Rất Khó Để Một Con Mèo Có Thể Báo Ân

Chương 5



Mèo và người khác nhau rất nhiều, ít nhất là khi đối diện với hình dạng con người của Ô Miên, chú Trà cực kỳ khách khí, hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa nhìn thấy mèo đã cau mày hôm trước, chú cười hiền hòa, sai người đi sắp xếp chỗ ở cho cậu, còn dặn họ chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu nữa.

Ô Miên cảm thấy được sủng mà kinh, đãi ngộ thực sự không giống nhau. Chỉ có chó bảo vệ của Chiêu Hành Viên là đối xử với cậu như cũ. Những con chó này thấy cậu thì sủa điên cuồng, thỉnh thoảng lại rên ư ử.

Ô Miên đứng nhìn hai con chó bảo vệ, nghĩ xem có cần tìm thời gian đến chuồng chó để chào hỏi mấy con chó này không. Một thời gian không gặp, mấy con chó này cũng to gan ra nhiều, rõ ràng hôm đó cậu đã đánh cho chúng một trận, ai ngờ chúng lại nhanh quên đến vậy, cậu cần phải làm chúng nhớ lại một chút.

Phản ứng của chó bảo vệ không được bình thường lắm, nhân viên an ninh của Chiêu Hành Viên vừa cảnh giác nhìn Ô Miên vừa lấy bộ đàm ra, hỏi có thể khám người vị khách này không. Dù sao cũng là khách do ông chủ của họ đưa về, không thể tùy ý mạo phạm.

Đúng lúc này, Tạ Cửu Triết đang đi phía trước đột nhiên quay đầu nhìn, thấy Ô Miên ra vẻ tội nghiệp nhìn chằm chằm hai con chó phách lối trước mắt. Anh nói ngay: "Dắt hai con chó kia đi."

Bảo an lập tức dắt chó đi, ai ngờ những chú chó mọi khi rất nghe lời mà nay lại giở thói bướng bỉnh, kéo cũng không đi. Bảo an thấy hơi khó xử, chó to như vậy khi thực sự dùng sức thì người bình thường cũng khó mà kéo được. Mà chó này cũng không phải thú cưng thông thường, rất nghe lời, tính kỷ luật cao, toàn là những quân khuyển lớn tuổi không ai nhận nuôi nên được mua về đây.

Ô Miên nhìn một hồi rồi đột nhiên nhấc chân bước tới, nhân viên bảo an vội vàng giữ chặt dây xích của mấy con chó, nhắc nhở: "Ô tiên sinh, xin hãy cẩn thận."

Nhỡ mấy con chó này cắn cậu ta một cái thì ai mà nhận trách nhiệm nổi.

Ô Miên cười với anh ta một cái rồi bất ngờ đưa tay vỗ lên đầu con chó cách mình gần nhất. Con chó bị cậu vỗ một cái, kêu lên mấy tiếng rồi nghiêm chỉnh nằm xuống đất.

Sự thay đổi cực lớn này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Ô Miên. Khâu Phi vốn đã thần hồn nát thần tính, nay thấy vậy thì trong đầu bật ra một câu: Chó mèo có thể nhìn thấy những thứ mà người không thể thấy được. Hắn tự dọa mình sợ hết hồn, nghiêm túc nhìn Ô Miên, lại càng thấy gương mặt của đối phương có vẻ không giống người.

Mặc dù dáng dấp của ông chủ cũng không kém, nhưng... Ông chủ lại chưa từng gặp những chuyện tâm linh bao giờ.

Ô Miên cười nói: "Chúng không quen mùi của tôi, để chúng ngửi một chút là được rồi, anh nhìn đi, giờ nó đàng hoàng hơn bao nhiêu rồi này."

Cậu vừa nói vừa cúi đầu nhìn hai con chó còn lại, ánh mắt viết rõ ràng: Sủa là ta đánh.

Ngay lập tức, hai con chó nhớ lại khung cảnh bị một con mèo đánh trong một đêm ở chuồng chó.

Không đàng hoàng mới lạ!

