Rơi Vào Lòng Anh

Chương 67: Về nhà



Năm năm sau...

Sân bay đông đúc, người qua lại như mắc cửi, âm thanh hỗn tạp huyên náo lan rộng trong không gian.

Đứa trẻ bốn tuổi hai mắt sáng rỡ, đôi chân nhỏ bé chạy lững thững về phía trước, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu nổi bật giữa đám đông không biết đã thu hút được bao nhiêu ánh nhìn.

Bé con đi đến chỗ một người đàn ông xa lạ trước mặt, nó ngẩn đầu lên nhìn một lúc rồi ngồi phịch xuống đất.

Người đàn ông được đàn em mở cửa xe vừa định bước vào trong liền bị thứ gì đó cản lại, qua làn khói thuốc mờ ảo, hắn híp mắt nhìn xuống rồi lại phải sửng sốt khi phát hiện ra có cục thịt nho nhỏ đang ôm lấy chân mình.

- "Ba ơi..."

Giọng nói thanh thanh ngọt ngào của bé con vang lên, đôi mắt phượng to tròn trong suốt, thứ ánh sáng lấp lánh bên trong khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Nhìn thấy tình cảnh này, đám đàn em xung quanh hắn lập tức trở nên hoang mang, ai nấy đều quay mặt nhìn nhau thắc mắc tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Có người nhạy bén tự sợ hãi với chính mình khi cảm thấy đứa trẻ và đại ca của bọn họ hệt như là được đúc ra từ một khuôn vậy.

Bóp nát điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay, người đàn ông cong môi cười, hắn khom lưng bế đứa nhỏ lên, vuốt nhẹ đầu mũi trắng nõn của bé:

- "Chú không phải là ba của con, con tìm nhầm người rồi".

Mặc dù chỉ là mới gặp lần đầu, thế nhưng không hiểu sao hắn càng nhìn đứa trẻ này càng cảm thấy cực kỳ yêu thương cùng quyến luyến, đáy lòng rung cảm mạnh mẽ.

Nghe vậy, nhóc con khẽ nhíu mày bĩu môi, biểu cảm trên gương mặt tròn trịa chỉ to bằng lòng bàn tay của hắn khiến cho hắn thoáng chốc ngây người, hơi thở trở nên dồn dập dữ dội. Năm đó, cũng có người con gái ở trong lòng hắn làm nũng bày ra vẻ mặt hệt như đứa trẻ này.

- "Nhưng, nhưng chú là ba mà".

Nơi mi tâm non nớt hơi chau lại, mùi thơm của trẻ nhỏ lại hòa cùng thứ mùi thanh thuần quen thuộc khiến hắn đột nhiên cay mắt, bất chấp việc mới quen lần đầu, người đàn ông không khống chế được cảm xúc bèn cúi đầu hôn lên đôi má núng nính của thằng bé.

- "Con tên là gì?"

Hắn khàn giọng hỏi.

Em bé ngoan ngoãn đáp lời:

- "Bill ạ".

Nói xong, bé con liền cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền đối xứng hai bên, càng khiến cho người đàn ông sững sờ ngây ngốc.

Quá giống, cực kỳ giống...

Người đàn ông còn muốn hỏi thêm gì đó, thế nhưng bé con đang len lén chạm vào chiếc kẹp cà vạt của hắn đột nhiên hốt hoảng vùng vẫy, hắn khụy chân để nó đứng xuống đất, đứa bé vội thò tay vào túi áo yếm của mình, sau đó lấy ra đưa cho hắn một viên kẹo sữa còn thơm phức mùi hương đặc trưng trên người.

- "Con, con phải, phải đi rồi, ba ơi, con cho ba nè!"

Nhóc con ấn viên kẹo vào tay hắn, sau đó trước ánh mắt thảng thốt của người đàn ông, bóng dáng nho nhỏ đã hòa vào dòng người không còn thấy đâu nữa.

Hoàng Phong chau mày, mắt phượng sau cặp kính đen giờ đây không thể nào giấu nổi vẻ kích động, trái tim trong lồng ngực hắn đập mạnh liên hồi, cảm giác hưng phấn tột độ khiến cho chất giọng trầm khàn trở nên run rẩy.

- "Đi, điều tra xem cô ấy đã trở lại chưa?"

