Rơi Vào Lòng Anh

Chương 23: Đau lòng



Bà ta nói xong thì quay sang nhìn cô, đôi mắt phượng cực kỳ giống với người đàn ông đang ở trong kia. Mai Linh cúi đầu cười mỉm, lễ phép đáp:

- "Thưa cô, cô cứ nói hết những điều muốn nói, cháu xin ở đây lắng nghe cô dạy bảo".

Người phụ nữ nhíu mày khó hiểu nhìn cô, đôi tay thon thả khoanh tròn trước ngực:

- "Những thứ cần nói tôi đều đã nói, cô nghe hay không thì cũng có một kết quả thôi, cô phải biết những điều này đều là tốt cho cô và cả con trai của tôi".

Nghe vậy, Mai Linh ngẩn đầu lên, cô nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, vẫn giữ thái độ chuẩn mực đó.

- "Nếu đã như thế thì cháu cũng xin phép được nói đôi lời".

- "Cháu là hậu bối, cô là tiền bối, những điều cô nói cháu chắc chắn phải nghe theo nhưng thưa cô cháu xin được phép hỏi là những năm tháng qua anh Phong một mình gây dựng sự nghiệp cô đang ở đâu?"

Người phụ nữ nghe đến đây lập tức quay sanh quắc mắt nhìn, bà ta hình như đã đánh giá sai người con gái này.

- "Nếu như cô nói rằng muốn tốt cho anh ấy, vậy thì cháu xin được phép nói thẳng, năm đó cô bỏ anh ấy lại một mình tự sinh tự diệt trong nhà có phải là cô cũng muốn tốt cho anh ấy không? Những năm tháng làm mẹ ngoài việc sinh anh ấy ra rồi vức bỏ anh ấy cũng là cô muốn tốt cho anh ấy sao? Bây giờ cô muốn anh ấy kết hôn theo ý mình chính là một lần nữa đặt anh ấy vào hoàn cảnh lúc trước của cô vậy cũng là tốt cho anh ấy? Thưa cô, nếu mẹ cháu dùng những điều này để đối xử với cháu...cháu sẽ rất đau khổ".

- "Cô đang chỉ trích tôi cách làm mẹ đó à?"

- "Thưa cô cháu không dám, cháu chỉ muốn nói với cô rằng những điều cô nói cháu xin lỗi không thể làm theo, cháu đã hứa với anh ấy rằng sẽ ở bên cạnh anh ấy khi còn có thể, thứ lỗi cháu nói thẳng, cô thật sự không nên làm mẹ của anh ấy".

Không phải là không có quyền làm mẹ vì bà ta vẫn chấp nhận sinh ra hắn nhưng không nên làm mẹ của hắn bởi vì bà không thể đối tốt với hắn như những đứa con khác được.

Người phụ nữ nhìn cô, vẻ mặt được trang điểm tỉ mỉ đã bắt đầu thay đổi, có sự tức giận đang bị đè nén lại.

- "Mồm miệng sắc bén, con trai tôi đúng là bị con hồ ly như cô mê hoặc".

- "Không phải anh ấy bị cháu mê hoặc, có rất nhiều người con gái khác tốt đẹp hơn cháu luôn ước ao được đứng cùng anh ấy, chỉ là cháu yêu anh ấy còn người khác thì không".

Đây là điều duy nhất cô có thể làm vì hắn, đã nói sẽ bảo vệ hắn đến cùng thì nhất định cô sẽ không bỏ cuộc.

- "Anh ấy khát khao tình thân lẫn tình yêu, mặc dù anh ấy luôn cố gắng nhưng không một ai cho anh ấy những thứ đó cả..."

- "Nó là một con quỷ, cô có biết nó đã làm ra những việc gì không? Thay vì ở đây trách tôi, sao cô không đi nhìn xem nó đã đối xử với anh em mình thế nào, dù sao thì nó là con trai của tôi và nó cần phải nghe lời tôi dù có đối xử tốt với nó hay không. Tôi không muốn ở đây nhiều lời với cô nữa, hoặc là rời khỏi nó hoặc là cô sẽ không yên đâu".

Bà ta cắt ngang lời nói của cô, không đủ kiên nhẫn định rời đi thế nhưng ngay lúc đó một bàn tay giữ chặt là bà ta lại, nơi đáy mắt của Mai Linh hiện lên một tầng sương mờ ảo, đột nhiên cô thấy gương mặt của người phụ nữ đối diện này sao lại hung tợn đến vậy.

