óc mà đi qua trái tim nóng bỏng.

Cận Trọng Sơn quay mặt nhìn anh, "Vì sao? ”

"Nó không có phập phồng, giống như điện tâm đồ thẳng tắp, chẳng phải là không có sự sống sao?"

Tư Dã hít phải làn gió có mùi đồng cỏ và băng giá, tim anh càng đập dữ dội.

"Nhưng những ngọn núi đó làm cho nó sống lại. Liên miên phập phồng, cao thấp đan xen."

“Đồng hoang chạy đến núi, không có núi thì không có kết thúc.”

Tư Dã chuyển hướng về phía Cận Trọng Sơn, vẻ mặt bình tĩnh giống như chỉ là đang giảng giải một sự thật khách quan.

Anh thực sự không mang theo nhiều cảm xúc cá nhân.

Anh nói như thể anh từng nhìn thấy.

"Núi làm cho vùng hoang dã nhấp nhô, núi là nhịp tim của vùng hoang dã."

_______________

Núi là Sơn, còn Dã là ai chắc khum cần phải nói đâu he =)))