Kỳ thi kiểm tra giữa kỳ diễn ra trực tiếp vào thứ Bảy, sau khi hoàn thành bài thi là có thể về nhà. Vì thế, Yên Nhiên đã về sớm hơn mọi khi nửa tiếng, cô còn nghĩ rằng có thể giúp bà ngoại làm bữa tối.
Nhưng đợi đến khi về đến nhà, cô mới phát hiện ra bà ngoại đã ngồi vào bàn. Trên bàn có một đĩa bánh bao lớn, vừa nhìn là biết của dì Trương làm. Món ăn do dì làm từ trước đến nay đều như vậy, thậm chí dì còn gói sủi cảo thành bánh bao. Dì thường làm một nồi lớn, sau đó chia cho hàng xóm xung quanh.
"Yên Nhiên à, con về rồi hả. Dì Trương vừa mới gói bánh bao đem qua, con mau vào rửa tay rồi ra ăn đi." Bà ngoại cười, nghiêng người vẫy tay về phía Yên Nhiên nói.
Có thể do giác quan thứ sáu, đột nhiên trong lòng Yên Nhiên cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Nhưng cô vẫn ngồi xuống, đưa mắt nhìn bà ngoại dùng tay trái để gắp bánh bao thì ngay lập tức cảm thấy cái gì không đúng.
Yên Nhiên tiến lại gần, còn bà ngoại như nhận ra điều gì, hơi tránh sang một bên. Nhưng động tác của Yên Nhiên đột nhiên nhanh hơn, ngay lập tức ôm lấy cánh tay trái của bà ngoại, lúc này mới nhìn thấy cánh tay phải bị băng bó của bà.
"Sao bà lại bị thương rồi ạ!"
"Không sao, chỉ là do người chụp ảnh vô ý quá. Ôi chao, không nghiêm trọng đến vậy đâu. Chẳng qua bác sĩ cứ nhất định phải băng lại như này, qua hai ngày là khỏi rồi... Bánh bao sắp nguội hết rồi, mau ăn đi." Bà ngoại nói qua loa, lại gắp thêm một cái bánh bao đặt vào bát của Yên Nhiên.
Yên Nhiên cảm thấy trái tim của mình dường như đã rơi vào trong bát theo chiếc bánh bao: "...Bà ngoại, hay là mình đừng cho thuê nữa."
"Cho thuê thì vẫn phải cho, do lần này gặp phải người không cẩn thận thôi." Bà ngoại vỗ vỗ cánh tay Yên Nhiên, tỏ ý an ủi.
Yên Nhiên không nói gì.
Bởi vì cô biết, bà cô luôn dành một tình cảm sâu đậm với vườn hoa này. Hồi đầu năm nay có người lẻn vào vườn hồng để hái trộm hoa, bà ngoại đã cầm chổi đánh đuổi anh ta hết hai con đường. Bà ngoại trông coi vườn hoa hồng vô cùng cẩn thận, đến nỗi việc này còn khiến hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao.
Trước đây, cô từng nghe dì Trương kể về câu chuyện của ông ngoại và bà ngoại. Mặc dù chỉ qua một vài lời kể đơn giản, nhưng cô cũng biết được, ông bà ngoại cô đã trải qua bao nhiêu mâu thuẫn mới đến được với nhau. Dưới thời đại chất phác giản dị như hồi xưa, ông ngoại cô giống như người ngoại lai, chưa từng khiêm tốn trong việc biểu đạt tình cảm. Nên vào thời điểm đó, việc theo đuổi sự lãng mạn là một việc quả thật vô cùng táo bạo.
Mà hoa hồng có lẽ là một loại nhớ nhung. Vườn hoa hồng đã trở thành một chấp niệm về tình cảm sâu đậm mà bà ngoại dành cho ông.
Yên Nhiên biết tên của mình là do ông ngoại đặt, bởi vì thật ra, Yên Nhiên cũng là tên của một loại hoa hồng.
Trước đây mỗi khi vườn hồng đến mùa, các khóm hoa nở rộ khắp vườn, thu hút vô số người ở nơi khác đến đây chụp ảnh, nhưng bà ngoại từ chối với thái độ vô cùng kiên quyết. Cho đến hai năm trước, bà ngoại mới từ từ chấp nhận cho thuê vườn hồng làm địa điểm quay phim, chụp ảnh. Nếu thời gian thuê trùng vào ngày thứ Bảy, bà nhất định sẽ đứng ở một bên trông chừng. Nếu như không phải thứ Bảy, bà sẽ nhờ dì Trương đến trông coi giúp.
