Rơi Vào Lòng Anh

Chương 36: Mặt trái của đại gia tộc



- "Đồ khốn nạn, là anh em trong nhà mà mày cũng không tha".

Hoàng Lan đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt hắn, đôi mắt cô ta đỏ ngầu đáng sợ, bờ môi thoa son quyến rũ không nhịn được mà run lên từng hồi, nếu không phải do có mẹ cô ta ngồi bên cạnh giữ lại thì chắc giờ đây người đàn bà này đã lao lên xé xác hắn ra làm trăm mảnh rồi.

Hoàng Phong đối diện với lời rủa xả đó của cô em gái thì không có phản ứng gì quá lớn, hắn vẫn chỉ cười khẩy một tiếng rồi ngồi dựa người ra ghế một cách thoải mái, vừa xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim có hình đầu rồng ngậm viên đá ruby đỏ vừa nói:

- "Đừng có tức giận quá, cái thai trong bụng mày sẽ bị ảnh hưởng đó".

Sau khi hắn dứt lời, không gian lập tức rơi vào im lặng, toàn bộ ánh mắt của người trong nhà đều đang đổ dồn về phía Hoàng Lan, cả gương mặt hốc hác vốn đang phừng phừng lửa giận đột nhiên trở nên trắng bệch không còn chút huyết sắc, như một cây trúc mỏng manh ngã trước gió, cô ta xụi lơ ngồi thất thần xuống ghế.

- "Nói, nói, nói bậy, mày, mày nói bậy..."

- "Hoàng Lan! Chuyện này là thế nào?"

Ông nội nãy giờ vẫn ngồi im lặng quan sát Hoàng Phong bây giờ mới lên tiếng, gương mặt già nua giần giật mấy cả, bàn tay nhăn nheo đang chống lấy cây gậy cũng run rẩy.

- "Ông nội..."

Cô ta sợ hãi nhìn quanh, thân thể mỏng manh run lên cầm cập, xung quanh lập tức vang lên những lời trách móc cay nghiệt mặc dù vẫn chưa rõ sự tình thế nào:

- "Sao nhà này lại có loại vô đạo đức như vậy được".

- "Đúng là nghiệt chủng".

- "Thứ đàn bà trắc nết".

- "Còn chưa lấy chồng mà đã mang thai, nhà nào vô phúc mới lấy phải đứa con dâu như mày".

Tiếng chửi nặng nề vừa thốt ra từ người đàn bà chanh chua chính là mẹ của Hoàng Quân, bà ta đau đớn vật vã khi đứa con trai mình gặp nạn, thế nên với bản tính đố kỵ và sân si nguyên thủy từ bên trong con người, bà ta sẽ hả hê hơn khi có người khác cũng phải chịu cảnh đày đọa như mình.

- "Mày nói mau, cái thai đó là của ai?"

Ông Bách- cha của Hoàng Lan run giọng hỏi, ông là người con thứ ba của ông nội cũng là người con trai cuối cùng của thế hệ bọn họ, dưới ông còn ba cô em gái nữa nhưng đều đã đi lấy chồng, thi thoảng mới trở về nhà một lần, hôm nay ba người bọn họ cũng có mặt để họp bàn chuyện gia đình.

Ông vẫn thường căm hận bản thân không thể sinh được con trai để tranh giành tài sản, ở đời bọn họ thì ông nội vẫn còn khỏe mạnh để nắm quyền, đến đời con cháu thì hai đứa con của ông đều là nữ sinh ngoại tộc, không thể kế thừa tài sản trong nhà, Hoàng Quân là một kẻ vô dụng, Hoàng Tường là con riêng của vợ lẽ, thế nên kẻ có tư cách để được ông nội trao quyền nhất chỉ có thể là Hoàng Phong, đứa trẻ từng chịu sự ruồng bỏ của cả gia tộc này. Ông ta sợ hãi, nếu như Hoàng Phong trở thành kẻ cầm quyền ở nhà chính, vậy thì số phận sau này của bọn họ sẽ thê thảm đến nhường nào?

