Quên đi vấn đề tình yêu hay người yêu, hôm sau Nguyên Hạ bắt bé Thỏ dành ra hai ngày để huấn luyện hắn một số vấn đề của người mẫu ảnh, dẫu làm sao thì con bé này tiếp xúc với người trong giới nhiều hơn cậu, một cố quy tắc cô biết chứ cậu làm sao biết được.
Thế là hai ngày liền, Nguyên Hạ cảm thấy bản thân đã bỏ bê nấu nướng quá lâu nên quyết định luyện tập tay nghề mặc kệ hắn bị em gái cưng của mình đầy ải tới mức sắp chết.
Nhìn cái cục đáng thương nằm chèo queo trên giường, Nguyên Hạ bưng đồ ăn để lên bàn cho cô bé tham ăn đáng yêu đang oanh tặc bàn đầy thức ăn. Mai Vân là một đứa ăn hàng chính hiệu, đương nhiên cô cũng tự nhận thức bản thân lắm, nhưng mặc kệ, thích thì ăn thôi dù sao cũng chẳng mập.
Nguyên Hạ nhìn em gái ăn như hùm như hổ của mình, cậu càng ngày càng thấy kì quái. Rốt cuộc con bé này giống ai chứ? Cả nhà ai ăn cũng bình thường, chỉ có mỗi con bé ăn như heo, dù không mập nhưng vẫn làm người ta kinh hoàng. Thức ăn nó trôi đường nào hết trơn rồi?
Thiên Long thở dài, hắn cảm thấy chẳng yêu thích gì cái công việc này lắm. Bị em "vợ" mắng từ trên đầu mắng xuống, hắn cảm thấy ấm ức từ hôm qua đến giờ, mà cái tên Sóc xấu xa này cũng không mở miệng an ủi hắn một cái nữa, đã buồn nay càng buồn thảm hơn.
Nhìn cái mặt đang bắt đầu giả đò đáng thương của hắn Nguyên Hạ hừ một tiếng to ra ghét bỏ cái mặt kia, hắn càng trề cái môi ra, làm nũng với cậu: "Sóc, mệt quá ăn không nổi."
"Vậy để tôi đút cho ha?" Nói thế nhưng ngữ khí tràn ngập đe dọa, ngon gật đầu cái đi.
Được rồi, Nguyên Hạ chắc chắn sẽ không làm mấy động tác đáng khinh đó đâu hắn chờ mong sai người rồi.
Mai Vân ngồi ăn rất chăm chú, ngoài may vá vẽ vời thì ăn chính là lúc cô nghiêm túc nhất. No được hơn nửa, cô liếc nhìn cái cục bự con có gương mặt đẹp mã đang giả đò đáng thường đòi được yêu thương đằng này. Lại nhìn anh ba mình đang ngồi xem gì đó trên điện thoại.
Mai Vân thầm cảm tưởng, bọn yêu nhau thật kì quái một đứa đang FA như cô không thể hiểu nổi.
Bởi thế cô lại tiếp tục ăn.
Mà nhắc mới nhớ An Linh mất tích cũng sắp được ba ngày rồi tìm được chưa ta? Mai Vân lâu ngày không lên group gia đình, bởi lo tập huấn cho hắn cũng bận thiết kế cho hắn vài bộ cánh đẹp. Hai ngày không lên, bên trong vẫn hoạt động âm ỉ như thường.
Nhím: "Hồng Nhạn hoa là hoa lan á hả?"
BaXú: "Không phải."
KỳDiên: "Hoa có tên hồng nhạn chỉ có hoa lan thôi. Đâu còn hoa nào khác nữa đâu."
AnBình: "Cây gì mà thân bằng ngọc lá bằng vàng được. Chắc là vật trang trí gì đó."
BìnhAn: "Thua ╮(╯∀╰)╭."
Sóc: "Hay liên lạc bên người sưu tập đồ cổ hỏi thử."
Lilia: "Hỏi rồi nhưng không có."
Thỏ: "Mọi người tìm cái cây gì mà thân lá ngọc vàng vậy?"
Busn: "Ba nói muốn tìm nó, nhưng hỏi từ bữa tới giờ không ra."
Thỏ: "Cái cây có thân bằng ngọc màu nâu nâu đen đen ở dưới gốc càng lên càng thì chuyển màu xanh biếc đúng không? Lá bằng vàng điêu khắc rất đẹp, hoa đỏ đính bằng pha lê?"
3s tất cả lâm vào im lặng.
BaXú: "Con gái, con lấy nó ở đâu?"
Lilia: "Sao giờ mới nói, làm người ta tìm quá trời quá đất."
