Trương Thịnh Hàm nói không nên lời, cô hạ mình ngồi bệt xuống đất đỡ lấy đầu của Thục Thanh Di. Cô bối rối lẫn hoảng hốt nhìn anh nằm trong vòng tay mình, khóe miệng trào máu tươi.
Đám bạo động đã bị cảnh sát tóm gọn, bọn họ nhận ra ở đây có người bị thương lập tức hô hoán gọi xe cứu thương đến.
Lần đầu tiên bị như này, cảm giác đúng là khó chịu thật. Cơ thế mình… giống như bị rút đi hết sức lực vậy, cả máu cũng thế. Nhưng mà, nếu như người nằm đây là người trước mặt thì mình… Sẽ nỡ sao?
Thục Thanh Di hơi cong khóe môi, máu sau lưng anh lại giống như ồ ạt mà tuôn ra vậy. Mi mắt ướt đẫm, cũng không rõ là vì đau mà thế hay vì một điều gì khác tiếc nuối. Anh nhìn Trương Thịnh Hàm bằng đôi mắt dần nhòe đi, nghe thấy tiếng cô nức nở.
“Thanh Di! Anh không được ngủ! Anh có nghe tôi gọi không?”
“Hức! Thanh Di à!”
Anh nhíu đầu lông mày, mệt mỏi cùng đau đớn khiến anh không tài nào mở nổi mắt.
“Nếu… Như…”
Nếu như, tôi ngủ mãi không dậy được nữa thì sao?
Tiêu cự trong mắt dần mất đi, Thục Thanh Di dường như rơi vào trạng thái mơ hồ không còn rõ gì nữa. Trương Thịnh Hàm hoảng loạn cực độ, vì tại nơi này cô chỉ có mỗi anh là người mình quen biết. Nước mắt rơi lã chã, tim hẫng đi một nhịp lại vô thức thấy rất đau.
“Thanh Di? Thanh Di?”
Vụ xả súng ở Thái Lan gây chấn động dư luận. Bọn bạo động không chỉ đe dọa đến tính mạng người dân địa phương và khách du lịch, mà còn gây thiệt hại về mặt tài sản. Báo chí và truyền thông Thái Lan cập nhật hàng loạt tin tức mới nhất về vụ việc vừa xảy ra, phủ sóng hoàn toàn các kênh truyền hình khắp thế giới.
Thục phu nhân đang ngồi xem tin tức uống trà, vô tình thấy bản tin về vụ việc xả súng ở Thái Lan thì khựng lại.
Thanh Di nhà mình, không phải đang ở Thái hay sao?
Bà bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, giống như linh cảm mách bảo mà không chuyển kênh. Phóng viên đưa tin về số người bị thương và không may bị chết trong vụ xả súng.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
“Cập nhật tình hình hiện tại tại thủ đô Bangkok của Thái Lan về vụ việc bạo động xả súng đêm qua. Đám người tình nghi gồm có 10 tên đều đã bị lực lượng cảnh sát bắt về để điều tra. Số người chết là không có, nhưng hiện tại có một người là khách du lịch từ Trung Quốc tới đang bị thương nặng. Hiện tại người này đang được cấp cứu tại bệnh viện trung tâm của thủ đô.”
Hình ảnh trên màn hình tivi hiện lên, tuy chỉ là thoáng qua nhưng Thục phu nhân khẳng định mình không hề nhìn nhầm. Người nằm trên giường được bác sĩ và y tá đẩy lên xe cấp cứu chính là Thục Thanh Di, con trai của bà.
Xoảng!
Tiếng sứ vỡ làm kinh động quản gia Chu ở bên ngoài. Ông ấy vội vàng đi vào, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thục phu nhân mà hỏi.
“Phu nhân! Có chuyện gì vậy ạ?”
Bà ta vẫn chưa thể tin vào mắt mình, loạng choạng đứng dậy mà hỏi ông ta.
“Cho người gọi đến sân bay hỏi xem, chuyến bay sớm nhất đến Thái Lan… Khi nào thì khởi hành?”