- "Tôi đã từng nghĩ rằng không có người mẹ nào là không thương con mình, rơi vào hoàn cảnh này hẳn là bà cũng phải có nguyên do nào đó, nhưng hóa ra là tôi lầm rồi. Xin lỗi vì sự vô lễ này nhưng tôi cần phải nói cho bà biết, dù có thế nào tôi cũng sẽ không nghe theo lời của bà đâu, và hy vọng rằng bà đừng để anh Phong nhìn thấy sự xuất hiện của bà trước mặt anh ấy nữa, anh ấy không đáng để có một người mẹ như bà".

- "Mày..."

Người phụ nữ tức giận trợn trừng lên nhìn cô, bà ta chưa từng bị ai xúc phạm như vậy, đứa con gái láo toét này, nếu không phải đang ở nhà chính thì bà ta thật sự rất muốn xé xác cô ra.

Mai Linh nhắm chặt hai mắt, lệ nhỏ thành dòng tuôn rơi, cô đã nhìn thấy bàn tay của bà ta giơ lên, rất nhanh thôi nó sẽ giáng vào mặt cô, hẳn là đau lắm, nhưng chắc chắn là không đau bằng những gì mà Hoàng Phong phải chịu đâu.

Vậy mà đã mấy giây trôi qua rồi cô vẫn bình yên vô sự, hé mí mắt ra nhìn, cô hết hồn khi thấy hắn đang đứng đó, cổ tay bà ta bị giữ chặt lại, gương mặt hắn lạnh lẽo tựa như đang nhìn một người xa lạ, đôi mắt hiện lên những đường tơ máu.

Ban nãy ở trên sân khấu nhìn xuống không thấy cô đâu hắn đã lo sốt vó chạy đi tìm khắp nơi, định bụng là khi tìm được sẽ mắng cho cô một trận, nào ngờ lúc đứng ở bên trong nghe được đoạn đối thoại giữa cô và người mẹ trên danh nghĩa của mình thì lời nói đã đến họng lại bị nuốt ngược vào, cảm giác khi có người quan tâm đứng về phía mình khiến hắn như muốn khóc. Hóa ra, con thỏ nhỏ nhút nhát cũng có thể vì hắn mà độc miệng như vậy.

- "Cô ấy không phải người mà bà muốn đánh là đánh, hôn sự đó nói với đám con hoang của bà tự mà chia nhau đi, đừng làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi".



Nói rồi hắn hất mạnh tay bà ta ra, xoay người ôm lấy vai của cô mà rời khỏi đó. Sau lưng họ, người phụ nữ vẫn đang mắng chửi không ngừng thế nhưng một cơn gió mạnh ngay lúc đó thổi thốc qua, bạt đi những tiếng kêu la bạc bẽo ấy.

Hoàng Phong đưa cô ra xe, suốt cả chặng đường đó bọn họ không nói gì với nhau, chỉ có bàn tay đang nắm chặt là chưa từng buông ra lần nào.

Đêm đó, khi căn phòng đã tắt đèn, sóng tình nồng nhiệt chưa tan có người đàn ông mạnh mẽ đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của giai nhân dưới thân mình. Mai Linh nằm quay lưng với hắn, cô xoa nắn những vết chai sần vốn dĩ không nên tồn trên hai bàn tay thon dài, đôi tay này đã bao lần ôm cô vào lòng, thay cô cản đi những phong ba, là đôi bàn tay xứng đáng được nâng niu quý trọng.

Hoàng Phong choàng vòng tay rắn chắc ôm lấy cô, khẽ hôn lên những sợi tóc mây mềm mại, thủ thỉ nói:

- "Lúc đó anh không có tiền, bất kể ai kêu cái gì anh đều làm, liều mạng mà làm, không cần biết là phải làm gì chỉ cần trả tiền là được".

Hắn bình thản kể lại những sóng gió mình đã từng trải qua, một lần nữa vạch ra vết thương đã đóng mài sau bao năm phiêu bạt.

- "Anh đi đua xe, đua thắng rồi thì cũng bị nhà cái ăn chặn mất hai phần ba tiền, lúc đầu anh cũng phân bua với bọn họ nhưng rồi dù có chống đối thế nào thì cũng là vừa mất tiền vừa bị đánh, có những ngày chỉ toàn ăn đánh thay cơm, lúc đó cũng không biết anh đã vượt qua bằng cách nào nữa".

Mai Linh nghe hắn nói thì khóc đến run rẩy, cô nghẹn ngào hôn lên những nốt chai sần, cứ cẩn thận mà hôn tựa như đang hôn lên những khổ đau mà hắn phải nếm trải.