- "NÓI MAU LÊN, CÁI THAI ĐÓ LÀ CỦA THẰNG KHỐN NÀO?"

Ông Bách vung tay tát vào mặt đứa con gái xinh đẹp của mình một cú trời giáng khiến cho cô ta đau đớn ngã khụy xuống, một dòng máu tươi chảy ra khóe môi, người đàn bà đang ngồi khóc bên cạnh liền hốt hoảng ôm cô ta vào lòng, nức nở nói:

- "Ôi con ơi".

Rồi bà ta quay sang nắm tay chồng mình nài nỉ:

- "Ông ơi, ông bình tĩnh đã, ông để cho con nó nói đi".

Ông Bách bực tức vung tay ra, lúc quay sang thì thấy ông nội vẫn còn đang nhìn chằm chằm về phía mình nên chột dạ quay đi, cả gương mặt chữ điền đỏ phừng phừng.

- "Phải rồi, mang thai con của ai thì nói ra đi để còn biết đường mà bắt vạ, hay do cha nó không cần nên mày mới ngậm chặt mồm như vậy?"



Thím hai, vợ của ông Quỳnh, mẹ của Hoàng Quân lại tiếp tục lên tiếng, bà ta ngồi bắt chéo chân khinh khỉnh liếc nhìn đứa cháu chồng trắc nết của mình, trong nhà này bà ta chẳng để ai vào mắt, là mẫu đàn bà chua ngoa điển hình.

Từ đầu đến nãy giờ cả nhà chỉ có vợ chồng ông Phú và bà Cẩm Tú là im lặng không nói gì, bọn họ vẫn đang bận nhìn chằm chằm vào đứa con trai từng bị chối bỏ mà nay đã thay đổi đến không ngờ của mình, thật ra cả hai chẳng ai mang trong mình nỗi hối hận cả, bọn họ chỉ đề phòng cảnh giác hắn mà thôi.

Hoàng Phong quan sát một trận gà bay chó sủa trước mắt, thế nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ loạn, vẻ mặt cười cười nhìn đến thím hai rồi nói:

- "Ôi chao, sao thím hai lại nặng lời với con dâu tương lai như vậy? Cái thai trong bụng Hoàng Lan chính là niềm hy vọng cuối cùng của thím đấy thôi".

Hắn lấy tay gãi gãi đầu mũi, nhìn về phía ông nội vẫn đang bình tĩnh chống gậy, thầm cảm thán. Quả nhiên ông lão đã biết tất cả, chỉ là những đứa cháu đó đều là kẻ bất tài, không thể sử dụng nên ông cũng chẳng cần bận tâm đến làm gì.

Thím hai nghe hắn nói thì khó hiểu quay ra nhìn chồng mình, trái ngược với vợ mình, ông Quỳnh có vẻ đã bắt đầu dần dần ngộ ra vấn đề, run giọng hỏi:

- "Mày có ý gì thì nói ra, đừng có vòng vo úp mở".

Hoàng Phong cảm thấy có lẽ chơi nhiêu đây với bọn họ cũng đã đủ rồi, hắn liền ung dung đứng dậy, bĩu môi nhún vai một cái rồi nhìn về phía người thím hai chua ngoa đang ngơ ngác nhìn mình:

- "Ý tại mặt chữ, cái thai trong bụng Hoàng Lan chính là kiệt tác mà con trai yêu dấu của các người tạo nên đấy, cố mà giữ lại, có thể nó là mối huyết mạch cuối cùng của các người đó".

Khi hắn vừa nói xong, gần như là ngay lập tức có một tên người làm chạy vào, anh ta run rẩy nhìn về phía ông nội rồi nói:

- "Ông ơi, không xong rồi, bệnh viện vừa cho người báo tin về, cậu Quân, cậu Quân đã..."

- "Nó đã thế nào?"

