Trời tối xầm xuống giống như thành phố đột nhiên bị con quái vật khổng nuốt chửng vào bụng nó. Ngoài trời sao vẫn lấp lánh trên cao, bên dưới những ánh đèn màu vẫn cứ lấp lánh. Người qua kẻ lại, kẻ cô đơn cũng có người hạnh phúc. Đâu đâu cũng thấy người cười kẻ khóc, người nói ta nghe, người này ta nọ.
Gió đêm thổi nhẹ qua màn cửa phất phơ, Nguyên Hạ nằm dài trên giường, đầu đau như búa bổ, cậu nhìn xung quanh đoán được đây không phải phòng mình. Là đâu vậy ta?
À, phòng dư nhà mình nè, sao mình lại nằm ở đây ta?
Nguyên Hạ ngồi dậy, cậu lắc lắc đầu cho đỡ choáng. Thò chân xuống giường, ngơ ngác bước ra. Bên ngoài ánh đèn sáng rực, trên chiếc sofa vẫn quen thuộc một người nằm co ro trên đó. Nguyên Hạ nhìn hắn ngủ mê man trên ghế, cậu nhớ ra rồi, hai người uống bia.
Cậu quay người vào lấy cho hắn cái chăn, phủ lên người, cậu nhìn hắn ngủ ngon đến thế chắc có vẻ là tác dụng của bia.
Bước vào bếp, cứ tưởng còn đống đồ cần mình làm nhưng hoàn toàn sạch sẻ, tủ lạnh cũng gọn gàn không có mấy thứ bị nhồi nhét. Cậu nhìn cái thùng bia giờ đựng toàn lon rỗng, nghiêng đầu nhìn hắn ngủ đằng kia.
Cậu quay đầu đi vào phòng mình, bật laptop lên nhấn vào thư mới được gửi đến. Nguyên Hạ nheo mày đọc từng báo cáo của đám người kia, đọc một hồi cậu lấy điện thoại lên gọi.
Cậu nghi ngờ hỏi: "Không có kết quả?"
Bên kia một giọng nói trong trẻo của người con gái cất lên: "Đúng vậy, tôi cho người điều tra chỉ bắt được một đám lưu manh. Chúng nó nói thấy một thứ rơi từ trên rơi xuống, nhưng cậu xem đi tòa nhà này không có chỗ để nhảy xuống. Tôi xem luôn tòa đối diện, cũng không có khả năng. Còn nữa, sợi tóc cậu đưa cho bên chị Hân đã có kết quả rồi, để tôi gửi kết quả qua cho cậu."
Chưa đợi cô ta nói hết câu, cậu đã gắt lên: "Không cần."
"Vậy hả? Tiếc ghê." Cô ta chép miệng làm ra vẻ tiếc ghê lắm.
Nguyên Hạ biết tính của người này cũng không thèm nói gì nữa, đáp: "Được rồi, tôi cám ơn."
"Không có chi, lần sau có gì cứ gọi tôi."
Cúp máy, Nguyên Hạ nhìn chằm chằm kết quả báo cáo. Nhưng đánh giá cậu cao quá rồi, cậu là đầu bếp chứ không phải nhà nghiên cứu, đưa cậu mấy số liệu này có đọc đến sáng mai cũng chả hiểu. Cậu chỉ hiểu sơ sơ mấy cái tổng kết bên dưới, nhưng đoán chắc không có vấn đề gì đâu.
Không biết nên xử lí hắn ra sao.
Nếu như đúng hắn nói, vậy là hắn xuyên không. Cậu không thể tìm bất cứ bằng chứng nào để bãi bỏ cái lý do này cả, dù hắn có muốn tìm cách thân cận cậu thì nên tìm một lý do hợp lí hơn chứ ai đi sài cái này?
Với lại, ở chung cũng không đến nổi nào.
Nguyên Hạ sống có mình trong căn nhà lớn, bạn thân yêu dấu thì cũng đi làm xa lâu lâu mới gặp được một hai lần. Sống như thế ba bốn năm, đôi lúc cậu cũng thấy cô đơn.