- "Con chạy đi đâu vậy, có biết mẹ đã đi tìm con khắp nơi rồi không?"

Mai Linh hai mắt đỏ rực, gương mặt nhoe nhoét nước mắt ôm chầm lấy đứa nhỏ vào lòng mà khóc nức nở, người thanh niên dáng dấp thư sinh đứng bên cạnh thấy vậy cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Alan chạm tay lên vai cô, thấp giọng an ủi:

- "Không sao, tìm thấy là tốt rồi".

Nói xong, cậu lại quay sang đứa nhỏ đang rưng rưng muốn khóc, mím môi nói:

- "Lần sau Bill muốn đi đâu cũng phải nói cho mẹ hoặc người lớn biết nhé con, con chạy lung tung như vậy, lỡ như đi lạc sẽ rất nguy hiểm, mẹ ở đây cũng rất lo lắng cho con".

- "Vâng ạ..."

Đứa bé vốn đang mếu máo muốn khóc, lúc này nó liền quay sang ôm chầm lấy cô, giọng nói ngọng nghịu, nức nở:

- "Mẹ ơi, mẹ, Bill xin lỗi, huhu, Bill xin lỗi mẹ nhiều".

Bàn tay nhỏ bé đầy đặn hoảng hốt đưa lên xoa xoa khắp gương mặt của Mai Linh, nó muốn lau nước mắt cho mẹ, lại vụng về không biết làm sao để lau được hết vô số những dòng lệ đang tuôn rơi.

Từ khi có nhận thức đến giờ, rất nhiều đêm nó đã nhìn thấy mẹ của nó âm thầm bật khóc, tuy không có cha ở bên cạnh, thế nhưng dưới sự giáo dục của mẹ và bà ngoại, Bill lớn lên là một đứa trẻ cực kỳ nghe lời và hiểu chuyện, trong tư duy non nớt, nó luôn muốn thay cha của mình bảo vệ an toàn cho mẹ.

- "Ngoan, lần sau Bill đừng chạy lung tung nữa nha con".

Mai Linh cố dằn lại xúc động trong lòng, cô hôn lên đôi má bầu bĩnh xinh xắn của con trai. Đây là cốt nhục duy nhất của hai người, cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, lỡ như để bé con xảy ra chuyện gì, cô thật sự không biết bản thân sẽ tiếp tục sống thế nào, sau này nếu có gặp lại, cũng không không biết phải đối mặt với hắn ra sao.

Alan đứng bên cạnh khẽ mím môi, cậu lấy ra mấy tờ khăn giấy đưa đến cho cô, dịu dàng nói:

- "Chúng ta đi về thôi".

Mai Linh nghe xong thì hơi gật đầu, cô đứng dậy, lấy giấy thấm nước mắt, sau đó cẩn thận bế Bill vào lòng, bé con cũng ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ của mẹ mình.

Hôm nay vốn dĩ bọn họ đi đến sân bay là để đưa mẹ và em trai của cô trở lại nước ngoài. Một tháng trước bốn người bọn họ về nước, Mai Linh dự định sẽ không trở về Anh quốc nữa nên mang theo bé Bill ở lại Việt Nam, nhưng bởi vì em trai của cô vẫn còn chưa hoàn thành xong học phần của mình, thế nên cu cậu sau một tháng nghỉ hè thì phải trở lại trường học, bà Tuyết vì cảm thấy không an tâm nên cũng đi theo con trai.

Bây giờ chỉ còn hai mẹ con cô sống cùng nhau ở Việt Nam.

Trong xe ô tô của Alan, Bill ở băng ghế sau đã lăn quay ra ngủ khò, bởi vì phải thay đổi múi giờ đột ngột nên cậu nhóc vẫn còn chưa thích ứng được.

Alan vừa lái xe, lại vừa quay sang cô cười hiền:

- "Mai Linh, chuyện lần trước anh nói với em, em cảm thấy thế nào?"

Khi này, Mai Linh liền ngẩn đầu nhìn cậu, cô mím môi hỏi:



- "Là chuyện đến công ty anh làm ạ?"

- "Phải, sau một năm anh làm ở đây nhưng vẫn không cảm thấy có ai phù hợp với mình hơn em, chỉ cần em đến làm trợ lý cho anh, em muốn mức lương bao nhiêu anh cũng đồng ý".