Vì vườn hoa hồng đã được cho thuê, người ra người vào nhiều như vậy, hoặc ít hoặc nhiều hoa cũng sẽ bị rụng, bà ngoại biết đa số mọi người sẽ không để ý.
Chỉ là lần này đối phương vì một góc chụp ảnh, nhân lúc bà ngoại đi ra ngoài lấy đồ, người kia trực tiếp để máy ảnh đè lên một mảnh trồng hoa hồng lớn. Tên nhiếp ảnh gia và nhân viên còn giẫm lên một mảnh hoa hồng lớn khác. Sau khi bị bà ngoại phát hiện, hắn còn tỏ thái độ kiêu ngạo, muốn dùng ít tiền để bồi thường.
Bà ngoại nhất quyết không nhận, đối phương lại càng tỏ ra hách dịch, cuối cùng xảy ra mâu thuẫn.
"Bà già, bồi thường tiền cho bà là được rồi chứ gì?" Đối phương cảm thấy bản thân thật xui xẻo, nên mới gặp phải bà già điên này, liền ném tiền xuống rồi chạy đi mất.
Cuối cùng vẫn là người trên thị trấn giúp đỡ bà ngoại.
Vườn hồng ngập tràn hương hoa tươi mát, chỉ là sau khi được dọn dẹp, một góc vườn bỗng trở nên trơ trọi, trông vô cùng lạc lõng.
Yên Nhiên cảm thấy trong lòng rối bời. Bởi vì cô biết, bà ngoại vẫn luôn không nỡ cho thuê: "Bà ngoại..."
"Tiểu Yên Nhiên, một năm nữa là vào đại học rồi. Đến kỳ nghỉ hè năm sau là con đã có thể làm phẫu thuật, con sẽ xinh đẹp vào đại học." Bà ngoại lại vỗ nhẹ đầu Yên Nhiên, mỉm cười hiền hậu, đôi con ngươi dịu dàng hơi đục tràn đầy tình yêu thương và nuông chiều.
Yên Nhiên nghẹn ngào, đưa tay ra ôm lấy cánh tay bà ngoại, bỗng chốc không nói nên lời.
Thật ra tình trạng của cô không quá nghiêm trọng. Sau khi chào đời, cô cũng đã từng làm một cuộc phẫu thuật phục hồi. Nhìn qua đã ít đáng sợ hơn, chẳng qua chỗ nối liền miệng với mũi xuất hiện một vết sẹo, nên so với tổng thể khuôn mặt không được hài hòa lắm. Nhưng so với những đứa trẻ bị hở hàm ếch khác, cô thật sự đã rất may mắn rồi.
Nhưng thực sự dù chỉ là một khiếm khuyết nhỏ, thì nó cũng là nút thắt trong lòng bà ngoại. Đợi đến khi Yên Nhiên dần dần trưởng thành, mỗi lần người khác nhắc đến Yên Nhiên thì chỉ đều nhắc đến, là một cô bé xinh đẹp nhưng miệng có vấn đề. Sự xinh đẹp của Yên Nhiên dường như càng làm khuyết điểm này nổi bật.
Bà ngoại chỉ hy vọng Tiểu Yên Nhiên không còn phải nghe những lời như vậy nữa, nên bà vẫn luôn nghĩ đến việc đưa Yên Nhiên đi làm phẫu thuật phục hồi lần nữa.
Vì vậy mà bà đã nhượng bộ, hy vọng bông hồng nhỏ của bà sẽ được xinh đẹp, vui vẻ.
Yên Nhiên biết tấm lòng của bà ngoại, cô cũng không có cách nào từ chối. Nhưng sự chua xót trong lòng đó, không chỉ bắt nguồn từ điều này. Có lẽ xuất phát từ trong tiềm thức, cô cũng rất hy vọng rằng mình có thể trở thành một người bình thường.
Suy nghĩ này càng khiến cô buồn hơn, cô không nói được gì, cuối cùng cô chỉ có thể vờ như thực sự tiêu hóa được cảm xúc này. Sau khi ăn tối và làm bài tập về nhà xong, cô liền đem rác đi vứt.
Sau khi rời khỏi nhà được vài bước, Yên Nhiên lại cảm thấy cảm xúc đó đột nhiên dâng trào một lần nữa, nhưng nặng nề hơn trước, khiến bóng cô lặng lẽ cúi đầu.
"Trình Yên Nhiên."
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên trong màn đêm.
Yên Nhiên chợt nghĩ, có thể do Bạch Lễ không phải người Nam Thành hoặc lớn lên ở nơi khác, nên cậu có một giọng nói rất đặc biệt, nhất là khi phát ra một số âm điệu nào đó.