Ông Quỳnh nóng nảy hỏi lớn, lúc này tên người làm mới run giọng nói:

- "Dạ, dạ, đã, đã, đã ngừng thở rồi ạ!"

Anh ta vừa dứt lời, tình cảnh trong nhà liền náo loạn hẳn, người thím hai chua ngoa của hắn chỉ kịp thét lên một tiếng rồi lăn đùng ra ngất, Hoàng Lan đau đớn ôm bụng gào khóc, trừ cha mẹ y và người em gái đang mang cốt nhục của y trong bụng ra, ai nấy đều khoác lên mặt một vẻ kinh ngạc xen lẫn đắc ý khi có người gặp nạn, sống trong căn nhà này, bọn họ từ lâu đã không còn coi nhau là máu mủ ruột rà nữa rồi.

Hoàng Phong nhìn về phía ông nội, ông lão vẫn ngồi thẳng lưng, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, tay siết chặt đầu gậy. Có lẽ ông lão cũng biết mình bắt buộc phải thí con tốt này thì họa may mới có cơ hội cứu vãn được thế cục hiện tại. Hoàng Phong, đứa cháu trai ông tự hào nhất, đồng thời cũng là đứa cháu khiến ông lo lắng nhất, cuối cùng thì hắn cũng thoát cương vụt lên, niết bàn trùng sinh biến thành con chim phượng hoàng kiêu hãnh.

Vừa muốn hắn phải mạnh mẽ, lại vừa muốn hắn phải phục tùng mình. Làm gì có chuyện dễ như không vậy được.

Bước ra khỏi nhà chính, tiếng khóc than thảm thiết vẫn vang lên sau lưng, hắn châm một điếu thuốc rồi rít một hơi dài, ánh nắng chói chang khiến cho đôi mắt phượng phải nhíu lại, Hoàng Phong ngồi vào trong xe, ra lệnh cho tài xế lái xe rời khỏi.

Thật ra, hắn vẫn chưa định trở mặt với ông nội.

Hoàng Phong dựa đầu vào ghế, hắn vừa hút thuốc vừa nhìn những căn nhà cao tầng chọc trời đang lướt nhanh qua cửa sổ.

Hắn biết, người ra lệnh cho Hoàng Quân từ trước đến giờ, chính là ông nội.

Ngay cả món hàng được gửi đến nhà khiến cho Mai Linh bị dọa cho một phen đó, cũng là Hoàng Quân nghe lệnh của ông nội mà làm. Sau tất cả, người khiến cho hắn bao lần suýt mất mạng lại chính là người ông từng nhặt cái mạng này của hắn về. Chính vì lẽ đó, hắn mới không muốn trở mặt với ông, vẫn muốn cho ông được tận hưởng chút cảm giác an nhàn cuối đời.

Thế nhưng thứ khiến hắn không ngờ được chính là việc ông lão đã ra tay với Hoàng Quân.

Hẳn là ông lão cũng biết rõ, đứa cháu vô dụng đó đã hết giá trị trong ván cờ này của mình.

Lại rít vào một hơi thuốc, hắn từ từ thở ra, qua màn khói mờ ảo, hắn nhìn đến trụ sở tập đoàn của nhà chính.



Rất nhanh thôi, căn nhà thối nát đó cùng đám người suy tàn đạo đức kia sẽ sụp đổ bởi sự cầm quyền của một người đứng đầu man rợ.

Hắn không muốn có bất kỳ liên quan gì đến những kẻ cặn bã đó nữa.

Khu vườn bên trong ngôi biệt thự Phỉ Thúy nở đầy hoa tươi, vào mùa xuân, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo chút hơi lạnh còn sót lại của tiết trời năm mới. Có một chiếc xích đu bằng gỗ vừa được đóng gần đây, người chủ nhân của căn biệt thự này vì muốn giai nhân của mình có thể cảm thấy thoải mái hơn mà đã tự tay làm ra nó, quả như hắn ta mong muốn, người con gái ấy rất thích được ngồi ở đó để hít thở không khí trong lành.