Nghe Alan nói vậy, cô thoáng chốc bật cười.

Alan là đàn anh học cùng trường đại học với cô khi ở nước ngoài, vì là đồng hương, thế nên hai người rất nhanh đã thân thiết với nhau, trở thành cộng sự đắc lực trong mọi lĩnh vực. Sau này cậu về nước trước cùng bạn mở công ty, nhưng cả hai vẫn còn giữ mối quan hệ mật thiết đến tận bây giờ.

- "Nếu phó giám đốc đã ngỏ lời, vậy thì em cũng chỉ đành nghe theo thôi".

Mai Linh hóm hỉnh nháy mắt với cậu, khiến cho Alan không khỏi cong cong khuôn miệng củ ấu của mình, nét mềm mại trên gương mặt càng làm động lòng người khác.

Bởi vì hôm sau đã là thứ hai cho nên Mai Linh sẽ đến công ty của Alan để làm việc, một đêm đó, cô ngồi trầm tư nhìn ra bên ngoài bầu trời sao, chiếc áo vest quen thuộc được đắp hờ lên vai, mùi Long Diên Hương theo thời gian đã tan đi hết, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy nó thì tự khắc Mai Linh sẽ cảm thấy yên lòng.

Cảm giác tựa như người đàn ông ấy sẽ ở bên cạnh cô cả đời vậy.

Hai tháng trôi qua kể từ ngày Mai Linh mang theo con trai nhỏ của mình về nước, cuộc sống hiện tại của hai mẹ con đã dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày cô sẽ đưa bé con đến một trường mẫu giáo gần nhà, sau đó lại đến công ty đi làm, chiều tan ca sẽ ghé qua trường đón thằng bé, dù cho đôi khi cảm giác cũng sẽ có chút trống trãi, thế nhưng như vậy là quá đủ với mẹ con cô rồi..

Cho đến một ngày xấu trời nọ, người đàn ông mang theo cơn bão lòng của cô đột ngột xuất hiện.

Công ty chuẩn bị hợp tác với một tập đoàn bất động sản lớn nhất cả nước, tất cả mọi người trên dưới nháo nhào cả lên, trong giờ ăn trưa, những người đồng nghiệp ngồi xung quanh cô bắt đầu bàn tán rôm rã.

- "Hình như lần này chủ tịch của tập đoàn sẽ đích thân đến đây ký hợp đồng, nếu thật là vậy, không biết tụi mình có vinh hạnh được gặp người ta không nữa".

Một nữ nhân viên thấp giọng thì thầm, thế nhưng lại không giấu được vẻ mặt phấn khích của bản thân, kéo theo ai nấy đều vui vui vẻ vẻ.

- "Em cũng muốn được nhìn tận mắt một lần, trước giờ chỉ toàn nhìn thấy anh ấy trên TV, chưa bao giờ được nhìn ở ngoài cả".

- "Nghe nói người ta còn chưa có kết hôn đâu, chị em nào muốn thử vận may của mình thì hôm đó cứ xuống sảnh đón tiếp, biết đâu lại được người ta để ý đến".

- "Nhưng mà chẳng phải chủ tịch Hoàng Phong nổi tiếng là người trăng hoa sao? Anh ta chơi đùa với mình một chút thì được, còn chuyện lâu dài thì thôi miễn đi, những người quyền cao chức trọng như vậy thường nuôi nhiều tình nhân bên ngoài lắm".

Một tiếng "Keng" lanh lảnh vang lên giữa cuộc vui đùa bỡn cợt của mấy cô nhân viên nữ, thu hút tất cả mọi người đồng loạt giật mình nhìn về phía người vừa tạo ra tiếng động.

Mai Linh từ nãy đến giờ chỉ chăm chú ăn cơm, đột nhiên một cái tên quen thuộc tự động chui vào lỗ tai của cô, khiến cho chiếc muỗng đang cầm trên tay bị đánh rơi xuống sàn.

Ngẩn đầu nhìn về phía người vừa nói chuyện, Mai Linh run run hỏi:

- "Chị, chị vừa nói ai cơ?"

- "Mai Linh em sao vậy? Sao tự dưng mặt em lại tái nhợt vậy?"