Thỏ: "Ai biết, qua giờ có đọc tin nhắn đâu."
Chagià: "Con lụm được cái đó ở đâu?"
Thỏ: "Anh Bí Bo tặng con cái hồi ảnh đi du học đó. Lâu rồi nghe mọi người nhắc mới nhớ."
Busn: "Ha, cái thằng kia chơi cũng dữ, tặng nguyên cái cây bằng ngọc bàng vàng."
Nhím: "Em để cái cây đó ở đâu?"
Thỏ: "Trong phòng đó, ở bàn đọc sách gần cửa sổ."
Được rồi cả nhà có được mấy đứa con gái à, thằng nào mà dám chạy vào phòng chị em gái chơi không? Phòng bé Thỏ nói nhỏ không phải nhỏ, tại hầu như trong này như bãi chiến trường toàn là vải với một đống ma đơ canh mặc những bộ cánh lấp lánh làm người ta nhìn vào rùng sống lưng, cũng bởi thế ít ai chạy vào đây chơi lắm, tới người làm cũng không được phép vào trừ khi được lệnh của cô.
Thế nên trong phòng em gái có cái cây quí báu đó mà cả nhà chẳng ai hay.
Nguyên Hạ lườm em gái, không quên trách móc: "Cục cưng, thằng quỷ Lý Kiên kia đi du học hồi em bao nhiêu tuổi hả? Mới có mười tuổi mà đi nhận đồ của thằng con trai lớn tuổi là sao? Không sợ nó cài camera vào rồi quay lén hay gì?"
Mai Vân trề môi, đanh đá đáp: "Con gái mới mười một mười hai tuổi có gì mà quay lại? Lông còn chưa mọc đủ, với lại ai thay đồ ở bàn đọc sách không?"
Em gái lớn đanh đá điêu ngoa không nghe lời, cậu nhìn cô hận không thể lôi bé gái đáng yêu miệng ngọt sớt ngày xưa ra đổi.
Đáng ghét ai dạy em gái bảo bối của cậu thành ra thế này chứ?
Đương nhiên cậu quên mất mình là người đã nuông chiều em gái không điểm dừng.
Việc tìm cái cây đã tạm ổn, Lam Băng đang ở nước ngoài cũng thở phào. Y gọi cho An Bình bên kia vào phòng con gái lấy cái cây đó ra, còn không quên dặn dò gọi thêm ông bạn gì Vương Minh với bạn đời của ổng là Sư Diệp bay qua bên đây với mình.
An Bình nhận lệnh của ba, anh lê cái thân yếu đuối của mình khỏi phòng. Căn nhà lớn giờ chỉ còn mình anh, Bình An cũng có chuyện đi hết rồi. Eo đau nhức, nâng eo len lên cầu thang, thiệt chẳng hiểu nổi sao một đứa con gái lại thích ở tận lầu ba hành xác anh nó muốn chết thế này.
An Bình sau một hồi thầm rũa không rõ rũa ai cuối cùng cũng leo lên được phòng em gái. Đúng vậy phòng em gái bên ngoài còn có treo một thỏ bông đen thùi nhìn cực kì đáng yêu. Tuy sống cùng nhau nhưng đây là lần đầu anh bước vào phòng em gái, thì đúng mà một thằng anh vào phòng em gái làm gì? Tâm sự tuổi hồng hay gì?
Lấy chìa khóa sơ cua mở cửa, cánh cửa mở ra ập vào mắt là một đống, ừ một đống hay nói thẳng ra là một bãi rác không hơn không kém. Mắt anh giật giật, cảm thấy sao bản thân lại dạy em gái thành đứa ở dơ như thế này chứ?
Vải vóc cái kiểu gì đó nằm tứ lung tung, không định hình được cái nào với cái nào. Mấy con ma đơ canh đứng im giống như mấy người đang nhìn chằm chằm kẻ xa lạ xâm nhập vào hang ổ của chúng. Cửa sổ bị cái màn che lại làm căn phòng cứ sáng mờ mờ ảo ảo, An Bình gan to cũng bị không khí lạnh lẽo của căn phòng làm cho lạnh run.
Hiểu sao không ai thích vào đây rồi, con Thỏ đen kia cũng chẳng muốn vào đây ngủ.
Anh trực tiếp bỏ qua vị trí giường ngủ, có gì hay đâu mà nhìn, liếc qua phía cửa sổ có cái bàn trà nho nhỏ, còn đặc một đống gấu bông giống như đang mở bàn tiệc. Cử sổ đống kín, màn cửa cũng im lặng nằm đó, cảm giác u tối không biết tại sao. Mà trên bàn trà, một chậu cây nho nhỏ, đủ màu sắc rất bắt mắt.