Cô nghe thấy ba chữ Trình Yên Nhiên được chính miệng anh gọi, ngay lập tức mang theo một loại cảm giác xa lạ nào đó, khiến cô mãi mới nhận ra, thì ra là đang gọi mình.
Yên Nhiên hoảng loạn lập tức che giấu cảm xúc, ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Bạch Lễ, chào cậu."
Giọng nói của cô bộc lộ rõ sự thất vọng cùng buồn bã mà chính bản thân cô cũng không hay biết, nhưng cô giả vờ cao giọng lên.
Thật ra Bạch Lễ đã sớm nhìn thấy Trình Yên Nhiên, nhưng cô lại cúi đầu ủ rũ, đầu óc lơ đãng nên cuối cùng lại không nhận ra cậu.
Cậu do dự hồi lâu mới lên tiếng gọi cô, nhưng sau khi gọi xong, cậu lại sực nhớ ra không biết phải nói gì.
Nỗi buồn trong lòng của Yên Nhiên như trở nên trầm trọng hơn theo khoảng thời gian lặng im. Cô giả vờ nói lời chia tay một cách nhẹ nhàng.
Bạch Lễ đứng yên tại chỗ ở phía sau, cuối cùng vẫn không lên tiếng, cũng không có động tĩnh gì.
Yên Nhiên bước đến bãi vứt rác đang bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, cô dùng lực cánh tay, ra sức ném túi rác vào bãi rác. Trong chốc lát cánh tay đã trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng trong tim thì vẫn vô cùng nặng nề.
Cô đi dọc theo con đường, chuẩn bị quay về, lại vô tình ngẩng đầu lên, mới phát hiện thì ra đêm nay không có trăng.
Có thể là do ngày mai trời sẽ mưa, tầng mây dày đặc như đang tích tụ vô số cảm xúc nặng nề, che khuất gần hết vầng trăng trong sự bất mãn.
Là một đêm tối mịt mù.
Yên Nhiên cảm thấy nỗi buồn trong lòng như những khe nước đột ngột được hé mở, ồ ạt như thủy triều tràn ra, cuốn theo sự thất vọng tràn trề. Nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi từ hốc mắt, rơi hết hàng này đến hàng khác.
Yên Nhiên không biết tại sao đột nhiên cô lại khóc, khóc đến nỗi không thể thở nổi, đến nỗi cô không thể đứng vững. Cô muốn tránh xa đống rác một chút, nhưng chân cô lại không nghe lời mà khụyu xuống. Vừa ngửi thấy mùi hôi thối cô càng buồn hơn, khóc đến khó thở.
Càng khóc cô càng cảm thấy bản thân như thế này thật vô dụng, lại càng cảm thấy tủi thân, khóc nhiều hơn. Trước giờ, Yên Nhiên chưa từng khóc dữ dội như hôm nay.
Không biết là đã khóc bao lâu, đến khi cô khóc mệt rồi, tâm trạng từ từ được khôi phục. Yên Nhiên sụt sịt nước mũi, nước mắt cuối cùng cũng khô lại, lúc này mới nhìn rõ phía trước.
Bạch Lễ đứng dưới đèn đường, lặng lẽ nhìn cô. Đôi mi trắng rũ xuống, che đi một nửa con ngươi màu nhạt bên dưới.
Yên Nhiên không ngờ Bạch Lễ vẫn còn ở đây, cô bỗng chốc ngơ ngác.
"Trình Yên Nhiên, sao cậu lại khóc?"
Sau khi Yên Nhiên nói "tạm biệt" với cậu, cậu không về nhà như mọi ngày mà do dự một lúc, đi theo sau cô.
Trạng thái hôm nay của Trình Yên Nhiên trông rất khác lạ, lạ đến mức cô thực sự ngồi xuống cạnh đống rác rồi khóc lớn.
Hôm nay cô đã khóc được mười phút, khóc tù tì mười phút không ngừng. Bạch Lễ đã tưởng tượng được ngày hôm sau đôi mắt to tròn đó sẽ sưng lên như nào.
Yên Nhiên không ngờ rằng người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi khóc lại là Bạch Lễ. Đến khi cô phản ứng lại, cô bắt đầu thấy hoảng sợ.
Sau đó cô bắt đầu bị nấc, nấc hết lần này đến lần khác nhưng không dừng lại được. Cô muốn đứng dậy xoa bụng, nhưng lại phát hiện chân mình bị tê, gần như không cử động được chân, đã thế còn không giữ được thăng bằng.
Cuối cùng là Bạch Lễ đỡ cô đứng dậy. Trong khi Yên Nhiên cố nén đi tiếng nấc, mọi giác quan của cô bị một vòng tay ôm chặt lấy.
