Rơi Vào Lòng Anh

Chương 21: Đại tiệc ở nhà chính



- "Anh..."

- "Hoàng Lan, đang có người ngoài, phép tắc cháu đâu".

Người phụ nữ trợn trừng mắt nhìn hắn lập tức bị ông nội quay lại quát một tiếng, lúc này Mai Linh mới nhìn thấy được sự uy nghiêm đến đáng sợ của ông, thảo nào, suốt bao năm đều là một tay ông giữ yên gia tộc.

Ông lão chống cây gậy gỗ quý được chạm khắc hình đầu rồng đi đến chỗ Mai Linh, dùng hai tay nắm lấy tay cô, Hoàng Phong nhíu chặt đầu mày đang định tiến đến gần giải vay thì bị cô lắc đầu ngăn cản, nhìn thấy cảnh này, ông lão bèn bật cười:

- "Đúng là cốt cách tôn thất, bọn trẻ bây giờ làm gì biết đến những thứ đó".

Nói rồi ông quay sang nhìn hắn:

- "Đứa cháu đáng tự hào này đúng là rất có mắt nhìn người".

Nghe được lời khen của ông đám con cháu đằng sau tức điên lên, Hoàng Quân đứng trong số đó khẽ siết chặt tay, y âm thầm quan sát người con gái đang đứng cạnh hắn, đáy mắt nổi lên một tia hung tợn.

Hóa ra đàn bà của Hoàng Phong không hề tầm thường, nếu đặt cô ta dưới thân thì sẽ thế nào nhỉ? Đôi mắt của y nhìn chằm chằm vào phần ngực đẫy đà của cô, vì là đầm cúp ngực nên một nửa vòng một cứ vậy mà lộ ra ngoài, máu nóng trong người sôi trào, đột nhiên, y có cảm giác như bản thân đứng từ xa cũng có thể nghe thấy mùi da thịt thơm ngọt của người con gái ấy, phần thân dưới không an phận bắt đầu rục rịch ngẩng đầu.

- "Hoàng Quân, mày nhìn đi đâu đó, cẩn thận coi chừng tao móc luôn mắt của mày".

Hoàng Phong thấy y chăm chú nhìn cô thì sát khí nổi lên, gương mặt tối sầm lại, nếu không phải đang có Mai Linh ở đây thì hắn đã đánh chết tên khốn này rồi.

- "Em chỉ muốn xem thử người có thể khiến anh hai mang đến nhà chính là như thế nào thôi, anh hai cần gì ích kỷ như vậy".

Hoàng Quân dựa người cợt nhả nói, tất cả đều biết hôm nay hắn mang cô gái này đến đây không phải là ngu ngốc để lộ nhược điểm của mình, mà là muốn nói với bọn chúng rằng cô chính là vảy ngược của hắn, muốn chạm vào cô thì cứ trực tiếp đối đầu với hắn trước đã.

- "Anh ơi..."

Mai Linh bước đến khẽ ôm tay hắn, cô ngước nhìn gương mặt đang tràn đầy lửa giận, nơi này là nhà chính, bất cứ hành động nào Hoàng Phong tạo ra đều bị những người khác chú ý đến.

- "Đều biết điều một chút đi".

Ông nội gõ mạnh cây gậy xuống đất, lừ mắt nhìn một vòng đám cháu trai cháu gái trong nhà.

- "Không ra một thể thống gì".

Nói rồi ông chống gậy bước đi, đám con cháu cũng dần giải tán, tuy là ngoài mặt đám anh chị em đều hợp sức chống lại Hoàng Phong nhưng bên trong lại âm thầm tính kế hãm hại lẫn nhau, thậm chí, không hại chết người này bọn họ sẽ không cam lòng.

Hắn ôm vai cô rời khỏi nơi đó, ở góc không ai để ý có một người đàn ông đang âm thầm đánh giá những chuyện vừa xảy ra, trên tay hắn ta còn khẽ đung đưa ly rượu.