Có người đi ra đi vào chung một nhà cũng vui.
Giờ cậu rảnh, dắt hắn đi đây đi đó dạy hắn chữ với mấy thứ. Sang năm học hành xong rồi hỏi hắn muốn làm gì thì cho hắn làm, muốn đi thì đi cũng chả giữ làm gì.
Nghĩ thế cũng ổn, Nguyên Hạ tự mình tán thưởng bản thân.
Nguyên Hạ không biết, qua ba năm nữa, cậu sẽ hận không thể xuyên về mà tán bản thân một cái thật đau vì đã nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này.
Mẹ nó, con mẹ nó ngu như bò.
Đương nhiên hiện giờ Nguyên Hạ vẫn không biết mình là bò, cậu là một chú sóc vô cùng nhí nhảnh và thông minh. Chú sóc này mở cửa nhìn con rồng nào đó vẫn đang ngủ say, cười hì hì cảm giác mình giống như đang cứu rổi một con người, quá có ý thức tu tâm dưỡng tánh, tích góp công đức cho con cháu mai sau.
Bước ra ngoài, cậu ngó đồng hồ thấy đã gần 7 giờ tối cũng không tính trể.
Lại nhìn hắn ngủ ngon quá, đắng đo thử xem có nên gọi dậy hay không.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm, làm hắn giật mình tỉnh dậy. Bật dậy vô thức rút thanh đoản đao trong người ra giống hệt như con sói trừng mắt chuẩn bị đánh tới người trước mặt. Nhưng nhìn rõ cái gương mặt xinh đẹp kia, hắn hoàn hồn cũng tự biết nhanh chóng dấu đao đi.
Nguyên Hạ lườm hắn một cái, nhưng bản thân là một người vô cùng nhân hậu cậu không trách con rồng ngốc này dám rút đao hướng về phía mình, thử gặp đứa khác xem đạn bay thẳng vào não.
Say mà bật mình tỉnh dậy làm hắn hơi choáng, vỗ vỗ đầu mấy cái đuổi con sâu rượu chạy đi, xong rồi hướng về cậu cười hì hì hối lỗi cực kì.
Nguyên Hạ chép miệng, nói: "Tắm thay đồ đi, tôi dắt anh ra ngoài chơi."
"Thật sao?" Hắn cười cực kì kích động y chan mấy đứa nhỏ nghe mẹ nói dắt đi chợ. Hắn hào hứng đứng phắc dậy, Nguyên Hạ nhìn hắn cứ cười ngu ngốc ấy cũng buồn cười thay. Kêu hắn lấy bộ đồ hôm qua cậu cho hắn mặc đang phơi ngoài ban công mặc vào đi. Thiên Long vội vàng gật đầu nhào ra ban công lấy đồ rồi chạy ù vào nhà tắm.
Nguyên Hạ đứng xoa cằm, phải dắt hắn đi mua đồ mới được.
Tắm táp thay đồ xong đẹp trai liền, mùi rượu hơi men gì gì đó bay xa tới tám dặm. Nguyên Hạ nhìn hắn phấn khởi nhảy nhót, cậu cũng chẳng cản lại làm chi, hắn hỏi: "Đi đâu ha?"
Bước xuống bãi đổ xe, Nguyên Hạ nhìn thấy chiếc xe của mình rồi nhàn nhã đi đến, cũng thuận miệng từ từ đáp: "Tới trung tâm mua sắm, mua cho anh ít đồ dùng."
Nghe đến việc này hắn lại buồn hiu không còn sức để bay nhảy nữa, ủ rủ y hệt cái nấm mắc mưa lết lết đi theo phía sau, rên rĩ hỏi: "Cậu đuổi tôi thiệt sao?"
"Hửm? Ừm, tôi đang suy nghĩ." Nghe hắn nói thế, cậu ác ý mà đùa.
Thấy có cơ hội, hắn liền nhào tới trước mặt cậu vỗ vỗ vào tấm thân mình: "Đừng đuổi tôi đi, tôi biết dọn nhà, biết lau nhà rửa chén phơi đồ, nếu cậu muốn tôi gϊếŧ ai tôi cũng có thể làm cho cậu."