Chậu bằng đất rất bình thường được mạ xứ đẹp đẻ, thân cây bằng ngọc bóng loáng tinh xảo như thật. Từng chiếc lá được đúc bằng vàng lấp lánh xa hoa, còn không làm cho người ta cảm thấy cứng ngắt, giống như chỉ cần một cơn gió lay qua thì những chiếc lá vàng đó cũng sẽ lay nhẹ giống như chiếc lá xanh trên những cành cây khác. Nhưng cái hút mắt nhất không phải thứ đó, mà là hoa, những đóa hoa khoe sắc kiều diễm u lệ.
Tuy rằng hoa là thứ đập vào mắt ta đầu tiên nhưng cũng là thứ làm cho người ta không biết tại sao tự giác né tránh.
Cảm giác rất âm u, rất kì quái.
An Bình nghi hoặc nhìn cái chậu cây này, nhìn từ xa cảm giác nó giống cây thật cứ tưởng đến gần sẽ giả hơn nhưng không hề. Càng đến gần càng cảm thấy được, cái cây tưởng chừng làm bằng vàng ngọc này là một cái cây thật. Nó đang sống, giống như những gốc cây ngoài kia, nó cũng đang phát triển từng ngày từng ngày.
Không gian chợt trở nên im lặng, An Bình cảm giác giống như có một người đang nhìn mình chằm chằm. Anh không biết tại sao trở nên lo lắng, nhìn chậu cây này, thật sự anh chẳng muốn cầm nó lên một chút nào.
Nhưng ba cần, anh đành phải lấy nó.
An Bình vươn tay muốn cầm lấy nó thì đằng sau lưng một người mở cửa tiến vào, anh giật mình quay lại, thì ra là Bình An.
An Bình là anh song sinh của Bình An, hai người nhìn gương mặt rất giống nhau nhưng vóc dáng với tính tình thì khác nhau một trời một vực. Bình An gương mặt lạnh tanh nhìn anh trai mình, ngay lập tức gương mặt hiền hòa ngay, hắn mỉm cười bước vào.
"Cái cây này hả?"
An Bình chưa cầm nó, gật đầu nói: "Ừ."
Bình An bước lên ôm lấy eo anh trai, hắn nhìn vào cái chậu hoa này gương mặt không hề thích thú gì, hắn lại nói: "Khi nảy chú Minh gọi cho anh, chú nói, đừng cầm trực tiếp nó xui lắm."
"Xui?" An Bình quay mặt nhìn hắn.
Bình An cực kì bình tỉnh, hắn lấy ra đôi găng tay tự mình đeo vào rồi đi tới cầm cái chậu lên, nhìn anh trai nói: "Tin cũng hơn không, mình đi thôi."
Nghĩ nghĩ cũng đúng, nhớ cái thời hai người mới được ba nhận nuôi, ông già Vương Minh kia có dặn hai người đừng có ra vườn đào bậy đào bạ mấy gốc cây. Nhưng Bình An là thằng con trai tuổi còn sửu nhi sao nghe lời được, thế là hắn trốn cùng Nhím chạy ra vườn đào đất chơi, ai ngờ đào được nguyên bộ xương người. Không chỉ thế nguyên tháng đó cả hai thằng xui tận mạng, ra đường thì y như rằng không hư thì cũng hết xăng. Có khi đi dạo bị chậu cây rớt trúng đầu. Ăn cơm thì chén bể, ăn rau thì y như rằng nuốt luôn con sâu.
Mấy cái xui xẻo đó tuy không gây nguy hiểm cho tánh mạng nhưng cũng làm hai thằng nhỏ sợ tới mức không dám ra khỏi nhà.
Thế nên, nghe lời người lớn đôi lúc rất tốt.
Anh Bình kêu người mang một cái túi bao chậu cây lại xong để lên xe chở nó đến nhà bác Vương Minh đáng "êu" của mình.
Từ nhà đến nhà bác Minh không xa, bởi ba rất dể bệnh nên bác cùng với chú Sư Diệp dọn ngay gần khu để có gì chạy đến kịp. Giờ tuy là ba không còn bệnh nữa nhưng lâu lâu cũng phải thăm khám để an tâm hơn. Mà chú Diệp là thầy của An Bình, đôi lúc rảnh quá anh cũng thường chạy đến hỏi thăm mấy vấn đề y học. Hai thầy trọ rất thân thiết, cũng bởi thế anh thường nghe bác Minh kể mấy câu chuyện chẳng biết đúng hay sai.