Bước đến sảnh chính, nơi có rất nhiều người đang đứng nói chuyện, cô nhẹ giọng nhắc nhở hắn:

- "Anh đừng có làm mặt hung dữ vậy nữa, mọi người bị anh dọa cho chạy hết rồi kìa".

- "Tốt nhất là đều chạy hết đi, ai đến đây cũng nhìn em chằm chằm".

Hoàng Phong khó chịu nói, dáng vẻ cáu kỉnh hệt như đứa trẻ con vừa bị đoạt đi món đồ quý giá mà nó thích nhất khiến cô bật cười, hơi tựa người vào vai hắn đưa mắt nhìn những người xung quanh thầm suy nghĩ nếu là cô mỗi ngày đều phải đối diện với những gương mặt vui vẻ giả tạo này thì sao nhỉ. Khó chịu chết mất thôi.

Đột nhiên, một người đàn ông bước đến, anh ta nở nụ cười hiền hòa, lễ phép gọi:

- "Anh hai".

Mai Linh vội đứng thẳng dậy, cô mím môi quay sang nhìn hắn, trên gương mặt lạnh nhạt đó không để lộ ra biểu cảm gì.

- "Ừm".

Hắn chỉ đáp một tiếng hời hợt, không có vẻ thù hằn như nhìn Hoàng Quân cũng không có sự thoải mái như khi gặp Minh, chính là kiểu có cũng được không có cũng không sao.

Người đàn ông tựa như không để ý đến điều đó, anh ta vẫn giữ nụ cười trên môi quay sang nhìn cô:

- "Đây chắc là bạn gái của anh hai rồi, em cũng nên gọi một tiếng chị dâu thôi".

Nói rồi anh ta đưa tay ra với cô, dùng vẻ mặt thân thiện hơn:

- "Chị dâu, em là Hoàng Tường, là em trai ruột của anh ấy".



Mai Linh hơi bất ngờ, cô quay sang nhìn chỉ thấy đôi mắt của hắn híp lại, rất nhanh sau đó lập tức trở về trạng thái ban đầu, hệt như tất cả chỉ là ảo giác của cô.

Thấy hắn không nói gì Mai Linh đành tự làm theo ý mình, cô đưa tay ra bắt tay với người đàn ông đó, bất ngờ anh ta lại nắm tay cô lại, đặt trên đó một nụ hôn.

- "A..."

Mai Linh khẽ kêu lên, cô giật mình rụt tay lại, một bàn tay luồn qua eo kéo cô sát vào người hắn.

- "Em xin lỗi làm cho chị dâu sợ rồi".

Hoàng Tường mỉm cười, ánh mắt rơi xuống vòng tay của hắn đặt ngay eo cô hơi cong lên, lại nhìn đến gương mặt của cô làm anh ta đột nhiên nhớ đến một người, một người đã từng khiến cho Hoàng Phong trở nên điên đảo.

Thì ra, cũng chỉ là một vật thế thân.

- "Không có gì..."

Mai Linh khẽ đáp, cô cụp mắt không dám nhìn thẳng, vẻ mặt đã hơi trắng bệch. Ngay lúc đó một loạt tiếng động từ ngoài cửa vang lên thu hút ánh nhìn của bọn họ về phía cửa lớn.

Một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng đang tiến vào, xung quanh họ là những kẻ thừa cơ tung hô nịnh nọt, tiếng trầm trồ khen ngợi ri rỉ bên tai tựa như một lũ kềnh kềnh vây quanh miếng mồi ngon lành cho sự nghiệp của chúng.

Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông đang đứng cạnh cô hơi run rẩy, hắn siết tay cô chặt đến mức đau điếng.

Cảm giác có gì đó không ổn cô vội quay sang nhìn đôi vợ chồng đang tiến vào đại sảnh, chợt, cô phát hiện Hoàng Phong giống như được trộn lẫn giữa nét đẹp của bọn họ mà ra, nơi xương quai xanh của người phụ nữ đó có một nốt ruồi giống hắn như đúc.

Là cha mẹ của Hoàng Phong.

