Thục Thanh Di vừa lái xe, chốc chốc lại quay đầu sang nhìn Trương Thịnh Hàm rồi hỏi. Cô nhìn anh, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa kính. Bên ngoài hình như có mưa, là cơn mưa trái mùa. Mưa không lớn cũng không nhỏ, nhưng đi lâu sẽ thấm ướt áo. Cô im lặng một lúc, mới quay sang nhìn anh mà cười.
“Nói gì đâu chứ? Ông ấy chỉ là hỏi tôi làm việc cho anh khi nào và dặn dò tôi chăm sóc anh theo lời mẹ anh thôi!”
“Thật?”
Anh nghi hoặc nhìn, đôi lông mày nhíu lại. Mẹ anh xưa nay là người có tính tình ra sao anh rõ nhất. Nếu chỉ đơn giản là nói mấy chuyện không đâu như vậy, thì sẽ không cầu kỳ tới mức bảo quản gia Chu tìm tận nơi. Nhưng Trương Thịnh Hàm cứ đinh ninh là thế, chỉ bảo rằng ông ta nói có như vậy. Thục Thanh Di tay xoay vô lăng, lên tiếng bảo.
“Đừng để tôi biết cô lừa tôi.”
“Nếu vậy thì sao?”
Thục Thanh Di nhìn cô có vẻ kinh ngạc, không nghĩ rằng cô lại nghĩ đến tình huống này. Anh không trả lời ngay, mà tay đặt lên nút phát nhạc rồi mở lên một bản nhạc, lại vô tình là một giai điệu nhẹ nhàng.
“Thì tôi sẽ mắng cô chứ sao? Hỏi thừa thãi thế hả?”
Chỉ… Mắng thôi sao? Mình cứ nghĩ rằng, khi biết mình không nói hết sự thật thì anh ta phải đuổi mình mới phải. Với tính cách nóng nảy như vậy…
Sau khi trở về, Thục Thanh Di chợt nhớ đến chuyện Trương Thịnh Hàm xin nghỉ để làm mộ cho mẹ.
“Ủa? Mộ của mẹ cô thế nào? Sửa xong chưa á?”
“Mọi người làm nhiệt tình lắm, nên có thể sẽ xong vào ngày mai luôn á!”
“Nghe vậy chắc có lẽ, mẹ của cô rất hiền và được nhiều người yêu mến hả?”
Trương Thịnh Hàm nghe anh hỏi như thế, trong lòng ấm áp đến mức hiện ra nụ cười trên môi. Mẹ của cô không những hiền hậu mà còn rất tốt bụng, bà luôn được lòng của những người sống xung quanh. Lúc còn sống, mọi người dành tình cảm đặc biệt cho mẹ con bà rất nhiều. Trương Thịnh Hàm thì ngoan ngoãn, lễ phép, bà Trương thì chăm làm lại thương con.
Chỉ có ông Trương là tính tình nóng nảy lại thích nhậu nhẹt, không được lòng họ. Dù là vậy, thì vẫn phải thừa nhận rằng ông ta thương vợ. Dù có say xỉn thế nào, cũng không hề động tay chân.
Thục Thanh Di vô tình trông thấy nụ cười ngọt ngào của cô, không hiểu thế nào mà lại vô thức cười theo. Đến khi Trương Thịnh Hàm quay lại nhìn, nụ cười trên môi của gương mặt điển trai kia không thể thu lại kịp. Anh và cô nhìn nhau, chỉ có im lặng.
Anh ta… Vừa cười ư?
Anh quay mặt đi nơi khác, sau đó đứng dậy đến chỗ bình nước rót một ly.
“Nếu đã xong chuyện rồi thì cô quay về nhà làm nốt đi!”
“Còn anh?”
Thục Thanh Di quay đầu nhìn.
“Tôi thì sao?”
“Ý của tôi là tôi đi rồi thì anh sẽ ăn gì á?”
Anh tựa lưng vào bếp, khoanh tay trước ngực nhìn cô mà nhếch môi.