Mấy ngày nay Mai Linh cảm thấy bản thân đã đỡ hơn rất nhiều, nhớ đến giai đoạn mình phát bệnh, chỉ cần nhìn thấy thức ăn sẽ nôn ra không ngừng, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn, lúc tỉnh lúc mê mà cô còn thấy rùng mình.

Hiện tại, khi bệnh tình đã đỡ hơn, cô không còn nghe bất kỳ ai nhắc về chuyện ngày hôm đó cả, Hoàng Phong không cho phép có bất kỳ lời bàn tán nào, ngay cả hắn cũng hạn chế nói đến việc tâm lý cô có vấn đề, thế nên, cô hoàn toàn không thể biết được kẻ gây ra tai ương cho mình đã không qua khỏi.

- "Cô Mai Linh, đã đến giờ uống thuốc rồi".

A Hào cúi đầu cố gắng nhẹ giọng nói chuyện với cô, từ ngày xảy ra vụ việc kinh hoàng đó, anh ta không còn nhìn thấy được hình cảnh cô bé dịu dàng đáng yêu hay nói hay cười của trước kia nữa, đổi lại, chỉ là một người con gái trầm lặng u buồn, đôi hàng mi luôn trĩu xuống đầy ảm đạm.

Không hiểu vì sao, anh ta muốn cô bé này có thể trở lại dáng vẻ hoạt bát ban đầu.

Mai Linh nhìn những viên thuốc đủ màu đủ hình dạng đang đặt trong chiếc khay bạc mà cảm thấy đầu óc quay cuồng, cổ họng đăng đắng. Cô khẽ bĩu môi, đưa tay ra nhận chiếc khay bạc một cách chán nản.

Đặt chiếc khay bạc cùng ly nước lọc xuống bên cạnh, cô cố tình dẫm chân đẩy nhẹ xích đu, hành động trẻ con đó làm sao qua mắt được A Hào, anh ta vịn chặt một bên dây thừng lại, ánh mắt cương nghị nhìn chằm chằm vào cô.

- "Cô mau uống thuốc đi, nếu không để anh Phong trở về thì chúng ta đều sẽ bị mắng đó".

Biết mình sẽ không cách nào giở trò được, Mai Linh liền chán nản bĩu môi, cô nâng nhẹ một bông hoa dại bên cạnh lên rồi lại buông ra, lúc sau liền quay đầu nhìn A Hào rồi nói:

- "Tôi kể anh nghe một câu chuyện này đã, kể xong tôi sẽ uống thuốc".

A Hào khẽ nhướng mày một chút rồi cười cười, anh ta biết thừa cô nhóc này lại muốn kéo dài thời gian đây mà, nhưng sao cũng được, cứ làm vừa lòng cô trước đã, dù sao thì cuối cùng cô cũng phải uống thuốc.

- "Được rồi, nhưng nếu tôi nghe xong cô sẽ phải uống thuốc đó".

Nghe A Hào đáp, Mai Linh liền mím môi gật đầu, cô bắt đầu hắng giọng kể, vừa kể, cô vừa tựa đầu vào sợi dây thừng bên kia, nhìn lên những đám mây trên trời, để mặc cho cơn gió nhẹ vờn đùa mấy sợi tóc bay bay.

- "Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một nàng công chúa xấu xí, cô ấy xấu đến mức ngay cả đức vua cũng cảm thấy xấu hổ, vì quá xấu mà không một ai muốn được kết hôn cùng nàng, cuối cùng, dù cho đã quá lứa lỡ thì nhưng nàng vẫn chưa có được chàng hoàng tử của mình. Một ngày nọ, nàng công chúa vì mặc cảm bởi vẻ ngoài của bản thân mà đã bỏ trốn khỏi lâu đài, nàng cứ chạy, cứ chạy, cứ chạy mãi trong đêm tối mà không hề biết rằng mình sẽ đi đâu, cuối cùng, nàng gặp được một người ăn xin bên vệ đường, thế nên nàng đã rút một đồng tiền vàng mình mang theo ra để bố thí cho người ăn mày đó, khi nhận được đồng tiền vàng, người ăn xin đã biết ơn và nói rằng:"

- "Anh có biết người đó đã nói gì không?"

