Rao Bán Hoa Hồng Với Ánh Trăng

Chương 2: Bông hồng thứ nhất



Năm rưỡi sáng cuối tháng tư, trong không khí còn se se lạnh. Vốn định chờ nắng chiều tan đi từng chút một thì đã bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.

Yên Nhiên chuẩn bị thức dậy. Căn phòng không lớn lắm, nhưng lại đặt một chiếc bàn học với kệ sách rất lớn, thêm giường ngủ nữa thành ra có hơi chật chội. Bài tập đã làm xong từ tối hôm trước được cất vào trong cặp sách, vở ghi chép các môn học thì được xếp ngay ngắn trên bàn. Sau khi Yên Nhiên thay đồng phục xong, cô cầm cặp sách lên, ra khỏi phòng.

Bà ngoại đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm. Những cục bột được nhào nặn từng cái một trở thành những chiếc bánh bao mập mạp, mang theo hơi nóng bốc lên nghi ngút. Bình ga được vặn lên, ngọn lửa liền bập bùng rực cháy, thậm chí còn có mùi khét nhẹ. Dầu nóng làm mùi thơm của tỏi dậy lên, thêm cả rau xanh được cho vào nồi. Cả căn bếp lập tức tràn ngập hương vị từ tiếng xèo xèo ấy.

"Yên Nhiên à, ăn thôi." Bà ngoại nhanh chóng đặt bữa sáng lên bàn ăn nhỏ, lau tay vào tạp dề. Chiếc tạp dề này được làm bằng vải vụn của một xưởng may gần đây. Trên vải in những bông hoa lớn phức tạp và hơi thô, được bà may thành tạp dề và găng cánh tay*.

*Găng cánh tay là tay áo giả hoặc đồ bao/ trùm/ che tay áo.

"Con đến ngay đây." Yên Nhiên ngồi xuống bàn, tự nhiên cầm muôi lên rồi múc cháo từ trong nồi áp suất. Sau khi múc xong hai bát, cô liền mang nồi đến bên cạnh bồn rửa, các ngón tay di chuyển lên xuống. Dưới cái lạnh của nước chảy ra từ vòi, đúng là lạnh đến thấu xương, cô đã rửa xong cái nồi.

Bà ngoại và Yên Nhiên cùng ngồi xuống ăn sáng. Yên Nhiên chu miệng nhỏ, vì sợ nóng nên nhấp từng ngụm cháo nhỏ, một bên cầm cái bánh bao lên, cho một ít rau vào bên trong.

"Bà ơi, hôm nay con phải trực nhật nên buổi tối có thể sẽ về muộn một chút ạ." Yên Nhiên còn đang ăn nốt nửa bát cháo còn lại, đột nhiên nhớ đến việc phải dọn vệ sinh lớp. Mã số học sinh của cô là ở cuối cùng, nên việc bị xếp trực nhật vào thứ bảy cũng là chuyện bình thường.

"Bà biết rồi. Để tối về bà làm thịt heo xào chua ngọt cho con nhé." Bà ngoại húp một ngụm lớn, cháo nóng tràn vào thực quản, phút chốc đáy bát đã cạn sạch.

Yên Nhiên nhìn bà ngoại buộc mái tóc dài xen lẫn vài cọng tóc trắng bằng sợi dây chun màu đen. Hôm nay bà mặc một chiếc áo khoác màu tím pha xanh lục. Trên cánh tay có họa tiết bông hoa lớn màu đỏ, nhưng giây tiếp theo đã bị găng cánh tay dài màu đen che đi phần lớn. Chiếc áo khoác đó cũng là hàng tồn kho từ nhà máy mà ra.

Yên Nhiên biết rõ, chắc chắn bà ngoại muốn đi chăm sóc vườn hoa hồng của bà.

Ngôi nhà nhỏ này đã có từ rất lâu, là do ông ngoại và bà ngoại cùng nhau xây dựng lên từ khi còn trẻ. Địa hình nơi này cũng khá đặc biệt, có hơi dốc, trông giống như một ngọn đồi nhỏ. Có lần Yên Nhiên nghe bà ngoại kể, khi ông ngoại còn sống, ông rất hay nói đùa rằng ngôi nhà nhỏ này được xây ở "dưới chân núi".

Căn nhà không lớn, nhưng lại có sân sau rất lớn. Ban đầu được dùng để trồng hành, gừng và ti tỉ các loại rau khác. Nhưng sau khi ông ngoại qua đời, bà ngoại đã trồng hoa hồng kín cả sân sau.