Một người đồng nghiệp quan tâm hỏi, Mai Linh khi này mới nhận ra sự hoảng loạn của mình, cô quệt trán, cố gắng nở nụ cười cứng đờ:

- "Không, em không sao, nhưng mà, ban nãy chị vừa nhắc đến ai vậy?"

Nữ nhân viên được cô hỏi chuyện thì cảm thấy có hơi kỳ lạ, thế nhưng cô ấy vẫn nhiệt tình đáp:

- "Em không biết sao? Hoàng Phong, chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia lớn nhất nước mình, em chưa bao giờ nghe qua hả?"

Giống như sét đáng ngang tai, Mai Linh cứng đờ người, nhìn trân trối vào người trước mặt, ngây ngốc hỏi:

- "Sao lại như vậy được? Anh ta đã chết rồi mà!"

Cô vừa dứt lời, ai nấy đều nghệch ra ngơ ngác nhìn cô như thể đang nhìn một sinh vật lạ, sau cùng, một người nhân viên khác bèn lên tiếng:

- "Làm gì có, chắc là em vừa về nước nên không biết người này, nhưng mà đừng lo, lâu dần em cũng sẽ biết thôi, anh ta nổi tiếng lắm, tuần trước còn vừa bị bắt gặp đi ăn tối cùng hoa hậu mới đăng cai đây mà".

Sợ cô không tin, nữ đồng nghiệp còn lấy điện thoại ra cho cô xem tin tức mình vừa tra được.

- "Đây, em xem đi".

Mai Linh run rẩy đón lấy chiếc điện thoại, hai tai bỗng chốc trở nên ù ù, trước mắt như hoa lên.

Bài báo vừa được đăng lên cách đây không lâu bởi một trang báo mạng khá nổi tiếng với dòng tiêu đề giật tít: "Bắt gặp chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất cả nước đang thân mật với hoa hậu vừa đắc cử". Ngay bên dưới là một bức tranh chụp vội đã được phóng to, tuy nhiên không nhìn rõ được khuôn mặt mà chỉ thấy hai người một nam một nữ đang đứng bên cạnh chiếc siêu xe đắt tiền

Mai Linh nheo mắt nhìn, một lúc, đôi môi vốn đang ửng hồng nay lại run rẩy tái nhợt.

Chuẩn rồi, chính là hắn, người mà có hóa thành tro cô cũng sẽ nhận ra.

Tuy đây chỉ là một bức ảnh chụp từ xa, mọi thứ không nhìn được rõ ràng, nhưng Mai Linh có thể chắc chắn mình không bao giờ nhận sai cả. Hơn một năm cận kề chăn gối, từng tấc da thịt đều đã chạm qua rất nhiều lần, đến nỗi khắc sâu trong trí óc, thế nên ngoài cô ra còn ai quen thuộc người đàn ông này hơn được nữa.

Một loạt những cảm xúc hỗn tạp như càn khôn xoay vần trong tâm trí, Mai Linh mím môi, không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của mình bây giờ.

Bởi vì biết được hắn vẫn còn sống thế nên mừng rỡ đến phát điên, niềm vui sướng căng tràn trong lồng ngực.

Nhưng mà cái gì đây?

Một loạt những tin đồn tình ái xoay quanh chủ tịch công ty bất động sản lớn nhất cả nước cùng với những minh tinh, siêu mẫu nổi tiếng.

Mai Linh cắn môi, kéo theo cảm giác tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Cảm giác kích động muốn khóc cũng bị cuộc sống tình ái phức tạp của hắn ở hiện tại dội cho một xô nước lạnh làm cho nhanh chóng tan đi.

Hay lắm, người đàn ông này dám lừa cô, hắn không những không chết mà còn đang sống rất vui vẻ nữa.

- "Sao, có phải cả Mai Linh cũng bị mê hoặc rồi không?"

Người nhân viên vừa lấy lại điện thoại vừa nhìn cô cười cười, mọi người khi động đến vấn đề này thì lại lập tức trò chuyện rôm rả:

- "Phải rồi, Mai Linh đang là trợ lý của phó giám đốc mà, nếu vậy em chắc chắn sẽ được trực tiếp gặp anh ta trong lúc ký hợp đồng đó".