Mai Linh kể đến đây thì ngước mắt lên nhìn A Hào, đương nhiên anh ta sẽ lắc đầu không trả lời được, vì anh ta chưa từng nghe qua, cũng không được học qua những thứ truyện kể này.

Cô cười cười nhìn anh rồi kể tiếp:

"Người ăn xin đã nói: "Cô gái, cô có một tấm lòng không thứ gì sánh bằng". Sau đó, nàng công chúa lại tiếp tục đi, nàng cứ đi mãi đi mãi thì cuối cùng đã gặp một dòng sông, trên bờ có một người đàn ông đang kiệt sức vì đói, nàng công chúa thương tình liền cho ông ta thức ăn khô mình đã mang theo, khi đã ăn no, người đàn ông liền nhìn nàng và nói rằng: " Cô gái, cô có một trái tim không gì sánh bằng". Sau đó, nàng lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, đến một sa mạc nắng nóng, nàng gặp một người phụ nữ sắp bị nhấn chìm vào cát lún, nhờ vào trí thông minh của mình, nàng công chúa đã cứu được người phụ nữ, cô ta rất cảm kích mà thốt lên rằng: "Cô gái, cô có trí tuệ không gì sánh bằng". Và rồi nàng lại đi, cho đến một ngày, nàng đã mệt mỏi ngã gục xuống một gốc cây và ngủ thiếp đi, có một chàng hoàng tử đã cưỡi ngựa đi ngang qua, chàng ta nhìn thấy nàng công chúa mặt mũi lắm lem thì mừng rỡ vô cùng bèn đưa theo nàng công chúa về cung điện".

Kể tới đây, cô lại tiếp tục tỉm tỉm nhìn A Hào cười rồi hỏi:

- "Vậy anh có biết vì sao chàng hoàng tử lại mừng rỡ không?"

A Hào nhìn cô lắc đầu, gió thổi qua khiến cho có mấy sợi tóc vương ngang trên gò má ửng hồng, anh ta rất muốn đưa tay ra để vén nó lại giúp cô, thế nhưng...không thể.

- "Vì chàng hoàng tử ấy đã đi tìm nàng công chúa rất lâu rồi, anh ta chính là người ăn xin ở vệ đường, người đàn ông bị đói và người phụ nữ bị cát lún, chàng đã bị một lời nguyền gian ác rằng phải chịu đủ ba kiếp nạn mới có thể gặp được người tri kỷ cả đời. Cuối cùng, khi đưa nàng về kinh thành, đức vua và hoàng hậu đã rất không hài lòng khi gặp nàng công chúa xấu xí, thế nhưng bởi vì hoàng tử đã một lòng muốn lấy nàng làm vợ nên cả đức vua và hoàng hậu đều phải đồng ý. Nhưng có một sự việc kỳ lạ đã xảy ra, khi nàng công chúa rửa mặt lại thì đã hoàn toàn biến thành một người con gái xinh đẹp mà không phải là gương mặt xấu xí trước đây nữa, Thế là mọi người đều vui mừng chuẩn bị cho lễ kết hôn, sau đó chàng hoàng tử đưa nàng trở về quê hương, vua cha và tất cả mọi người đều ngơ ngác không nhận ra nàng, bọn họ đều cho rằng đây là cô gái đẹp nhất thế gian, không thể có bất kỳ liên hệ nào với nàng công chúa xấu xí năm xưa cả. Chỉ có một tên thuộc hạ thân cận đã nhận ra rằng nàng chính là cô công chúa xấu xí đó, đến cuối cùng thì tất cả mọi người cũng nhận lại nhau, và kết thúc có hậu bằng việc nàng công chúa và chàng hoàng tử đã sống hạnh phúc bên nhau cả đời".