Năm này qua năm khác, mỗi năm cứ đến mùa hoa, sân sau giống như biến thành một biển hoa hồng. Những bông hoa màu đỏ, màu trắng và màu hồng xen lẫn, ẩn hiện trong sắc lá xanh. Hương hoa được gió thổi tản mạn khắp phía, mang đến một cảm giác lãng mạn không chân thực.

Lúc đầu, những người trong thị trấn không hiểu được loại lãng mạn này, nên đã khuyên bà ngoại rất nhiều lần, nhưng bà ngoại lại rất thích nó. Bọn họ thấy không khuyên nổi, lại nhìn đến khi mùa hoa, cả sân sau vừa đẹp vừa thơm, nên cũng coi như không có gì. Khi thì đi dạo qua vườn hồng vào buổi tối, khi thì vui vẻ hái trộm một bông hoa đang vươn ra khỏi vườn.

Ngày thường, bà ngoại sẽ phụ giúp ở bếp của một nhà máy trên thị trấn. Chỉ có thứ bảy là không phải đi làm, nên vào ngày này, bà sẽ dành cả ngày để chăm sóc vườn hoa hồng của bà.

Cuối cùng Yên Nhiên cũng ăn xong bát cháo, cô thu dọn bàn ăn một chút, rồi rửa sạch tất cả bát đũa trong bồn rửa.

"Bà ngoại ơi, con đi học đây!"

Yên Nhiên ló đầu ra nhìn, có một cánh cửa cách giữa sân sau và nhà trước, lúc này đang bị mở toang.

"Được." Yên Nhiên nhìn thấy những nụ hoa đang chuẩn bị nở trong bụi cây xanh, tiếng bà ngoại từ sân sau truyền tới, dường như mang theo cả hương hoa hồng.

Yên Nhiên lấy chiếc xe đạp ra khỏi nhà kho nhỏ ở sân trước. Đây là một chiếc xe đạp kiểu cũ, với bánh xe lớn và cồng kềnh, giỏ xe lớn còn được sơn lại thành màu xanh lam. Yên Nhiên không cao, nếu so với chiếc xe đạp kiểu cũ này, thì lại càng nhỏ nhắn hơn. Cô ngồi lên xe, kiễng chân khỏi mặt đất, đặt chân lên bàn đạp rồi đạp xe một cách thuận lợi và uyển chuyển.

Yên Nhiên thường đi đường tắt để đến trường, bởi vì như vậy cô sẽ phải đi qua mấy con hẻm nhỏ. Vào ban ngày, cô có thể thấy rõ trên những bức tường loang lổ trong các ngõ nhỏ điểm những loài hoa và cây cỏ lạ khác nhau, cứ lan ra, lan sang cả bên kia bức tường. Yên Nhiên từng rất tò mò muốn sang bên kia bức tường để xem nó như thế nào, ai sống ở bên đó. Cô cảm thấy, những giọt sương đọng trên hoa lá, giống như đang ấp ủ một câu chuyện cổ tích trong trí tưởng tượng.

Lúc cô đến trường vẫn còn sớm, xe đạp trong nhà xe không nhiều. Cô ngồi vào hàng cuối cùng gần sát tường của lớp học, ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa ra đọc trước. Quy định đọc sách vào sáng thứ Bảy là đọc Ngữ văn. Đây cũng là môn học mà cô thích nhất.

Các bạn học khác cũng dần dần đến, lớp học trở nên náo nhiệt.

Chuông vào học vang lên. Yên Nhiên của lớp 11 lại bắt đầu một ngày thứ Bảy như thường lệ.

Cả lớp tổng cộng có 41 học sinh, theo sắp xếp thì sẽ có 2 học sinh trực nhật cùng nhau, hơn nữa bị lẻ một người. Mã số học sinh của Yên Nhiên ở cuối cùng, vừa vặn là một người thừa ra ấy. Nghĩ kỹ thì chỉ có một mình cô vì thế Lớp phó Thể dục đã cố gắng hết sức để xếp cho cô trực nhật vào thứ Bảy. Bởi vì thứ Bảy cơ bản các tiết đều là tiết tự học nên việc trực nhật cũng ít hơn nhiều.

Bản thân Yên Nhiên cũng thích trực nhật một mình. Đặc biệt là buổi chiều thứ Bảy được xếp toàn là tiết tự học, còn được tan học sớm hơn bình thường. Sau khi tan học, cô vẫn ngồi tại chỗ đọc sách, đợi đến khi các bạn học đi về hết rồi, cô mới bắt đầu quét dọn.