Ô Miên nói rất có lý, nhưng Khâu Phi cảm thấy... Chuyện không đơn giản như vậy, hắn ghé sát vào Tạ Cửu Triết, hỏi nhỏ: "Ông chủ, ngài thật sự muốn giữ cậu ta lại sao?"

Tạ Cửu Triết nói: "Chẳng lẽ để cậu ấy ngủ ngoài đường sao?"

Khâu Phi chần chừ, "Cậu ta có phải..."

Tạ Cửu Triết bình tĩnh đáp: "Tạm thời cậu không cần quan tâm đến chuyện này."

Khâu Phi rơi nước mắt trong lòng: Hắn có muốn quan tâm cũng không được.

Lúc này chú Trà đã đi ra, Tạ Cửu Triết nhìn thấy chú thì dặn:

"Chú Trà, chú sắp xếp một phòng cho khách."

Chú Trà lập tức đi phân phó, sau đó lại nhắc anh mấy câu: "Sao hôm nay ngài về muộn vậy? Phòng bếp đã chuẩn bị bữa khuya, Cửu tiên sinh có muốn ăn một chút không?"

Dù Tạ Cửu Triết là người điềm tĩnh nhưng gặp chuyện như vậy rồi thì cũng không nuốt trôi, "Không cần đâu. Khâu Phi đi với tôi, còn Ô Miên, nghỉ ngơi đi."

Ô Miên nghe xong thì gật đầu một cái, nhìn bóng lưng rời đi của anh mà không biết mình nên cảm thấy mất mát hay nên thở phào nhẹ nhõm.

Sau khúc nhạc đêm do mấy con chó bảo vệ mang tới, Chiêu Hành Viên trở nên yên tĩnh lại rất nhanh. Ô Miên ngồi trong phòng cho khách nghe ngóng một hồi, sau khi xác định được rằng không có ai theo dõi mình thì lập tức biến thành mèo mun, chuẩn bị chạy đến chủ viện Úc Uyển để ngó nghiêng một chút.

Hôm nay Tạ Cửu Triết giữ bình tĩnh từ đầu đến cuối, không để cho người khác nhìn ra anh đang nghĩ gì. Ô Miên cần phải đi thăm dò một chút, tốt nhất là không bị lộ thân phận, còn nếu mà lộ rồi thì... Cậu sẽ ngả bài luôn!

Chuyện hôm nay mà Tạ Cửu Triết còn vững tâm như vậy thì chắc sẽ không bị thân phận thật của cậu dọa sợ đâu... Nhỉ?

Ô Miên vừa nghĩ vừa nhảy ra ngoài cửa sổ, còn cẩn thận làm phép, khiến cho người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy trên giường có bóng người. Đương nhiên đây chỉ là một biện pháp che mắt đơn giản, nếu vén chăn lên thì bên trong chẳng có gì.

Cậu nấp trong những bụi cây và hoa, rón rén chạy đến Úc Uyển, lúc này Tạ Cửu Triết còn chưa đi ngủ, Khâu Phi đang đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói gì đó. Ô Miên trèo lên vị trí đắc địa của mình, nhánh cây hôm trước, để chuẩn bị nghe lén.

Nào ngờ, cậu vừa yên vị, Tạ Cửu Triết đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía này. Ô Miên hơi sửng sốt, chột dạ vẫy vẫy đuôi, đưa đôi mắt xanh tròn xoe nhìn lại anh với vẻ ngây thơ vô số tội.

Thấy cậu, Tạ Cửu Triết nở một nụ cười nhẹ, khiến cho ánh mắt sắc bén và vẻ mặt nghiêm túc cũng trở nên dịu dàng hơn không ít. Anh đưa tay lên, Khâu Phi ngạc nhiên dừng báo cáo lại, rồi Ô Miên nghe thấy anh nói:

"Chú Trà, đặt một ít thức ăn hôm trước mua ở ngoài đi."

Chú Trà vừa nghe vừa nhìn ra ngoài, thấy Ô Miên thì nhíu mày một cái nhưng cuối cùng vẫn nói: "Vâng."