Vừa nghe đến đây, cô lập tức ngẩn đầu nhìn, những người còn lại liền nhốn nháo:

- "Đúng rồi ha, Mai Linh thích nha, được chứng kiến người bằng xương bằng thịt luôn, chị cũng ước được một lần đứng bên cạnh người ta là đã mãn nguyên lắm rồi".



- "Sau khi gặp được phải về đây kể lại cho bọn chị, không được giữ một mình đâu đó".

Đối với vấn đề này Mai Linh chỉ im lặng cười cười không cho ý kiến, nếu như để tất cả những nhân viên nữ ở đây biết được năm năm trước cô từng có một quãng thời gian qua lại với người đàn ông trong mộng của bọn họ thì không biết sẽ còn náo loạn đến mức nào.

Cuối giờ làm, Alan quả nhiên gọi Mai Linh vào văn phòng, cậu giao cho cô một tập tài liệu rồi nói:

- "Em về nhà chuẩn bị hồ sơ giúp anh, mấy ngày nữa chúng ta sẽ có buổi ký hợp đồng quan trọng với tập đoàn Hoàng Gia, nếu như dự án lần này thành công, công ty của mình thật sự có thể một bước lên trời".

Bởi vì công ty của bọn họ chỉ vừa thành lập được một năm, so ra mọi thứ vẫn còn quá non trẻ, mặc dù cả Alan và giám đốc đều là những người trẻ tuổi tài năng, thế nhưng để có thể nhận được một dự án lớn từ tập đoàn nổi tiếng nhất hiện tại thì quả thật chẳng khác nào nhặt được một cục vàng từ trên trời rơi xuống.

Mai Linh có chút trầm tư, cô liếm nhẹ đôi môi khô khốc, cau mày:

- "Người lần này ký hợp đồng với mình...thật sự là chủ tịch tập đoàn hả anh?"

Alan nhìn thấy trạng thái của cô có chút mờ mịt thì liền mỉm cười gật đầu, dáng vẻ hiền hòa nói:

- "Đúng rồi, anh cũng không ngờ mình sẽ được gặp mặt với lãnh đạo cấp cao như vậy, nhưng mà em đừng lo lắng quá, chỉ cần chúng ta làm tốt công việc là được".

Mai Linh đương nhiên không lo lắng, cô chỉ đang muốn chắc chắn người đó có phải là hắn hay không mà thôi.

- "Vậy... chủ tịch của Hoàng Gia hiện giờ là ai vậy anh?"

Alan tay chống cằm, hơi nheo mắt nhìn cô mờ ám, khiến cho Mai Linh không khỏi cụp mi chột dạ.

- "Sao hôm nay em lại quan tâm đến người này quá vậy?"

Bị cậu nói trúng tim đen, Mai Linh lúng túng cười cười vuốt tóc ra sau mang tai, ậm ờ đáp:

- "Em, em chỉ hơi tò mò chút thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm việc với một người tầm cỡ như vậy, nên, nên em có hơi căng thẳng".

Nghe vậy, Alan liền đứng dậy, đi đến nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cậu dịu dàng an ủi:

- "Không sao đâu, em cứ thả lỏng đi, nhưng mà anh nghe nói người này thật ra cũng rất bản lĩnh, năm năm trước anh ta và gia tộc của mình đã xảy ra một trận tranh giành tài sản, lúc đó cứ nghĩ tập đoàn Hoàng Gia thật sự không thể trụ được nữa, nhưng không hiểu vì sao chỉ sau một đêm lại thành công vực dậy được, đã vậy mà còn ngày càng phất lên như diều gặp gió. Mặc dù anh không biết rõ, chỉ nghe kể lại hình như anh ta cũng có liên quan gì đó đến xã hội đen".

Lần này thì Mai Linh chắc chắn đó chính là Hoàng Phong rồi, cô cúi đầu, ánh mắt lấp lánh sau hàng mi cong thoáng chốc tối sầm.

Được lắm, đúng là tên đàn ông khốn kiếp, cô ở nước ngoài đau khổ sống dở chết dở sinh cho hắn một đứa con, ngược lại thì sao, hắn cũng sống vui vẻ quá rồi, ở trong nước chơi bời hưởng thụ thú vui hoang lạc của mình.

