Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 7: Chạy!



"Đến đây được rồi! Tôi đi bộ vào hẻm một chút là tới!"

Trương Thịnh Hàm vội nói rồi vội muốn xuống xe. Trên đường Thục Thanh Di đưa cô về, cô vẫn luôn nhớ lại câu mà anh đã nói lúc ăn xong salad rau củ.

Nghèo!

Anh rất ghét cái cảm giác đó!

Chính vì không muốn để anh thấy nhà của mình, không muốn anh lại cảm thấy không thoải mái nên cô mới xin dừng xe lại. Hơn nữa, đường vào hẻm nhỏ hẹp. Chiếc xe đời mới này của anh, dù có làm cách nào thì cũng khó mà vào.

Trương Thịnh Hàm xuống xe, mỉm cười chào Thục Thanh Di rồi quay người đi vào trong hẻm. Trời đã không còn sớm, nên con hẻm lúc này đèn đường không còn mở nhiều. Nếu là một người khác đi vào đây, có lẽ sẽ thấy không an toàn và lạnh sống lưng. Nhưng với cô, chính vì quá quen thuộc nên không còn thấy sợ nữa.

Cô đi qua một con hẻm nhỏ khác trong hẻm mà mình đang bước, đến một góc tối thì đột nhiên dừng lại.

Hình như... Có người theo sau lưng mình!

Lại không đúng!

Trương Thịnh Hàm thoáng thấy sởn gai óc. Cô hít thở một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cúi gầm mặt mà đi nhanh hơn nữa. Nhưng vừa qua khỏi góc tối, đã bị hai tên côn đồ từ đâu ra chặn lại. Bọn chúng có nét mặt dữ tợn mà cợt nhả, lúc cô ngước lên đã bị dọa đến hốt hoảng mà thốt ra tiếng. Một tên gầy cao mà tóc dài cười hà hà, tùy tiện sờ vào má của cô.

"Em gái! Khuya thế này rồi mới về nhà sao?"

Cô sợ đến mức tay chân bủn rủn, vẫn cố gắng giữ chút bình tĩnh trong lòng.

"Tôi... Tôi không có tiền cho các anh đâu! Các anh... Để tôi đi đi!"

Tên còn lại tròn trịa hơn, nghe xong liền bật cười.

"Đi? Không có tiền thì có cái khác mà? Phải không cưng?"

Hắn nói rồi lại động chạm vào người Trương Thịnh Hàm, sờ vào cổ cô rồi kéo cô lại. Sức yếu trói gà không chặt, huống hồ còn đối diện với hai tên đàn ông lưu manh. Cô vùng vẫy trong con hẻm chật hẹp, dùng hết sức mình để đẩy chúng ra.

"Ngoan nào! Lát nữa anh thả em đi!"



"Tránh ra! Các người bỏ ra!"

"Xinh như vậy mà!"

Trương Thịnh Hàm dường như đã sắp khóc, hai mắt ướt đẫm hồng lên đẩy tên mập kia ra, gào mắng.

"Tên khốn!"

Hắn nghe xong thì trợn mắt, hung hăng không còn thương hoa tiếc ngọc gì nữa mà tát vào mặt cô. Đau đến mức cô như muốn vỡ òa, lại nhịn không được mà nhớ đến những lần cha say xỉn mà đánh cô như thế. Trương Thịnh Hàm còn nghĩ lần này đời mình tàn rồi, cho đến khi một khúc củi khô không biết từ đâu bay tới.

Cô giật mình, lùi cách xa hai tên kia mấy bước rồi quay người lại.

Thục Thanh Di không biết ở đâu lại còn chưa về nhà, mà lúc này lại đi như chạy đến kéo Trương Thịnh Hàm ra sau lưng mình.

"Có sao không?"

Cô dù vẫn còn hoảng sợ, hơn nữa gò má cũng vì bị đánh mà sưng lên. Lúc này có người đến ứng cứu còn quan tâm như vậy, khiến cô xúc động nói không thành lời, sợ lại nghẹn ngào nên chỉ lắc đầu khe khẽ. Tên tóc dài thấy Thục Thanh Di ăn mặc có phong cách, hơn nữa trên tay còn đeo đồng hồ đắt tiền, biết ngay mình có cơ hội lợi dụng.