Cô làm việc rất nhanh, không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành việc trực nhật. Nếu còn sớm, cô còn có thể tiếp tục đọc sách thêm một lúc.

Nhưng thỉnh thoảng cô đọc sách đến quên mất cả thời gian, cho đến khi bác bảo vệ đứng ở tầng một gọi lớn: "Còn ai ở đó không? Sắp đóng cổng rồi!" Giọng nói đậm chất miền Nam, nghe giống như là tiếng địa phương.

Giọng nói sảng khoái cởi mở theo gió truyền từ dưới lên, nhanh chóng truyền đến tai Yên Nhiên. Cô vội vàng nhét sách vào trong cặp, sau khi khóa cửa lớp xong liền "bịch bịch" chạy xuống dưới tầng.

Tòa nhà dạy học có hai cổng, học sinh thường ra bằng cánh cổng nhỏ cạnh cổng trường. Mà thứ Bảy các học sinh thường được ra về sớm, bác bảo vệ cũng muốn được về sớm nên sẽ khóa cánh cổng này trước, để lại một cánh cổng gần bãi rác cho các học sinh về muộn vì trực nhật.

Nếu Yên Nhiên ra về từ cánh cổng đó thì cô phải đến tầng hai trước, rồi đi qua một dãy phòng học. Bởi vì trước đây, cô cũng thường là học sinh cuối cùng rời khỏi tòa nhà dạy học.

Nhưng hôm nay, khi cô chạy ngang qua dãy phòng học đó, cô bỗng liếc mắt một cái, không ngờ lại nhìn thấy một học sinh còn ở lại phòng học trực nhật.

Bước chân của Yên Nhiên dừng lại. Bạn học ấy quay lưng về phía cửa sổ, đội chiếc mũ màu đen và đeo tai nghe, đang chậm rãi quét trên mặt đất. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy bảng đen trong phòng học vẫn chưa được lau.

Yên Nhiên do dự một lúc, nghĩ rằng vẫn nên nhắc nhở bạn học này một chút. Sau khi bác bảo vệ gọi một tiếng lớn như vậy, thì khoảng 10 phút sau sẽ khóa cổng. Với tốc độ của bạn học này, thì có thể 10 phút sau vẫn chưa thể làm xong việc.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, gọi một tiếng: "Bạn ơi!"

Nam sinh đó đang đeo tai nghe, không có chút phản ứng gì.

Yên Nhiên chỉ đơn giản tiến lại gần một chút. Nhưng khi cô đang suy nghĩ có nên đưa tay vỗ cậu một cái, thì cậu dường như có cảm giác, ngay lập tức quay lại.

Yên Nhiên cứ như vậy không kịp đề phòng mà bắt gặp ánh mắt của cậu.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là - Cậu thực sự rất trắng.

Các đường nét trên khuôn mặt cậu rất thanh tú và cân đối, làn da của cậu trắng đến mức làm Yên Nhiên cảm thấy cậu như trong suốt. Ánh nắng chiều tà lúc chập tối đã mất đi sức nóng của mình, nhưng vẫn còn giữ lại ánh sáng. Những tia sáng ấy xuyên qua cửa sổ lọt vào bên trong. Vốn có màu đỏ cam hơi ngả vàng, nhưng Yên Nhiên lại cảm thấy màu sắc thực sự của tia sáng là màu trắng. Vì vậy mới nhuộm người đang đứng trong ánh nắng kia thành màu trắng, cùng với hàng lông mi màu trắng và đôi đồng tử nhạt màu bị chiếc mũ màu đen che đi như thể chúng không có thật.

Yên Nhiên đứng sững sờ tại chỗ, nhưng nam sinh đó lại tháo tai nghe xuống trước: "Có chuyện gì sao?" Giọng nói và biểu cảm trên khuôn mặt nam sinh đó đều lạnh lùng như nhau, vẻ mặt trước sau khi nhìn thấy Yên Nhiên không hề thay đổi.

Yên Nhiên bình tĩnh lại: "Bác bảo vệ dưới tầng đang gọi nói sắp khóa cổng, nên tớ nhắc nhở cậu một chút."

"Ồ, cảm ơn." Nam sinh trả lời lại một tiếng, ngón tay cầm tai nghe, ra vẻ sẽ đeo lại tai nghe, đến ánh mắt cũng không hề dừng lại chỗ cô.