"Anh, anh có bao giờ nghe kể về mấy chuyện về cái cây này chưa?" Bình An hỏi.
An Bình nghe cũng ngẫn người dường như đang suy nghĩ, hồi sau anh lắc đầu, nói: "Chưa."
Những câu chuyện của bác Minh đối với đám trẻ bọn họ chẳng khác gì mấy câu chuyện cổ tích. Đôi lúc nó pha lẫn phép màu, đôi khi là những hạnh phúc kỳ diệu, cũng có những câu chuyện đau thương bị kịch từ khi mở đầu cho đến lúc kết thúc.
Con người có ba kiếp nhân duyên, kiếp trước - kiếp này - kiếp sau.
Có phải vậy chăng.
Có người tu mười kiếp mới được gặp gỡ chân ái.
Có người đã gặp mười kiếp nhưng lỡ làng đánh mất nhau.
Cuối cùng, kiếp, mệnh và duyên là gì?
Chẳng ai giải thích được.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng người, cây rừng che bóng mát rượi. Đôi lúc bất ngờ nhìn ra cửa sổ sẽ thấy vài con nai hiền lành ngây ngốc đứng bên thân cây to lớn nhìn về chiếc xe kì lạ. Đối với con nai nọ, chiếc xe này không xa lạ, nó đứng đó nhìn bằng ánh mắt như một vị hiền sư. Tựa như vị thần hiền lành nào đó đang hóa thân thành sinh vật đáng yêu này để trao cho nhân sinh cái ấm áp yêu thương.
Bình yên, nơi cuộc sống dồn dập người này đạp đầu người kia leo lên đỉnh cao. Có đôi lúc, ngồi trên chuyến xe vội, nhưng lòng lại bình thản đến lạ lùng.
An Bình nhớ đến cái chậu cây nọ, không biết nó có tác dụng gì, nhưng nhìn nó đặc biệt là những đóa hoa đỏ như máu kia. Anh có cảm giác, giống như cánh hoa đó được tạo ra bởi máu và nước mắt.
Máu hòa lẫn nước mắt, cây nọ biến bi thương của con người thành những đóa hoa rực rỡ đẹp đẻ đến nhường nào.
Ai là người đã làm ra nó nhỉ?
Chắc chắn là một người cực kì tài giỏi, cũng cực kì đáng sợ.
Bởi chỉ cần nhìn thấy nó thôi, người ta đã thấy bi thương đến nghẹn lòng, giống như nghe được tiếng gào thét đau đớn từ nơi xa thẩm, cảm xúc như chạm tới được một luồng sóng mãnh liệt đau đớn đến nghẹn thở, tuyệt vọng đến mức không nói nên lời.
An Bình chợt cất tiếng: "Anh không thích nó."
Bình An lái xe, đưa mắt nhìn qua anh trai mình, một tay cầm vô lăng một tay đưa lên xoa gò má, hắn đáp: "Em cũng vậy, nếu anh nói muốn nó chắc chắn em không cho đâu."
An Bình bật cười, anh lại ngơ ngác hỏi: "Tại sao Lý Kiên lại đưa chậu cây đó cho bé Thỏ? Tuy đẹp nhưng nó không làm cho người ta vui."
Bình An cười nhàn nhạt đáp: "Có khi thay tiếng lòng. Lòng anh ta luôn vì con bé mà đau khổ bi thương, để nó nhìn mà nhớ đến một người vẫn luôn chờ đợi nó từng ngày."
Anh lại không cho là thế, liền nói lại: "Lúc thằng đó đi con bé mới bao lớn, suy nghĩ nhiều quá rồi."
Bình An: "Ai biết được, người ta yêu từ bé cho đến giờ vẫn yêu. Lý Kiên chờ bé Thỏ của chúng ta quá lâu rồi, đến giờ con bé đó vẫn không nhận ra đúng là tài năng."
"Vô tư đôi lúc là tội ác." An Bình thở dài, nghĩ nghĩ lại hỏi "Em nói xem, trong Nhím Sóc Thỏ, ai giống cha nhất, ai giống ba nhất?"
Xe đã chạy ra đường lớn, giờ này không phải giờ cao điểm nên rất thông thoáng, đôi lúc có mấy chiếc xe bus xuất hiện thôi. Bình An giữ nguyên tốc độ, nghe câu hỏi của anh trai, hắn cũng không suy nghĩ lâu lắm đã có câu trả lời: "Nếu nói giống cha thì có lẽ là bé Thỏ. Còn giống ba, thì chính là Sóc."