- "Sau này không đua xe nữa có người gọi anh đi bảo kê quán bar, khi đó anh chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi, ai mà sợ anh chứ, lúc lấy tiền bảo kê bị bọn họ đánh, lấy không được về báo lại cũng bị đánh, có một lần anh bị đánh nhập viện, cứ tưởng là mình đã không qua khỏi rồi, may mắn là phước lớn cuối cùng cũng không sao".

Mười mấy tuổi? Là bằng tuổi cô bây giờ, thậm chí là nhỏ hơn? Cô bây giờ đang nhận được sự bao bọc của hắn còn hắn lúc đó, có ai bao bọc cho hắn đâu. Không một ai thương hắn cả, chính bản thân hắn còn không thương hắn nữa là.

- "Anh đã từng nghĩ đến cái chết, thậm chí là từng tự sát, anh cảm thấy bản thân là người thừa, là thứ không nên tồn tại trên cõi đời này, anh ước gì mình được giải thoát. Có lần anh đã uống rất nhiều rượu, uống rồi nôn, nôn ra lại uống chai khác, đến nỗi anh cảm nhận được có lẽ toàn bộ nội tạng của mình không còn gì nữa rồi. Lúc đó anh thuê được một phòng trọ cũ nát, bóng đèn vàng người ta dùng lâu lắm rồi anh đi xin về xài tiếp, cuối cùng nó không chịu nổi nửa nên phát nổ, may mà anh chỉ bị phỏng ở một góc vai thôi".

Thật ra không chỉ bị phỏng mà mảnh thủy tinh vỡ còn bắn ra đâm vào da thịt hắn, có những mảnh đâm sâu tới mức suýt thì tuột vào bên trong. Còn rất nhiều rất nhiều chuyện khủng khiếp hơn mà hắn phải tự mình trải qua nữa nhưng hắn sẽ không kể những chuyện đó bởi vì người con gái duy nhất khóc vì hắn đang ôm chặt lấy hắn mà nức nở.

- "Nhưng mà thật là may, tất cả mọi chuyện anh đều đã vượt qua cả rồi, có lẽ ông trời cũng bị anh làm cho cảm động mới để anh gặp được Mai Linh, để Mai Linh đến bên cạnh anh, để anh từ nay không phải khổ sở nữa rồi".

Đúng là rất may mắn khi hắn vẫn kiên cường sống tiếp nếu không thì đời này hắn đã không thể gặp được báu vật quý nhất thể gian là Mai Linh rồi.

Hắn ôm siết cô vào lòng, nghe từng tiếng nức nở. Không một ai vì hắn mà đau lòng, không một ai khóc vì những gì hắn đã nếm trải, ngay cả người mà hắn đã từng yêu sâu đậm cũng vậy, tất cả bọn họ đều xem hắn như quái vật, là một kẻ hung ác sẵn sàng lấy mạng của người khác.

Chỉ có duy nhất người con gái này... Cô thương hắn, nàng công chúa cao quý lại đem lòng thương một tên tội đồ lang bạt thấp hèn.

- "Em đừng khóc nữa, anh sẽ không chịu nổi mất, ngoan, nín đi em".

Hoàng Phong đưa tay gạt đi những giọt lệ vương khắp gương mặt cô, hai bầu má tròn trịa ửng hồng đầm đìa nước mắt, hắn nhìn cô như vậy cầm lòng không đậu đành cúi xuống hôn lên trán cô, rồi lại hôn lên hai má, chóp mũi, hôn lên đôi mắt đang sưng húp, cuối cùng là hai cánh môi mềm mại đang vang lên từng tiếng nấc nghẹn khe khẽ.

Không ai biết con đại bàng sau bao năm sải cánh tứ phương thì cuối cùng cũng đã gặp được nhành hồng dịu dàng nhất đời mình.

Hoàng Phong cúi đầu, nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn lệ của cô, tim hắn đập mạnh, hắn biết, rốt cuộc thì hắn cũng đã không thể kềm chế được mà phải lòng con thỏ béo ngốc nghếch rồi.

Chỉ một đêm này hai người sẽ tráo đổi cho nhau, hắn là người nói còn cô là người nghe, khi người con gái bé nhỏ này khóc vì cảm thương cho hắn thì hắn sẽ dùng lửa tình của mình xoa dịu cho cô, cứ như vậy cho đến hừng đông, một đêm ngọt ngào sẽ kết thúc bằng tiếng ngâm nga êm dịu của nàng công chúa trước khi cả hai chìm sâu vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay bão đổ bộ về vùng biển phía Nam, các kênh, đài, mạng xã hội liên tục đưa tin về việc phòng chống bão, toàn bộ hoạt động trong miền Nam bị ngưng trệ, nhà nào cũng phải tích trữ lương thực, không ai được ra đường.