Một cảm giác tức giận đột ngột tràn đến trong lòng cô, hóa ra đây là những kẻ đã khiến cho người cô yêu nhất rơi vào bất hạnh, vậy mà bọn họ còn có thể ngẩng cao đầu nhìn những người xung quanh bằng đôi mắt khinh khỉnh. Cô tự hỏi, trên đời còn có thể tồn tại được loại người như vậy sao?

- "Cha!".

Hoàng Tường đứng bên cạnh bất ngờ kêu lên, anh ta bước đến trước mặt người cha vô trách nhiệm của hắn, để cho ông ta vỗ vai khích lệ, cô nhìn thấy trong đôi mắt ấy chính là sự yêu thương ngập tràn.

Mai Linh run rẩy, Hoàng Phong đáng thương của cô, hắn đã khát khao tình thương đó như thế nào, nghĩ đến hình ảnh đứa bé ba tuổi luôn cố gắng để được cha mẹ quan tâm đến, đáy mắt cô lại trào lên một tầng hơi nước, cảm giác nghẹn đắng đè ép nơi lồng ngực.

Hoàng Phong nhìn về phía bọn họ, đã không còn thấy mong ngóng như trước nữa rồi, thứ còn lại trong trí óc của hắn chỉ là một sự trống rỗng đối với hai kẻ xa lạ mà trên danh nghĩa hắn phải gọi là cha mẹ, đột nhiên, một vòng tay mềm mại choàng qua hông hắn, người con gái thơm ngọt trong lồng ngực đang ngửa đầu nhìn hắn mỉm cười:

- "Anh ơi, mình đến chỗ nào đó một lúc được không anh? Em cảm thấy trong này ngột ngạt quá".

Mùi nước hoa sực nức, mùi rượu mạnh, mùi nicotine trộn lẫn lại với nhau khiến cho hắn cũng cảm thấy đau đầu, ngay cả mùi Long Diên Hương đặc trưng trên cở thể hắn cũng không cách nào xoa dịu được cô.

- "Được, anh đưa em lên lầu".

Hắn dịu giọng đáp, bọn họ lặng lẽ rời khỏi góc khuất đang đứng nãy giờ mà không để ai chú ý đến. Đợi khi hai người quay lưng lại, Hoàng Tường đứng ở chỗ sáng đèn mới khẽ liếc mắt nhìn, trong lòng anh ta còn đang lẩm nhẩm lại tên cô.

Trên tầng bốn có một ban công rất lớn, đứng từ chỗ lan can có thể nhìn thấy được cảnh đêm ở thành phố bên kia bờ sông. Gió đêm thổi mát rượi, hất tung những sợi tóc mỏng manh của cô. Mai Linh khẽ nhắm mắt, tận hưởng bầu không khí yên tĩnh này.

Một nụ hôn rơi xuống thùy tai, sau đó là hai má, cổ, rồi đáp lên đầu vai của cô. Hoàng Phong choàng tay ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên đỉnh đầu thơm mùi tinh dầu dưỡng tóc.

- "Người đó là em trai của anh sao?"

Cô khẽ hỏi, nhìn Hoàng Tường và hắn đúng là rất có nét giống nhau.

- "Phải, là em trai cùng cha khác mẹ".

Hắn bình thản đáp, những điều đó đối với hắn bây giờ chẳng là gì.

- "Anh ấy đối xử với anh có tốt không?"

Mai Linh lại lên tiếng, lần này hắn im lặng đến một lúc sau mới trả lời.

- "...Bình thường, không tốt cũng không xấu, là người biết co biết duỗi, trong nhà cũng coi như là một đứa thông minh, sao em lại hỏi điều này?"

Nghe hắn nói xong cô quay người lại, dựa vào lan can choàng tay qua cổ hắn, mỉm cười dịu dàng:

- "Đối xử tốt với anh thì là người tốt, không tốt với anh thì là người xấu, em sẽ bảo vệ anh khỏi những người xấu đó"

Thật ra cả Hoàng Phong lẫn Mai Linh đều thích tiếp xúc thân mật với đối phương, bọn họ cảm thấy việc được va chạm với da thịt sẽ khiến cả hai hiểu nhau hơn, có thể gọi là tâm linh tương thông, nếu anh thích điều này em cũng sẽ thích, anh không thích thì em cũng sẽ không thích, cho nên chỉ cần có thể ở cạnh nhau, một trong hai sẽ là người chủ động thân mật với người còn lại.