- "Nhưng mà nè, mấy ngày nữa lỡ như có gặp mặt người đó em cũng đừng bị vẻ ngoài của anh ta dụ dỗ có biết chưa! Anh nói cho em biết trước, trông thì có vẻ đàng hoàng đạo mạo, nhưng mà tình sử của anh ta em không thể đếm hết được đâu".

Alan vì lo lắng mà cẩn thận dặn dò Mai Linh, quãng thời gian hai người chung sức với nhau, cậu thật sự đã xem Mai Linh như em gái của mình.

- "Anh yên tâm, em sẽ không dễ bị lay động vậy đâu".

Cô ngẩn đầu cười cười với cậu, thế nhưng bàn tay đang nắm tập hồ sơ chậm rãi siết chặt.

Buổi tối, Mai Linh nằm trên giường dỗ cho Bill ngủ, thằng bé gối đầu lên cánh tay của cô, mắt mở thao láo.

- "Sao vậy con?"

Mai Linh vuốt nhẹ hàng chân mày của bé con, nhỏ giọng hỏi:

- "Đã khuya lắm rồi, sao con còn chưa ngủ?"

Thằng bé nghe xong im lặng không đáp, nó cúi đầu, vùi vào ngực của cô.

- "Bé cưng, hôm nay con sao vậy?"

Mai Linh lo lắng ôm con trai vào lòng, tay vuốt ve tấm lưng bé nhỏ, một lúc sau, có giọng nói ngọt ngào ấm ách phát ra:

- "Mẹ ơi, con muốn ba..."

Một lời này của con trai khiến cho Mai Linh hơi sững người, cô thoáng trầm tư, sau đó lại đỡ thằng bé nằm xuống giường, đứng dậy đi đến tủ quần áo.

Khi được chiếc áo vest to quá khổ đắp lên người, Bill bé nhỏ vui sướng bắt đầu an ổn nhắm mắt, nó mơ mơ màng màng thu mình vào trong chiếc áo, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhìn thấy con trai khao khát có được tình cảm của một người cha đến vậy, Mai Linh thân làm mẹ khổ sở đến nỗi không kềm chế được mà phải bật khóc, cố gắng không để tiếng nấc nghẹn bật ra ngoài, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, chạy đến phòng khách.

Nỗi tức giận lại dâng cao trong lòng, tên đàn ông tệ bạc đó có biết được con trai hắn đang phải ở đây chịu đựng buồn tủi thế nào không, có biết thời gian qua con trai hắn đã phải tự mình khôn lớn như thế nào không.

Làm sao hắn biết được, khi những thú vui trụy lạc đã nhấn chìm hắn vào vòng xoáy bạc-tình.

Mai Linh khóc nức nở, đau đớn xoa xoa lồng ngực, trái tim người mẹ như muốn vỡ tan ra trăm mảnh.

Đột nhiên, cô cảm thấy những hoài niệm, những tháng ngày chìm đắm trong sự nhớ thương dành cho hắn suốt năm năm qua hoàn toàn không xứng đáng chút nào.

Gạt đi những dòng lệ nóng, bóng dáng người con gái thơ ngây năm đó qua thời gian đã bị bào mòn hết những sự ngô nghê, chỉ để lại một người phụ nữ cố gắng đứng dậy vì đứa con bé bỏng của mình.

Khép lại cửa phòng ngủ cho con trai, Mai Linh ngồi suốt một đêm ở ngoài ghế sofa, cô không khóc, chỉ trầm lặng hút hết điếu thuốc trên tay, làn khói mỏng manh tan vào màn đêm đen dày đặc.

Nếu đã vậy, cô cũng chỉ đành làm người ích kỷ một lần.

Bill là do cô nuôi lớn, nó từ đầu đến cuối chỉ có một người mẹ là cô, hắn không nên biết đến sự tồn tại của thằng bé, lại càng không xứng đáng nhận lại con của mình.

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết hồn liền chứ gì:))))))))))))

Sự đau khổ của quý dị là niềm dui cụa chúng iem:))))))))))

Mà cũng tại mí bà không chịu đọc kỹ á, chứ tui để chữ hết xong cách ra một đống để tiếp chữ chương 66, tức là hết chương 66 á, mà mí bà khum hiểu, bà nào cũng than rầm trời hết trơn.

Khai thiệt đi, có bà nào đọc xong chương đó cái rồi ngồi rủa tui khom:))))