Ngón tay Bạch Lễ rõ ràng từng khớp xương, mạch máu dưới làn da trắng nõn hiện lên rõ ràng, như thể ở ngay trước mắt.
Yên Nhiên hơi sững sờ, dường như bị sự tấn công không tồn tại làm chói mắt, quên luôn việc bị nấc.
"Cậu vẫn chưa trả lời tớ, sao cậu lại khóc?" Bạch Lễ tiếp tục truy hỏi.
Yên Nhiên đã nghe rõ câu hỏi. Cô dừng lại hai giây, nhưng trong lòng nghe thấy thứ gì đó nứt vỡ: "Cậu có biết hở hàm ếch không?"
Bạch Lễ không trả lời.
Nhưng ngay sau khi từ "hở hàm ếch" được thốt ra, Yên Nhiên cảm nhận được sự can đảm và bốc đồng trong lòng. Cô muốn nói với Bạch Lễ điều gì đó về cô.
"Mẹ tớ đã mất khi tớ còn rất nhỏ. Cuối cùng vì tớ bị hở hàm ếch mà bố tớ không mang tớ theo, để tớ lại cho bà ngoại."
"Bà ngoại đối xử với tớ rất tốt. Ông ngoại mất từ sớm nên tớ sống với bà ngoại. Nhà tớ có một mảnh vườn hoa hồng rất lớn, sau khi hoa hồng nở sẽ rất đẹp. À đúng rồi, tên của tớ không chỉ là Yên Nhiên trong nụ cười xinh đẹp, còn là tên của một loại hoa hồng, nghe hay không."
Vào một khoảnh khắc nào đó, Yên Nhiên cảm thấy như thể cô đang kể câu chuyện của chính mình với một chính mình khác, nghĩ được cái gì liền nói cái đó.
"Từ nhỏ, mọi người đều đối xử với tớ rất tốt. Họ sẽ khen tớ ngoan, khen tớ lễ phép, khen tớ xuất sắc. Người lớn sẽ dạy con của họ không được phân biệt đối xử với tớ, không được làm tổn thương lòng tự trọng của tớ khi chơi với tớ. Họ lo lắng tớ sẽ tự ti."
"Nhưng trẻ con có giả vờ thế nào cũng không giống, họ sẽ lén lút đánh giá về môi của tớ. Ừm... bởi vì hở hàm ếch, có lúc có một số âm, tớ phát âm không chuẩn... nhưng họ sẽ không cười cợt tớ, họ sẽ vỗ vỗ người nhau, trao đổi ánh mắt, nhiều lúc tớ không cách nào hòa nhập được vào với họ, bởi vì tớ không cách nào trao đổi ánh mắt ngầm với họ được."
"Thái Á Á là người bạn đầu tiên của tớ. Lần đầu tiên gặp đã hỏi môi của tớ có phải là bị người khác đánh không..." Yên Nhiên mỉm cười.
"Cậu ấy không hay khen tớ, ngược lại lại rất thích nói cảm ơn với tớ... Cậu cũng từng nói cảm ơn với tớ."
Yên Nhiên chớp mắt: "Thật ra tớ cũng muốn nói cảm ơn với cậu, cảm ơn cậu vì đã nghe tớ lan man về những thứ này."
Đôi mắt của Yên Nhiên trong sáng mà chân thành.
Nhưng đột nhiên Bạch Lễ lại cảm thấy có chút không thoải mái: "Cậu vẫn chưa nói tại sao cậu lại khóc mà?"
Yên Nhiên thở dài một hơi, như thể cô đã trút hết tất cả những cảm xúc tích tụ của mình: "Có thể là vì vừa nãy không nhìn thấy mặt trăng."
"Hả?" Bạch Lễ chau mày: "Cậu khóc dữ dội như vậy, chỉ vì không nhìn thấy mặt trăng?"
"Đúng vậy." Trong lòng Yên Nhiên có vẻ nhẹ nhõm hơn: "Nhưng sau đó tớ mới phát hiện, thật ra mặt trăng vẫn ở đó."
Như để xác nhận lời nói của cô, Bạch Lễ vô thức ngẩng đầu lên, trên bầu trời đen kịt có một nửa vầng trăng ẩn hiện sau những đám mây.
"Cậu xem, mặt trăng ở đó." Yên Nhiên bổ sung thêm một câu.
Bạch Lễ khó hiểu, nhưng cũng nhận ra tâm trạng của Yên Nhiên tốt lên nhiều rồi. Nhận ra điều này cũng khiến trái tim cậu nhẹ nhàng.
"Ừ, ở đó." Câu trả lời của anh như khẳng định những gì cô nói.