Nguyên Hạ bật cười: "Nói câu gϊếŧ ai ở ngoài đường người ta sẽ gọi cảnh sát đó. Biết cảnh sát không?"
"Người bảo vệ chính nghĩa?" Hắn coi phim người ta nói thế.
"Ồ, biết chính nghĩa luôn? Tiếc ghê tôi không thích chính nghĩa lắm." Nguyên Hạ nhàn nhạt đáp.
Thiên Long gật đầu cảm thấy rất đúng: "Ừ, tôi cũng thấy vậy."
Nguyên Hạ quay đầu nhìn hắn, cậu cười nhàn nhạt đáp lời: "Rồng ngốc, anh nên tiếp tục làm một con rồng ngốc đi."
Hắn nghiêng đầu chớp mắt tỏ ra không hiểu lắm ý cậu nhưng thật ra hắn hiểu.
Cậu đang cảnh báo hắn đừng có mà nhiều chuyện hay tìm hiểu đời tưnn của cậu. Thiên Long cũng hiểu, hắn chẳng có cảm giác buồn bả thất vọng gì. Ở nơi hắn ở, ai cũng thế, tuy đôi lúc có quan hệ gần gũi nhưng sau đó có khi sẵn sàng gϊếŧ nhau. Ai cũng có vài bí mật riêng cho mình, hắn biết cậu không thích hắn xen vào cuộc sống.
Chiếc xe thể thao màu đen nằm ở vị trí khá thuận lợi để ra vào. Nếu người yêu xe mà thấy con xe này chắc nước miếng chảy ra đủ cho chiếc xe trôi lềnh bềnh nhưng đối với một con rồng ngốc nghếch chả biết thưởng thức như hắn thì xe vẫn là xe thôi khác nhau chỗ nào đâu.
Hít một hơi thoải mái, nghe lời Nguyên Hạ, hắn "cột" một sợi dây gọi là dây an toàn vào mình. Chắc sợ lát nữa xe chạy hắn sẽ rớt đó mà.
Nguyên Hạ mở một bản nhạc nhẹ, hai người ngâm nga theo tiếng hát ca sĩ cứ thế mà cùng nhau đi một đường. Thiên Long nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thật nhiều người đi bộ qua lại, hắn nhìn đằng xa xa có mấy chiếc xe thật dài chạy trên mấy con đường được xây dựng trên không, cực kì cực kì thú vị.
"Đó gọi là tàu siêu tốc sao?" Hắn nhìn con tàu chạy vụt qua, hiếu kì hỏi.
Nguyên Hạ rẽ lái, cậu "ừ" một tiếng, liếc mắt thấy mắt hắn sáng rực nhìn đoàn tàu chạy qua. Mới mấy hôm đâu, tên này đã có hiểu biết căn bản về cuộc sống quanh đây rồi, chừng thêm vài tháng nữa sẽ hiểu hết tất cả. Sức mạnh thích ứng rất mạnh có thể tồn tại được trong thế giới này.
Thiên Long nhìn ra đường, nói mấy thứ mình biết rồi lại hỏi mấy cái mình chưa biết. Nguyên Hạ cũng trả lời dần dần cậu cảm giác mình là quyển bách khoa toàn thư còn hắn chính là quyển một ngàn câu hỏi vì sao, hỏi đến mức phiền. Nhiều lúc hắn hỏi mấy câu, cậu chả biết nên đáp thế nào.
Nên mời người tới dạy hắn chữ để hắn tự lên mạng tìm hiểu mới được.
Trung tâm mua sắm lớn nhất nhì thành phố xuất hiện trước tầm mắt. Nơi này buôn bán rất được, giống như quanh năm không khi nào thiếu khách hàng vậy. Nhìn ánh đèn quảng cáo chiếu chiếu, người này ra người kia vào, xe cộ chạy qua chạy lại náo nhiệt vô cùng.