Quản gia Chu có hơi kinh ngạc. Từ sau lần Thục Thanh Di biết tin Thục phu nhân cho người theo dõi lịch trình của mình, anh hầu như không còn liên lạc với bà, đi đâu cũng trở nên kín đáo hơn. Và cũng từ khi đó, Thục phu nhân cũng làm ngơ xem như không có gì. Bây giờ bà với gương mặt lo lắng và hoang mang như vậy đột ngột muốn đi Thái Lan, rốt cuộc vì điều gì?
Ông ta nhíu mày hỏi.
“Bà muốn đến Thái Lan ngay bây giờ ư?”
Thục phu nhân nhân gật đầu, hơi thở cũng trở nên hoảng loạn.
“Thanh Di… Thanh Di xảy ra chuyện rồi!”
Trương Thịnh Hàm sốt ruột đứng ngồi không yên, liên tục đi qua đi lại ở trước cửa phòng cấp cứu. Trên người cô có vết máu của Thục Thanh Di, mỗi khi nhìn xuống trông thấy nó lòng cô càng thêm hoảng loạn.
Là người này không hề tham sống sợ chết, không nghĩ cô chỉ là người dưng mà bỏ mặc cô lại. Là người này đột nhiên lao tới ôm lấy cô rồi im lặng không nói lời nào, là người này nắm tay cô chạy đi khi nghe tiếng xả súng náo loạn khắp nơi. Và cũng là người này… lần nữa ôm chặt cô, nhưng không phải vì buồn hay khó chịu trong lòng, mà là thay cô đỡ một phát đạn.
Lẽ nào anh không biết, việc làm đó của mình là ngu ngốc ư, là đang đối mặt với tử thần? Tại sao anh còn làm như thế, vì một người dưng như cô?
Trương Thịnh Hàm càng nghĩ càng rối, sự hoảng loạn trong lòng vẫn chưa vơi đi, nước mắt lăn dài.
Rốt cuộc là vì sao? Khi anh ta ở bên cạnh mình, dù lúc nào cũng tỏ ra khó chịu và cáu gắt, nhưng mình chưa từng cảm thấy tủi thân? Anh ta, luôn có mặt những lúc mình gặp nguy hiểm, gặp những chuyện tồi tệ nhất trên đời này. Còn mình thì…
Rõ ràng người có khả năng rung động trước là Thục Thanh Di. Chính anh là người luôn âm thầm dõi theo mọi bước chân của Trương Thịnh Hàm, luôn đứng ra chắn trước mặt cô trong mọi tình huống. Nhưng cô không hay biết. Nên lúc này đây, cảm giác mãnh liệt như một sức mạnh vô hình đang khiến tim cô đập nhanh hơn.
Sau khi đưa Thục Thanh Di vào bệnh viện, Trương Thịnh Hàm tìm số điện thoại của quản lí Ken để gọi anh ta đến báo tình hình. Vết thương ở tay anh chưa lành, giờ lại xảy ra thêm chuyện nên việc muốn quay quảng cáo là không thể.
“Cô Trương!”
Cô nghe gọi thì quay đầu nhìn, anh ta đi tới lo lắng hỏi.
“Tình hình của cậu ấy thế nào rồi? Tôi vừa nghe tin đã sắp xếp lịch trình chạy đến đây ngay. Nhưng mà, sao hai người lại đụng độ với bọn bạo động được vậy chứ?”
Trương Thịnh Hàm ban đầu còn gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe anh ta hỏi thêm mấy câu này thì không tài nào ổn định nổi. Cô bối rối, nức nở.
“Là do tôi. Nếu như tôi nghe lời anh ấy cùng đi nhanh hơn chút, thì… thì…”
Quản lí Ken thở dài, vỗ vỗ vai cô.
“Cô đừng như thế. Cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu mà!”
Ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Viên đạn ở sau lưng trúng vào phần mềm nên chỉ mất nhiều máu, sau khi xử lí xong đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Thục Thanh Di được chuyển vào phòng hồi sức theo dõi thêm nửa tiếng, nếu không có gì đáng ngại sẽ được chuyển ra bên ngoài. Trương Thịnh Hàm và quản lí Ken thở ra một hơi nhẹ nhõm, nụ cười trên môi cô cuối cùng cũng hiện ra.