“Có vẻ biết quan tâm chủ nhà hơn rồi ha!”
Trương Thịnh Hàm lườm.
“Thế anh có ăn gì không? Nếu ăn thì tôi nấu rồi mới đi á!”
“Đi đi!”
“Không ăn á!”
“Không đói. Cô đi mà xem người ta sửa sang cho đàng hoàng chút, về nhà sớm rồi nghỉ ngơi đi!”
Sự quan tâm này, dường như cô chưa từng trông thấy anh thể hiện ra trước đây. Trong lòng tuy thấy lạ, nhưng bên cạnh đó là những bình yên rất khó tả. Mỉm cười nhẹ nhàng, cô cầm ba lô mang lên vai rồi nói.
“Vậy tôi đi nhé!”
“Đi đi!”
Trương Thịnh Hàm quay lưng rời đi, để lại một mình anh đứng ở góc đó, mắt nhìn theo không rời.
Sáng hôm sau.
Cô lại tiếp tục đến chỗ của mẹ mình để xem mọi người làm việc. Không bao lâu nữa, chắc chỉ trong vòng vài tiếng nữa thôi thì mộ của mẹ cô sẽ được sửa xong. Lúc này cô lại không biết ở trong một góc khuất, Thục Thanh Di xuất hiện từ bao giờ. Những nơi như thế này anh chưa từng đi tới, nhưng lại vì tò mò một người như cô mà đặt chân.
Trước đây khi còn ở cùng cha mẹ, có lẽ anh vẫn không hiểu được cảm giác thế nào là mất đi một người mình trân trọng. Bây giờ dù còn đó, chỉ là không ở cạnh bên, nhưng cũng không khác gì không còn nữa. Thục Thanh Di luôn cho rằng chỉ cần có lòng tin vì nhau là được. Chỉ tiếc là suy nghĩ ấy quá trẻ con, lại bị một con sóng dữ mang tên trưởng thành xô ngã.
“Lát nữa mọi người đến nhà em dùng cơm rồi về nha!”
Trương Thịnh Hàm đã chuẩn bị một ít món ăn, tiếp đãi mọi người sau khi sửa xong mộ. Bọn họ đều là hàng xóm cũ của gia đình cô, tuy chỗ thân thiết nhưng cô vẫn muốn đối đãi thật nhiệt tình.
“Được được!”
Thục Thanh Di nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô rồi nhìn xung quanh, quản gia Chu hôm trước chắc chỉ đến để nói như vậy. Hơn nữa lúc ở trên xe, anh vẫn còn bất ngờ vì Trương Thịnh Hàm cứng rắn hơn anh nghĩ. Vừa định quay người rời đi, thì anh lại trông thấy ông Trương đến chỗ con gái mình.
“Mày! Làm cái gì đấy?”
Trương Thịnh Hàm và mọi người đang làm việc cùng nhau, thấy ông ta đến thì ngưng lại, nụ cười trên môi cũng tắt.
“Cha?”
Cô rũ mắt, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
“Con đang cùng các anh sửa lại mộ phần cho mẹ.”
Ông Trương nghe xong thì cười khẩy, bộ dạng say xỉn khó xoi.
“Có hiếu quá ha! Mày đúng là con ngoan đấy!”
Một người hàng xóm nghe vậy liền bất bình mà nói.
“Đủ rồi bác Trương! Thịnh Hàm mất mẹ đã đủ khổ sở rồi, bác không giúp được em ấy thì thôi, còn say xỉn tối ngày như thế?”
Ông ta quát lớn.
“Bọn mày thì biết gì mà nói?”
Nhìn chằm chằm gương mặt con gái đang rưng rưng, ông ta vẫn dùng ánh mắt không chút tình cảm và đầy sát khí đó mà bảo.
“Nếu không phải do nó khắc chết mẹ nó thì tao thành thế này ư? Nó chính là nghiệt chủng.”
Trương Thịnh Hàm nghe như đầu mình có sét đánh, tim cũng vỡ vụn mà nhìn cha mình vừa buông lời cay nghiệt.