Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 37: Đều Đã Rung Động Rồi Mà?



Mình chưa từng cảm thấy bối rối như lúc này. Trước những câu hỏi đó, gương mặt đó, ánh mắt đó, cùng cách xưng hô đó và giọng nói đó.

Thục Thanh Di thường ngày là người nóng vội, nhưng hôm nay lại cực kì kiên nhẫn mà chờ đợi phản ứng của Trương Thịnh Hàm. Anh rũ mắt, cảm giác giống như mình đang cược một ván cược lớn cả đời vậy. Hoặc là thắng lớn thì có tất cả, hoặc là trắng tay. Nhưng vốn dĩ anh nghĩ mình chỉ cần nói ra hết những điều trong lòng là được, còn những chuyện khác không quan trọng. Chỉ là lúc này xác định, thì chính là đang cùng nhau đi trên băng mỏng, sai một bước liền vỡ tan.

Trương Thịnh Hàm không đủ can đảm, nhưng cũng không đủ dũng khí để chối bỏ cảm xúc trong lòng mình.

“Nếu như không nói được, chứng tỏ việc tôi làm là vô ích đúng không?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, có hơi sửng sốt.

“Chứng tỏ rằng ngay từ lúc bắt đầu chỉ có tôi là người bị em làm cho rung động, còn em thì hoàn toàn không đúng chứ?”

“Tôi…”

Thục Thanh Di cười nhạt một tiếng, anh buông tay mình ra khỏi người cô rồi gật gật đầu.

“Vậy lẽ ra tôi phải cứng rắn hơn chút nữa để mình không động lòng mới phải. Tốt thôi! Chỉ là một chút hiểu lầm.”

Anh nói rồi lùi lại, lùi từng bước từng bước mà khi nãy mình đã tiến lên để giữ lấy cô, rồi quay người rời đi. Trương Thịnh Hàm đứng yên bất động, hàng mi run run nhìn bóng lưng của anh.

Chỉ có anh, là người bị cô làm cho rung động? Là từ lúc nào mà lại như thế? Từ lúc nào mà anh lại nghĩ rằng người rung động chỉ có mỗi mình anh?



Vết thương đã ổn định khi được bác sĩ kiểm tra lại lần nữa, thủ tục xuất viện cũng đã xong. Ngoài Trương Thịnh Hàm ra, còn có cả quản lí Ken đến bệnh viện để cùng đón Thục Thanh Di về lại khách sạn. Không phải vì hợp đồng quảng cáo hay vì quan hệ với anh ta mà anh ở lại đây, mà là vì mẹ con của Hà Hải Đường.

Anh cho quần áo vào ba lô, Trương Thịnh Hàm sợ anh cử động nhiều sẽ không tốt cho việc hồi phục hoàn toàn nên có ý giúp đỡ.

“Để tôi!”

Thục Thanh Di lập tức xoay người, không muốn cô động vào mà nói.

“Không cần đâu!”

Cô ngây ngốc. Quản lí Ken thấy bầu không khí này căng thẳng quá, nên đứng ra nói mấy câu để giúp anh mang đồ đạc đi.

Sau khi trở về, Trương Thịnh Hàm dù có muốn giúp anh làm việc gì cũng không động vào được. Quần áo anh tự mình bày ra, tự mình xếp gọn, cô vừa chạm tay vào anh đã giật lấy. Thức ăn mà nhân viên mang lên, cô mang tới cho anh anh cũng không muốn lập tức động vào.

Trương Thịnh Hàm biết lần trước mình không nói rõ ràng, khiến anh cảm thấy khó chịu. Nhưng chuyện này làm cô quá rối ren, sợ là bản thân cô cũng không thể tự làm chủ được.

Bây giờ đến lúc soạn quần áo tắm rửa, Trương Thịnh Hàm không thể không nhắc nhở và muốn giúp Thục Thanh Di.

“Anh chọn quần áo rộng một chút, như vậy sẽ không bó chặt vết thương. Hức…”

Cô vừa dứt lời, anh lập tức bắt lấy hai cổ tay rồi ép cô sát vào tủ quần áo. Lồng ngực phập phồng lên xuống, tim đập cuồng nhiệt, hỗn loạn. Trương Thịnh Hàm hoang mang nhìn anh.

“Anh…”

“Anh là đang làm sao vậy chứ?”