Xe đã được cho vào bãi, Thiên Long lần đầu bước vào nơi hào nhoáng ánh đèn như thế làm vui mừng phấn khởi y chan tên nhà quê. Nguyên Hạ trề môi kinh thường con rồng nhà quê này, cậu kéo hắn đi vào trong, không để hắn nhảy nhót cậu dắt hắn đi thẳng đến cửa hàng thời trang nam bình thường mình hay mua. Nói thật chứ đồ của cậu toàn do em gái bảo bối thiết kế, bình thường cũng ít khi mua đồ.
Nhân viên cửa hàng thấy hai anh chàng đẹp trai bước vào thì mắt sáng rực lên. Ở cái nơi phồn hoa đô thị này thấy giai xinh gái đẹp là chuyện cực kì bình thường. Đi ba bước thấy gái xinh đi năm bước thấy giai đẹp, nhìn mãi cũng thấy chán. Nhưng cực phẩm nói thật là rất hiếm.
Nhìn đi, anh chàng tóc bạch kim mắt lục bảo đằng đó, chính là hàng cực phẩm đó nha. Dáng người thanh mãnh nhìn tựa trúc mai, dẻo dai thanh tao xinh đẹp. Gương mặt tuấn tú đến mức làm người ta phát giềng, chỉ muốn ngắm không dám chạm. Còn nữa, anh chàng cao ráo nhìn biết là chồng của anh giai xinh đẹp đó cũng đẹp trai không phải dạng thường đâu. Soái muốn chết lại còn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt vợ nữa. Vợ bảo gì làm đó không dám cãi, trời ơi quá sức đáng yêu.
Nước miếng mấy chị em chảy xuống như thác đổ, lâu lâu ngắm cặp chồng chồng tuyệt phối này cực kì bổ mắt.
Nguyên Hạ bị nhìn mãi thành quen cậu không có sức đâu để tránh né hay dạy bảo người khác nhìn người ta là đừng quấy rối nữa. Chuyên tâm lựa quần lựa áo cho hắn, xoa cằm tìm vài cái áo, rút ra đưa hắn kêu hắn đi thử đi. Ai ngờ ngước lên thấy hắn giống như con sói xổng chuồng gầm gừ nhìn chị em đang chảy máu mũi bên cạnh.
Thôi xong, gặp ngay chị em hội hủ rồi.
Cậu dường như thấy trong ánh mắt kia tràn trề niềm phấn khích không biết tên, thấy hắn hung hăng trừng về phía họ, họ còn tưởng đây là một anh công có tính chiếm hữu cao không muốn ai nhìn vợ mình. Đúng rồi, đẹp thế bị nhìn cũng tiết lắm ớ.
Đương nhiên hắn sẽ không thể nào hiểu được cái ánh mắt tràn đầy "tình yêu thương" của đám hủ kia là gì. Hắn mới bước vào tự dưng bị mấy ánh mắt như sói như lang nhìn chằm chằm tới mức rợn sóng lưng. Cảm thấy nguy hiểm bốn bề, hắn không hiểu tại sao cậu lại đưa hắn vào cái nơi nguy hiểm này nữa. Âm thầm rút đao trong người ra, chỉ cần nhít tới một bước hắn sẽ không ngần ngại cắt cổ họ.
"Tịch thu." Nguyên Hạ từ tay hắn nhanh nhẹn đoạt lấy thanh đao kia, cậu trừng mắt với hắn, đưa hắn mấy cái áo, nghiêm giọng nói: "Vào thử đồ."
Bé thụ thật cọc tính, công nghe lời vợ thật đáng yêu.
Lòng mấy chị em rạo rực, cậu phiền lòng.
Ai giải nổi oan này cho cậu đi...