Hầy, người và mèo đúng là không giống nhau, chú Trà vừa nhìn thấy cậu đã cau mày, như thể cậu ở chung một không gian với Tạ Cửu Triết thôi cũng làm anh bị dị ứng vậy.

Ô Miên tủi thân vẫy đuôi, cậu không phải mèo thường, Tạ Cửu Triết tiếp xúc với cậu thì còn lâu mới bị dị ứng.

Chú Trà sai người xếp một hàng bát, mỗi cái chứa một ít thức ăn, Ô Miên ngẩng đầu hít hà, nghe mùi có vẻ ngon lắm.

Đây là thức ăn cho mèo mà loài người nói ư?

Nhưng cậu không phải mèo thường, không cần ăn thức ăn cho mèo!

Sau khi xếp hết bát ra đó, chú Trà cho những người giúp việc này rời khỏi Úc Uyển sớm hơn, họ đều không phải người giúp việc ở chủ viện, sẽ không mang theo lông mèo vào nhà được.

Ô Miên ngồi trên cây đếm đếm, tổng cộng ba mươi cái bát, làm cậu kinh ngạc cả mèo --- đây chính là cuộc sống của người giàu sao?

Cậu quay đầu nhìn Tạ Cửu Triết, anh vẫn ngồi đó nhìn cậu, vẻ hứng thú tràn ngập trong mắt, còn có chút khao khát không rõ ràng.

Đấu mắt một lúc, Ô Miên thua trận.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Cửu Triết đã có lòng thì cậu cũng phải có dạ, nên giả vờ ăn một chút, nếu không anh thấy không vui thì sao? Hơn nữa, nếu cậu không ăn, có lẽ Tạ Cửu Triết sẽ không để Khâu Phi báo cáo tiếp.

Ô Miên nhảy xuống đất, đến gần những cái bát thì mới phát hiện ra bên trong không chỉ đơn giản là thức ăn cho mèo, có một đống đồ đông lạnh, thịt ức gà, đồ hộp, và một bát nước sạch.

Cậu cũng không kén chọn, cúi đầu ăn từ bát đầu tiên, vừa ăn vừa vểnh tai nghe ngóng.

Tạ Cửu Triết thấy cậu bắt đầu ăn thì nói: "Tiếp tục đi."

Vì vậy, Ô Miên nghe Khâu Phi nói: "Ông chủ, xe đã tìm được, ở bãi đỗ xe của khách sạn Hy Vọng."

Khâu Phi vừa nói vừa cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình, bữa tiệc tối nay được tổ chức ở khách sạn đó, bọn họ lái xe từ bãi đỗ xe ra, bây giờ thì xe lại trở về nơi đó, nghĩ một chút thôi cũng thấy da đầu tê rần rần.

Ô Miên nghe được thì hết sức hài lòng, ừm, lơ lửng quả nhiên là phép thuật mà cậu giỏi nhất.

Tạ Cửu Triết dừng lại trong giây lát, rũ mắt, hàng mi dài chiếu bóng mờ lên mặt. Anh hỏi:

"Kiểm tra nó chưa?"

Khâu Phi gật đầu, "Kiểm tra rồi thưa ông chủ, không có vấn đề gì, nhưng liệu có liên quan đến Ô Miên không? Dù sao thì cậu ta cũng ở Bát Quái Lâu mà."

Ô Miên thấy kì quái, rốt cuộc Bát Quái Lâu là chỗ nào mà Khâu Phi lại để ý như vậy? Sư phụ chỉ đưa mật mã của căn nhà cho cậu, cũng không nói rằng ở đó có vấn đề gì.

Tạ Cửu Triết hỏi: "Ở Bát Quái Lâu còn gia đình nào ngoài cậu ấy không?"

Khâu Phi hỏi: "Ý ngài là còn sống hay đã chết?"

Ô Miên:??? Sống chết gì cơ???