Ngoài cửa gió đập đì đùng, bầu trời xám xịt, Hoàng Phong ngồi trên ghế ngoài phòng khách quấn lấy Mai Linh đang lo lắng gọi về nhà.

- "Dạ, mẹ đừng lo cho con, con không sao đâu".

- "..."

- "Con, con còn đồ ăn"

- "..."



- "Không sao đâu, con không sợ, nếu cúp điện thì con có sẵn đèn cầy với đèn sạc khẩn cấp ở đây rồi".

- "..."

- "Mẹ, mẹ đã nhờ mọi người dằn nóc tôn ở nhà xe lại chưa".

- "..."

- "Mẹ có mua được đồ ăn không?"

- "..."

- "Mẹ với em phải cẩn thận một chút, cuối tuần này hết bão con sẽ về nhà".

- "..."

- "Dạ, tạm biệt mẹ".

Cô cúp điện thoại, hai chân mày vẫn nhíu chặt vào nhau, miền Nam thuộc loại khí hậu nhiệt đới, mấy khi bão lớn thế này, vậy mà năm nay cô lại không có ở nhà, chỉ có mẹ và em trai không biết có ổn không.

- "Không sao đâu em, mọi chuyện sẽ ổn thôi".

Hắn để cô dựa vào lòng, choàng tay qua vai cô ôm chặt.

Mai Linh thở dài một hơi, cô nhắm mắt, nỗi lo lắng vẫn không tan đi, cảm giác tội lỗi khi nói dối mẹ cũng dâng tràn.

- "Lần trước nói hết bệnh em sẽ về nhà vậy mà cuối cùng cũng không về được, lần này bão lớn như vậy không biết ở nhà có sao không..."

Hoàng Phong không đáp, hắn chỉ xoa nhẹ đầu vai cho cô, những lúc thế này hắn biết Mai Linh không thích nói chuyện.

Đến tối, cô vào bếp nấu một bát gà hầm thuốc bắc, tên gian manh nhà cô mấy hôm nay cứ than phiền bản thân lớn tuổi, xương cốt rệu rạo cả rồi, trời lạnh là lại đau nhức, đêm nào cũng bắt cô ngồi lên người tẩm quất cho hắn, lúc đầu cô còn tin là thật cho đến khi hắn giở chứng đòi vận động để sức khỏe được tốt hơn thì cô biết chắc là hắn lại kiếm chuyện nữa rồi.

- "Sao hôm nay em nấu đồ bổ cho anh vậy?"

Hắn hí hửng mở nắp thố đựng gà hầm ra, mùi hương thuốc bắc ngào ngạt lan tràn trong không khí, Hoàng Phong húp thử một muỗng nước hầm, vui đến quên trời quên đất.

- "Em yêu ơi đồ ăn hôm nay ngon quá chừng, trời lạnh như vậy mà ăn đồ nóng thì còn gì bằng nữa".

Nói rồi hắn lại cúi xuống ăn ngon lành, đàn ông đúng là những đứa trẻ không bao giờ lớn, hắn làm sao biết được tai ương sắp giáng xuống đầu.

- "Mấy ngày nay trời trở lạnh, em lo cho xương khớp của anh thôi, không phải bữa giờ anh nói nhức mỏi sao, món này trị nhức mỏi, đêm nay em phải học bài không có xoa bóp cho anh được nữa đâu".

- Khục...khụ- Một trận ho kéo đến, nước hầm rõ ràng rất thanh rất ngọt sao hắn lại cảm thấy như có vị cay nồng đang xộc lên mũi.

Mai Linh không hề quan tâm, cô thờ ơ ăn phần gà hầm trong chén, thịt gà non mềm ngon đến rụng rời.

- "Từ nay mỗi bữa em sẽ nấu một chén canh gà hầm cho anh ăn, dù sao cũng là đồ bổ, không bổ ngang thì cũng bổ dọc thôi anh phải ăn hết rồi mới được ăn cơm".

Hoàng Phong sững sờ, hắn bỗng cảm thấy sao mỗi bữa cơm sau này tự nhiên đau khổ quá, hóa ra người con gái không bao giờ từ chối yêu cầu nào của hắn cũng biết cách khiến hắn thất kinh như vậy.

Và kể từ bữa đó cô không còn nghe thấy người đàn ông lớn tuổi trong nhà than đau nhức xương khớp bắt cô ngồi lên người tẩm quất cho hắn nữa.