"Mày là thằng nào? Đưa tiền thì tao cho đi!"

Thục Thanh Di cười một tiếng mỉa mai thấy rõ.

"Mày nghĩ mày là ai vậy?"

Tên mập kia không muốn nhiều lời, nếu đã không chịu ói tiền ra thì chúng cũng phải đánh cho anh nhừ tử, còn cả Trương Thịnh Hàm bên cạnh. Hắn cầm khúc củi lên, kéo theo tên tóc dài xông tới. Thục Thanh Di không phải người có võ, né được một cước đã là may mắn lắm rồi. Anh nắm tay cô, kéo cô chạy thục mạng về hướng ngược lại, giọng thúc giục gấp gáp.

"Chạy!"

Trương Thịnh Hàm cứ nghĩ mình sẽ đứng sau lưng nhìn anh đánh nhau với chúng một trận, có ngờ đâu anh lại kéo cô chạy như ma đuổi thế này. Hai người chạy ra khỏi hẻm, hai tên kia vì có một tên gầy nên cầm cây chạy theo, rất nhanh đã kịp đuổi tới.

Thục Thanh Di thấy đã đến chỗ đậu xe, nhanh tay mở cửa rồi đẩy cô vào, còn mình không kịp nghĩ nhiều nên đã đưa hai tay ra thủ thế đỡ đòn. Trương Thịnh Hàm nhìn cây củi ném vào tay anh, hoảng hồn đến mặt mày tái mét. Anh nhân cơ hội đạp vào bụng hắn một cái, lên xe đóng cửa lái đi.

Nhìn vào gương chiếu hậu thấy chúng bị bỏ xa, hơn nữa anh đã phóng xe nhanh hết mức nên cả hai liền thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao rồi!"



Trương Thịnh Hàm vẫn còn hoảng sợ, phần vì nhớ lại cử chỉ sỗ sàng của chúng, phần vì thấy anh bị thương. Cô nói không thành câu, chỉ biết vụng về hỏi.

"Anh... Anh không sao chứ?"

Thục Thanh Di lạnh lùng, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh mà không hề tỏ ra sợ hãi.

"Không."

Anh rẽ hướng lái xe về nhà mình, im lặng nghĩ nghĩ một lúc rồi lại bảo.

"Tối nay ở tạm nhà tôi đi! Sáng về!"

Trương Thịnh Hàm nghe xong liền cuống cuồng lên.

"Như vậy sao được chứ?"

"Không được chỗ nào? Cô ngủ phần cô, tôi ngủ phần tôi. Đừng quên tôi vừa cứu cô đấy! Nói thì biết nghe lời chút đi!"

Cô hé môi định nói rồi thôi. Dù sao người này cũng vừa xông pha một trận cứu cô. Tuy không có cảnh đánh nhau tóe lửa như kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng có công kéo cô chạy ra khỏi hẻm, còn đỡ một cây củi vào người.

Về đến nhà.

Lúc đi vào phòng khách quay người nhìn lại, Thục Thanh Di nhìn thấy trên mặt Trương Thịnh Hàm có dấu tay, hơi khựng một chút. Anh lườm một cái, sau đó đi về phía tủ lạnh.

"Có đem theo quần áo thì thay, không thì mặc vậy mà ngủ đi! Tôi không thích cho người khác mượn đồ!"

Cô nhíu mày nhìn bóng lưng anh, thầm nghĩ bản thân cũng không định hỏi mượn. Đến khi anh quay lại, tay đã cầm một túi chườm đá nhét vào tay cô. Hơi lạnh nhanh chóng khiến cô tỉnh táo hơn lúc hốt hoảng khi nãy, tròn mắt mà nhìn.

Thục Thanh Di nhìn cô, sau đó bảo.

"Nhìn cái gì? Còn muốn tôi hướng dẫn cô cách chườm đá lên chỗ sưng đỏ hả?"

Anh cằn nhằn xong, không nói thêm gì mà để cô ở lại phòng khách, còn mình đi lên lầu.