Tạ Cửu Triết ngước mắt nhìn hắn, Khâu Phi lập tức nói: "Con số cụ thể thì ngày mai mới có, nhưng... Trước mắt thì tôi chưa bao giờ nghe thấy có người sống ở đó, dù sao chỗ đó cũng là âm trạch."

Ô Miên nghe xong, khiếp sợ ăn một miếng to.

Âm trạch? Bát Quái Lâu không phải do con người xây sao? Sao lại có âm trạch?

Âm trạch của loài người là mộ phần, chủ yếu đều ở nghĩa trang công cộng.

Tiếc là bây giờ không có ai để giải đáp cho cậu, Ô Miên đành phải dằn lòng, nghe tiếp.

Tạ Cửu Triết nghe Khâu Phi nói rồi lại hỏi: "Kiểm tra camera chưa?"

Khâu Phi nói ngay: "Camera không bị động vào, ông chủ, hay là ngài đổi trợ lý sinh hoạt đi? Chuyện này quá..."

Ô Miên nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Khâu Phi một cái, nghĩ xem có nên đánh người này một trận không. Vất vả lắm cậu mới được làm trợ lý sinh hoạt cho Tạ Cửu Triết, luôn có điêu dân muốn hại cậu.

Như thế rồi mà còn nhịn được nữa thì có cái gì mà không nhịn được, mèo thì càng không thể nhịn!

Tạ Cửu Triết nhịp nhịp ngón tay trỏ lên tay vịn của ghế, "Đợi ngày mai có tin tức của Bát Quái Lâu rồi tính tiếp."

Khâu Phi chịu hẳn, hắn cứ luôn cảm thấy ông chủ nhà mình muốn bảo vệ Ô Miên nhưng lại không biết vì sao phải bảo vệ cậu, đành hỏi:

"Vậy... Có cần điều tra Ô Miên tiếp không ạ?"

Điều tra này đương nhiên không phải điều tra lý lịch đơn giản như trước, mà là điều tra cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cậu, xem có vấn đề gì hay không.

Tạ Cửu Triết theo bản năng nhìn chú mèo mun bên ngoài, trầm ngầm một chút rồi nói: "Có, nhưng không phải là nghi ngờ, rõ chưa?"

Khâu Phi chần chừ gật đầu, do dự một hồi nhưng cuối cùng cũng không hỏi. Ông chủ của hắn luôn luôn cẩn thận, không bỏ qua bất kì khả năng nào, sao bây giờ gặp chuyện liên quan đến Ô Miên thì lại không như vậy chứ?

Biến số ngày hôm nay là Ô Miên, hiềm nghi trên người cậu là lớn nhất, cậu lại còn ở cái nơi như Bái Quái Lâu, Khâu Phi chỉ muốn điều tra hết tất cả mọi thứ khả nghi liên quan đến Ô Miên cho rõ ràng. Nhưng Tạ Cửu Triết lại không nghi ngờ, hắn nhạy bén phát hiện ra ông chủ đối xử đặc biệt với Ô Miên, rồi lại nghĩ đến gương mặt của người ta.

Nói thật, hắn đi theo Tạ Cửu Triết, người đẹp minh tinh gì cũng từng gặp, nhưng kể cả có là đẹp nhân tạo hay đẹp tự nhiên thì cũng thua vẻ đẹp của Ô Miên hết.

Nghĩ thế, hắn bỗng thấy sáng dạ hẳn.

Khâu Phi nhìn Tạ Cửu Triết, nghĩ bụng, chẳng lẽ cuối cùng cây sắt cũng muốn nở hoa rồi sao?

Không đúng, ông chủ nhà hắn không phải kiểu người ham mê nhan sắc, sao có thể vứt bỏ nguyên tắc chỉ vì thấy người ta đẹp?

Khâu Phi rời đi với đầy một bụng nghi ngờ, trong khi Tạ Cửu Triết lại không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cảm thấy nếu chuyện này có liên quan đến Ô Miên thì chắc chắn còn có cả những người khác nữa, bắt một con cờ thì có ích lợi gì? Tốt nhất là tìm hiểu nguồn gốc rồi tóm gọn một mẻ.