Thục Thanh Di thật sự thấy mình nhẫn nhịn con người này quá tốt. Nhịn vì đã không lớn tiếng mắng cô không có mắt, không nhìn được anh đã vì cô mà đem hết tâm can ra đối đãi thế nào. Nhịn vì đáng lí ra mình nên tỉnh táo một chút để không rung động trước cô, nhưng cuối cùng lại chọn cô để đánh cược với thần chết.

Anh rũ mắt, nhìn xuống bờ môi hồng hào nhỏ nhắn đang hé hờ kia, bất ngờ hạ xuống.

Trương Thịnh Hàm cứng người, hai mắt mở to đến cả tiêu cự trong mắt ra sao cũng không còn rõ được. Thục Thanh Di cúi xuống hôn lên môi cô, hai bờ môi vừa chạm vào nhau đã có một loại cảm giác kích thích mạnh mẽ. Anh thấy mình thật điên rồ, nhưng vẫn không muốn dừng lại. Đầu lưỡi từ từ tiến tới, cậy miệng của cô ra rồi chậm rãi chạm vào.

Cô hơi hoảng sợ, vì bản thân mình chưa từng hôn bao giờ nên không có kĩ năng. Hai tay bị anh tóm chặt đang không ngừng vùng vẫy muốn thoát thân.

“Ưm…”

Thục Thanh Di vờn qua vờn lại cánh môi mềm mại kia lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại mà buông tay ra. Anh nhìn cô đang đỏ mặt vì hoảng hốt mà hỏi.

“Em định sẽ trốn tránh tôi mãi ư?”

Trương Thịnh Hàm biết mình lúc này đang làm trái cảm xúc, làm trái con tim và trái với người trước mặt. Nhưng cô thật sự sợ hãi khi nghĩ đến việc mình đối mặt với mẹ của anh, đối mặt với những thứ quá xa tầm với.

“Nhưng mà… Chúng ta có thể sao? Mẹ của anh…”

Thục Thanh Di trầm giọng.

“Em có biết em nói những lời như vậy, khiến tôi rất khó chịu không? Rốt cuộc thì lời nói của mẹ tôi quan trọng, hay là hành động của tôi thì quan trọng hơn đây?”

Trương Thịnh Hàm nhìn anh, lúc này đã bắt đầu nhận ra được mình thật sự rung động trước người này. Từ những chuyện rất nhỏ, cho đến những lần anh đứng ra bảo vệ cô đều hiện lên rõ như vậy.

“Nếu như em cảm thấy những việc tôi làm là chưa đủ, thì hãy nói đi! Phải thêm bao nhiêu lần nữa, thì em mới thấy được tôi dành cho em nhiều đến chừng nào?”

Cô không phải muốn chối bỏ sự chân thành ấy, không phải muốn chối bỏ con người ấy. Mà đối với một người đã chịu quá nhiều mất mát và tổn thương, chỉ sợ rằng mình sẽ chọn sai một lần nữa. Mẹ cô chọn sai, để ba cô trở thành một người khiến con cái phải khổ sở. Nếu cô cũng chọn sai, khác nào con của cô chính là bản sao của cô bây giờ. Rung động trước một người chịu quá nhiều tổn thương, thì phải chuẩn bị sẵn những liều thuốc tốt nhất để chữa lành tâm hồn họ.

Thục Thanh Di cúi đầu nhìn. Đến khi thấy cô đột nhiên rơi lệ, anh lại không kìm được mà khẽ nhíu mày, đưa tay lên lau đi. Giọng anh nhẹ nhàng.

“Lần trước tôi nói gì em quên rồi ư? Nghĩ đến những chuyện đau lòng thì em sẽ thấy tan vỡ, em sẽ phải gồng mình lên để chịu đựng. Nhưng mà bây giờ, chẳng phải đã có tôi rồi sao? Em không cần mạnh mẽ, cũng không cần tỏ ra mình chẳng cần chỗ dựa nữa.”

Trương Thịnh Hàm cuối cùng cũng không thể chịu được, sà vào lòng anh mà bật khóc. Cô là người rung động trước, nhưng lại vì quá nhút nhát mà muốn giấu đi cảm xúc đang ngày một mãnh liệt trong lòng. Để rồi khi nhìn thấy anh trở thành một người khác, một người dịu dàng chạm tay lên gò má lau nước mắt cho cô, một người hôn cô cẩn thận, nâng niu như vậy.