An Bình nghe câu trả lời, anh không ngay lập tức phản bác hay đồng ý, anh im lặng suy nghĩ rồi rất nhanh có câu trả lời: "Thỏ, anh lại thấy giống ba, còn Nhím mới giống cha chứ."
Bình An nói: "Em không biết, nhưng nếu bỏ qua chuyện vóc dáng hay khí chất này nọ. Em thấy Nhím chính là sự hòa trộn hoàn hảo của cha và ba, chắc là lớn rồi với lại đã có gia đình nên chàng ta ngày càng tỏ ra ngầu lòi. Nhưng, chỉ cần ở bên người chàng yêu thương thì cực kì dịu dàng. Nhím đôi khi lại giống cha kiên định tàn nhẫn nhưng biết quan tâm đến người khác, cũng đôi khi giống ba vô tâm vô tư mà sống."
"Ba vô tâm sao?" Không hiểu sao anh lại buồn cười, nếu ba vô tâm thì anh em hai người đã chết ở nơi không có nhân tính đó rồi, làm sao mà có thể ở đây nói chuyện tào lao.
Bình An cười nhẹ: "Anh chắc cũng bị lừa, tại ba xem chúng ta là con nên anh không để ý. Nếu anh thấy đối với người ngoài, ba có lẽ là người nhiệt tình nhất nhưng thật ra chính là kẻ vô tâm tâm nhất. Thế giới này có rất nhiều người như vậy, ngoài thì quan tâm thăm hỏi, nhưng thật ra kẻ đó không để mấy chuyện đó vào lòng, hỏi rồi thôi cũng chẳng thông cảm đồng cảm gì cho người ta. Sống lướt qua, Sóc cũng giống vậy. Đừng thấy nó quen nhiều người, ai ai nó cũng ân cần, nhưng thật ra nó chẳng quan tâm đến ai đâu. Cái quan tâm của nó dể đến cũng dể mất, sống giống như một màn kịch yêu thương."
Hắn lại nói: "Nhưng Thỏ lại không giống, tuy nhìn nó có vẻ rất hời hợt nhưng thật ra nó là người sống tình cảm, quan tâm đến người khác nhất nhà. Ai thích ghét cái gì nó đều biết, ai có chuyện gì nó đều tận tình tìm hiểu, chỉ là nó biết người ta không thích nên không nói thôi. Nó chăm sóc người ta trong thầm lặng, nhìn ngắm người ta ở một nơi xa xa, nếu người đó buồn bã nó sẽ đến, người đó bị thương nó sẽ xé ruột gan của mình ra để bù đắp. Bới thế, đối với Lý Kiên, chắc chắn con bé đã biết lâu rồi, nhưng, tình cảm của nó vẫn chưa đủ hoặc nó chỉ xem anh chàng đó là người anh trong nhà nên cuối cùng cứ tỏ ra ngây ngô vô tâm vô tư mà thôi."
Xe đã chạy đến nhà bác Minh, hai người ôm cây đi xuống đồng thời một chú già hiền từ cũng mở cửa bước ra. Nhìn hai người Sư Diệp cười hiền từ, nói: "Hai đứa mang cái cây đó tới rồi hả?"
Bình An đưa chậu cây cho chú, Sư Diệp nhận lấy nhưng dường như cũng ghét bỏ mà ném nó xuống dưới chân, chú nhìn hai người nói: "Hai đứa định qua bên kia không?"
An Bình lắc đầu nói: "Dạ không, ba nói không cần qua. Với lại tụi con cũng có việc."
Sư Diệp ừ, còn định nói gì đó thì một ông chú già đẹp trai tuy là mặt hơi bố láo nhưng vẫn làm ông ta soái lão hết sức. Nhìn hai người rồi nhìn chậu cây dưới chân, ông đá đá mấy cái rồi nói: "Thứ xui xẻo này một lần nữa rơi vào nhà mấy đứa, đúng là xúi quẩy."
An Bình cùng Bình An kinh ngạc, đồng thanh hỏi: "Một lần nữa, vậy nó từng ở nhà tụi con sao?"
Minh Vương nhún vai, lơ ngơ đáp: "Thời ba với cha hai đứa còn trẻ nó từng ở nhà cha mấy đứa. Sau này hình như chuyển nhà nên vứt luôn, qua tay vài người cuối cùng rơi vào tay bé Thỏ. Xui hết sức, về nhà nhớ kêu người dọn dẹp hết lại, lỡ mà rơi vài mãnh gì lại vẫn ám theo đó."
Nói xong chú còn bí hiểm cười: "Một cánh hoa cũng đủ làm cho hai người khổ tới mức chết đi sống lại."