Điều duy nhất mà anh bận tâm là ai lại có bản lĩnh như vậy, trước giờ những cuộc đấu tranh anh từng gặp đều có sử dụng âm mưu của dương thế, những chuyện thuộc về âm phủ như lần này là lần đầu tiên, nhỡ anh bị bệnh tim thì chỉ sợ tối nay đã ngỏm rồi.

Không sao, cứ giữ người lại rồi từ từ điều tra, anh có rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn.

Tạ Cửu Triết còn không để tâm nhiều đến chuyện tối nay, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra bát ăn cho mèo đã được dọn dẹp, chú mèo mun ăn xong rồi lại ngồi trên nhánh cây nhìn anh.

Anh nhìn chú mèo tròn vo rồi cười hỏi chú Trà: "Nó thích ăn loại nào nhất?"

Chú Trà giật khóe miệng, nói: "Cửu tiên sinh, con mèo kia... Ăn hết tất cả rồi!"

Ô Miên nghe vậy, chột dạ dời mắt, ra vẻ như đang liếm lông, tai thì dựng lên để nghe xem Tạ Cửu Triết nói gì. Thực ra không phải do cậu ăn nhiều, mà vừa nãy mải nghe lén quá, vừa nghe vừa ăn, không cẩn thận nên đã ăn hết cả ba mươi bát, sạch sẽ không còn thừa lại cái gì, kể cả nước.

Ợ~

Ô Miên không kìm được mà ợ một cái rồi lấm lét nhìn Tạ Cửu Triết. Đón được ánh mắt kinh ngạc của anh, cậu chột dạ liếm mép một cái rồi cúi đầu tiếp tục liếm lông.

Ân nhân sẽ không nghĩ cậu là cái thùng nước gạo chứ?

Đúng là không thể lường trước được mà!

Tạ Cửu Triết dở khóc dở cười, "Gọi bác sĩ thú y đến kiểm tra cho nó một chút, nhỡ bị đầy bụng."

Ăn thì ăn thôi, đồ ăn cũng không tốn nhiều tiền, anh chỉ lo nó ăn nhiều quá thì không tốt cho sức khỏe. Vốn dĩ anh đã cho người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và đồ hộp cho mèo, muốn xem nó thích cái gì nhất, sau này chỉ mua một loại kia cho nó là được. Bây giờ thì anh chỉ biết rằng đây không phải một bé mèo kén ăn mà thôi.

Chiêu Hành Viên có bác sĩ thú y, nuôi nhiều chó bảo vệ như vậy mà phải chạy đến bệnh viện thú y thì rất phiền, huống chi Chiêu Hành Viên còn cách bệnh viện thú y rất xa. Nhưng thời gian thì không ổn lắm, hơn nữa đêm, bác sĩ thú y bị gọi tới để kiểm tra sức khỏe cho một chú mèo hoang.

Lúc bị bác sĩ bế lên, Ô Miên rất muốn cho người ta một vuốt, nhưng vì Tạ Cửu Triết đang đứng nhìn nên cậu đành phải kiềm chế, ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, mặc cho bác sĩ thú y vần vò đủ kiểu.

Bác sĩ thú y vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở nói: "Mèo được chăm rất tốt."

Dáng người đẹp, không gầy không béo, lông mượt mà bóng bẩy, sờ rất thích, bác sĩ cũng không kìm được mà vuốt vuốt mấy cái.

Ô Miên cố gắng giấu móng vuốt, không biết có nên thêm bác sĩ này vào danh sách những người cần đánh hay không.

Cậu đường đường là mèo yêu, làm gì có chuyện tùy tiện cho người khác sờ! Ân nhân của cậu còn chưa được sờ đâu!

Chú Trà không biết phải làm sao, "Nó là một con mèo hoang, Cửu tiên sinh thích nên nuôi trong sân, nó còn hay chạy lung tung, ông kiểm tra xem trên người nó có ký sinh trùng hay bệnh tật gì không, tắm cho nó luôn đi."