"Có cần tớ... giúp một tay không?" Yên Nhiên thuận theo phản ứng tự nhiên của cậu, vô thức nói: "Bởi vì một mình cậu có thể sẽ làm không kịp." Nói xong, Yên Nhiên lại cảm thấy hối hận hơi muộn màng.

Nam sinh nghe thấy liền ngước mắt lên, nhưng không nói gì. Im lặng ba giây, như thể nút tạm dừng được nhấn làm toàn bộ cảnh tượng đều dừng lại trong khoảnh khắc này, mà nút nhấn ấy lại ẩn hiện trong đôi mắt bình lặng của cậu.

Cuối cùng cậu gật đầu một cái.

Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm mà không rõ lý do.

"Cảm ơn." Giọng nói cảm ơn của nam sinh vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Không có gì." Nhưng trong lòng Yên Nhiên lại ngập tràn loại cảm giác vui vẻ và cảm kích nào đó. Không phải là vì điều gì khác, chỉ là vì cô ý thức được có người chấp nhận sự giúp đỡ của cô, vì lý do đơn thuần đó mà vui vẻ.

Yên Nhiên cầm giẻ lau bảng lên, nhanh chóng lau sạch bảng đen một cách dễ dàng. Có lẽ chính sự gọn gàng dứt khoát của cô đã tác động đến nam sinh, làm động tác quét nhà của nam sinh cũng trở nên nhanh hơn.

Trong lúc cả hai đang vội vàng đặt dụng cụ trực nhật vào vị trí, thì đúng lúc này, giọng nói của bác bảo vệ lại truyền đến.

Yên Nhiên vội vàng đáp lại một tiếng, nhẹ nhàng giật cặp sách của nam sinh kia một cái, ra hiệu cho cậu mau lên.

Sau khi ánh chiều tà hoàn toàn mất đi sức nóng ban đầu, hai người vội vàng theo gió rời đi.

Yên Nhiên dắt chiếc xe đạp có chút cũ kỹ của mình đi, cô nhìn nam sinh cũng đang dắt xe đạp chậm chạp đằng sau, do dự xem có nên mở lời không.

Nhưng mà nam sinh ấy đã mở lời trước: "Cảm ơn."

Yên Nhiên dường như có một loại cảm xúc không thể giải thích được đối với hai từ "cảm ơn". Dường như nó có thể khiến cô trở nên vui vẻ hơn, cũng khiến cô sẵn sàng làm những việc mà bình thường không hay làm.

"Không có gì, chúng ta đều là bạn học mà. Tớ là Trình Yên Nhiên, Yên Nhiên trong nụ cười xinh đẹp. Còn cậu thì sao?" Là một câu nói rất dài.

"Bạch Lễ. Ừm... Lễ (礼) trong món quà (礼物/lễ vật)." Nam sinh trả lời. Tai nghe màu đen của cậu được quàng trên cổ, làm cho nước da trắng nõn nơi cổ cậu trở nên rõ hơn.

"Bạch Lễ..." Yên Nhiên khẽ nhẩm lại hai chữ.

Không khí dần dần ngưng đọng. Yên Nhiên nhất thời không biết tiếp theo phải nói gì. Cô rất ít khi có cơ hội giao lưu với bạn học lớp khác, thậm chí cũng rất ít khi tiếp xúc với bạn học lớp mình.

"...Ừm, tớ đi bên này." Yên Nhiên quay nhẹ đầu xe.

"Ừm."

"Vậy tớ đi trước đây, tạm biệt." Yên Nhiên hơi cứng nhắc vẫy tay.

Bạch Lễ nhìn cô một cái, cuối cùng gật đầu, như thể đáp lại lời cô.

Yên Nhiên đạp xe đi, không quay đầu lại.

Rốt cuộc trời cũng đã tối. Đèn đường sáng lên trong đêm tối, nhưng thực tế trời cũng không tính là tối. Chút ánh sáng ấy có vẻ yếu ớt, nhưng thực sự lại rất sáng.

Tâm trạng Yên Nhiên không tệ. Tính cách của cô thật sự khá hướng nội, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động đề nghị giúp đỡ người khác. Mà bạn học Bạch Lễ ấy lại không từ chối, cũng không hề có ý gì khác, cuối cùng còn cảm ơn cô, mặc dù bạn học này không thích cười.

Yên Nhiên nghĩ lại làn da trắng nõn của cậu trong ánh nắng chiều tà hoàng hôn, lông mi và lông mày đều trắng, như thể trong một giấc mơ, có chút buồn bã.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, vầng trăng đã lộ chút bóng nhỏ, sau đó dần dần rõ ràng.