- "Em muốn bảo vệ anh hả?"

Hoàng Phong bật cười, tay hắn chống sang hai bên, giam thân thể của người con gái vào lòng mình.

- "Sao lại nghe lời như vậy chứ!"

- "Không phải nghe lời"

Cô đỏ mặt khẽ nói:

- "Là em tin tưởng anh, những điều anh nói em đều tin cả".

Đột nhiên, trái tim đang đập trong lồng ngực của hắn đập mạnh một cái. Giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, hắn vội ôm cô lại, tránh để nhìn thấy đôi mắt của cô lúc này.

- "Anh sẽ không để em thất vọng đâu".

Hắn thì thầm bên tai cô, có nỗi sợ bị cô phát hiện sự thật bắt đầu nhen nhóm trong lòng, hắn là một kẻ điên, một kẻ bị bệnh thần kinh, là kẻ tham lam ích kỷ, những việc hắn làm khiến ai cũng kinh hãi, thế nhưng hắn không để ý, đối với hắn sự cô độc đã không còn đáng sợ nữa, nhưng đó là trước khi Mai Linh xuất hiện, bây giờ hắn lại cảm thấy sợ hãi nếu như để cô biết được nguyên do bắt đầu của bọn họ thì chắc chắn cô sẽ rời bỏ hắn.

Hắn không muốn cũng không thể.

Đang tận hưởng cảm giác được ôm cô trong lòng, đột nhiên một giọng nói vang lên làm cho Mai Linh giật mình vội vàng buông hắn ra:

- "Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng anh hai, ông nội đang tìm anh".

Hoàng Tường đứng ở cửa phòng mỉm cười nhìn hai người, sự xấu hổ khi có người bắt quả tang cả hai đang thân mật làm mặt cô đỏ ửng.

Hoàng Phong khó chịu thở ra một hơi, hắn nắm tay cô định dắt đi:

- "Đi thôi em".

- "Anh hai"

Hoàng Tường thấy vậy vội đứng chặn lại, anh ta vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng không hiểu sao đột nhiên nhìn nụ cười đó lại có vẻ sâu hơn, có phần đáng sợ hơn.

- "Xin lỗi nhưng mà anh hai, ông nội chỉ gọi một mình anh thôi".

- "Là có ý gì?"

Hắn nhíu mày hỏi lại, vẫn không buông tay cô ra.

- "Chị dâu vẫn chưa kết hôn với anh, chỉ có một mình anh được đến gặp ông nội thôi".

- "Vậy thì không cần đi nữa".

Hắn cương quyết đáp, dù sao thì cái gì hắn cũng không cần.

- "Anh, anh à".

Mai Linh đứng bên cạnh vội nhẹ giọng dỗ dành, nơi này là nhà chính, cô không thể để hắn làm bậy được.

- "Anh đi đi, biết đâu ông nội cần tìm anh có việc gấp, em sẽ đứng đây chờ anh, không có vấn đề gì đâu, xong việc rồi hẵng đến đây tìm em".

Nghe cô nói Hoàng Phong nhíu mày nhìn về phía Hoàng Tường rồi thở dài một hơi:

- "Được rồi, anh đi một lúc liền trở về, đừng có đi lung tung, biết chưa".

Dặn dò cô kỹ càng xong hắn mới xoay lưng rời đi, Mai Linh đứng đó chờ cho cánh cửa đóng lại rồi mới thở ra một hơi quay trở lại lan can đứng nhìn.

Nam nhi tang bồng

Đại cục làm trọng.

Sách ở nhà lễ văn có ghi như vậy, thậm chí lúc học lễ giáo bản thân cô cũng được dạy rằng phận là phụ nữ không được làm cản bước công danh của chồng mình. Thế nhưng đột nhiên phải nhìn hắn rời đi thế này cô lại có chút không nỡ.

Sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng giày cao gót đang đi đến đây.