"Mèo hoang? Hoang là hoang thế nào? Người nó rất sạch sẽ, nhìn không giống có ký sinh trùng." Bác sĩ thú y kinh ngạc, anh ta chưa từng thấy con mèo hoang nào lại có dáng vẻ như vậy.

Ô Miên khinh thường vẫy vẫy tai, nhân loại ngu xuẩn chẳng biết gì về mèo yêu cả.

Nhưng bác sĩ thú y còn kinh ngạc hơn khi biết con mèo hoang này ăn rất nhiều, không kìm được mà đưa tay sờ bụng Ô Miên rồi bị cậu đánh cho một cái.

Bác sĩ vẩy vẩy cái tay bị đánh đau, không hề để tâm, chẳng qua sức lực của con mèo có vẻ lớn, đương nhiên là Ô Miên đã rất nhẹ tay rồi, nếu không thì có lẽ bây giờ bác sĩ mới là người phải đi khám sức khỏe.

Anh ta vừa vẩy tay vừa nghi ngờ hỏi: "Các người không nhầm chứ? Nhìn... Nhìn không giống như vừa ăn nhiều mà?"

Thậm chí còn không giống như vừa được ăn nữa cơ.

Ô Miên liếm mép, nhìn chú Trà đầy vô tội.

Mèo con không hiểu gì, mèo con chỉ ăn một chút thôi mà.

Chú Trà cũng trầm mặc, cuối cùng Tạ Cửu Triết nói: "Không có vấn đề thì thôi, kiểm tra sức khỏe cho nó luôn đi."

Kiểm tra sức khỏe? Ô Miên nghĩ nghĩ rồi cũng không kháng cự, cậu nghe nói trước khi con người nhận nuôi mèo thì sẽ kiểm tra sức khỏe cho mèo trước, chắc chắn mèo không có bệnh tật gì thì sẽ nuôi.

Vậy có phải cậu cũng sẽ được Tạ Cửu Triết nhận nuôi không?

Ô Miên chấn động, rõ ràng đây là một khởi đầu tốt.

Nhưng vấn đề là, được nuôi rồi thì công việc trợ lý sinh hoạt của cậu phải làm sao?

Làm sao để dạng người và dạng mèo cùng xuất hiện với nhau là một chướng ngại lớn, cậu nghiêm túc suy nghĩ rồi quyết định: Có vấn đề thì tìm sư phụ!

Lúc cậu đang mải suy tính thì đột nhiên cảm thấy đuôi mình bị kéo một chút. Đuôi của mèo là cấm địa, không dễ cho người khác đụng vào, vì vậy cậu lập tức xoay người, cảnh giác nhìn bác sĩ thú y, phát hiện ra anh ta đang cầm một vật hình trụ nhỏ.

Bác sĩ nói: "Chú Trà cho người đè nó giúp cháu, nhưng đừng quá mạnh bạo, trấn an nó một chút, nhỡ mà hậu môn co chặt thì sẽ không tốt cho việc kiểm tra nhiệt độ."

Ô Miên nghe xong thì sượng ngắt, nhìn cái ống trong tay bác sĩ từ từ tiến lại gần, bắt đầu nghĩ xem mình có nên giãy giụa như những con mèo bình thường không.

Nhưng không chờ cậu nghĩ xong, thân thể đã hành động trước, cái đuôi phất lên che hoa cúc theo bản năng.

Có lẽ do khẩn trương quá nên cậu vung đuôi rất đúng lúc, vung thẳng vào mặt bác sĩ thú y. Do đang phải khom người chuẩn bị đo nhiệt độ, bác sĩ thấy trên mặt đau xót, mắt tối sầm lại, đầu óc choáng váng, người xoay nửa vòng rồi ngã nhào xuống đất.

Chú Trà nhìn toàn bộ sự việc, khiếp sợ: Có người dám ăn vạ ở Chiêu Hành Viên ư?

Tạ Cửu Triết thấy vậy, không nhịn được mà nhíu mày, mở miệng: "Kỹ năng diễn xuất của cậu... Có muốn luyện thêm chút nữa không?"