Thiên Long bị đá vào phòng thay đồ, hắn bất đắc dĩ hết sức, nhìn đống áo trên tay mình, thở dài. Theo ý cậu, mặc một cái đi ra cho cậu xem, mà Nguyên Hạ lựa đồ cực kì chuẩn lấy cái nào là vừa y cái đó, mà hắn mặc lên người vừa tôn cái dáng đẹp như người mẫu lại càng làm hắn đẹp trai. Nhìn mấy chục cái áo đã mặc xong, cậu lại lấy chừng mấy cái quần cho hắn thử. Quần đùi quần lững quần dài, đủ thứ quần.. hắn đều phải thử. Nhìn tới nhìn lui, cậu phán câu:
"Lấy hết mấy cái hồi nảy thử, lấy thêm mấy cái qυầи ɭóŧ này."
Vậy nên mua hết đi còn bắt thử làm chi, hắn thầm rũa trong lòng.
Nhìn cậu thở dài cầm cái qυầи ɭóŧ cỡ lớn, hắn trước chỉ mặc cái quần đùi của cậu thôi nên giờ không biết cái ni là cái mô.
Buồn phiền về kích thước, Nguyên Hạ không giải đáp thắc mắc của hắn. Tính tiền xong, Nguyên Hạ để lại địa chỉ để bên cửa hàng giao hàng tới.
Giờ đi ăn thôi.
Một đầu bếp phải biết đông biết tây, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thế nên cậu dắt hắn đi ăn buffet ở lầu bốn nơi này.
Nhà hàng buffet này khá nổi tiếng trên mạng, cứ thử lên mạng xã hội vuốt vuốt mấy cái y như rằng thấy review các kiểu về nhà hàng này. Người nào người nấy khen lên tới đỉnh, cậu định tới ăn rồi nhưng không có cơ hội, nhân tiện dắt hắn đi "khảo sát nhân sinh" ăn luôn.
Hai người dắt nhau lượn qua lượn lại vài chỗ, nơi nào hắn cũng cực kì thích thú nhìn tới nhìn lui, nhìn y chan đứa nhỏ. Nguyên Hạ cười ha hả nhìn hắn đội cái mũ tai thỏ, còn hào hứng bóp bóp để nó nẩy nẩy cái tai nữa. Cười thật nhiều, Thiên Long nhìn quanh thấy cái gì cũng mới cái gì cũng lạ, nhưng hắn thích nhất quyển sách có hình đủ loại thú được vẻ vô cùng cute, sách này dành cho mấy bé 2 - 3 tuổi để nhận biết con vật.
"Rồng nè." Hắn chỉ con rồng vàng được vẻ cưng muốn chết còn mập như heo đang bay trên trời. Sách có đề thêm một câu truyện ngắn về con rồng nữa nhưng hắn không biết chữ nên chả hiểu gì chỉ thấy con rồng này rất đáng yêu nên cực kì thích.
Nguyên Hạ đứng lật sách nghiêng đầu nhìn qua cũng bật cười, cậu lật lật thêm vài trang nữa có hình con sóc cực kì đáng yêu mới đôi mắt to tròn còn có màu lục bảo, không biết đứa nào bị ngu vẻ ra còn sóc mắt xanh, tay nó đang ôm hạt dẻ, Nguyên Hạ chỉ vào nó nói: "Con này là sóc."
"Con sóc?" Hắn nhìn cái sinh vật xa lạ trong tranh, ngước lên nhìn cậu.
"Tôi là Sóc." Nguyên Hạ chỉ vào mình rồi chỉ vào con sóc.
"Hạ là Sóc?" Hắn thật sự chưa tiêu hóa kịp mấy cái này, hơi kì quái.
"Tên gọi ở nhà đó, giống anh là Rồng." Cậu nghĩ hắn không hiểu lắm ý của mình, có khi hắn tưởng cậu là con sóc thật.
"Sóc, tôi gọi cậu là Sóc?" Hắn hiểu rồi, nên hỏi lại.
"Ừ."
Thật ra cậu thích được gọi là Sóc hơn.
Giống một đứa nhỏ từ lúc sinh ra cho tới 18 tuổi người thân trong nhà cứ gọi là Thúi ơi Thúi à, dần dần quen thuộc, nên dù lớn cũng thích người ta gọi mình như thế. Bởi người ta gọi bởi vì người ta yêu thương.
Cậu cũng thế, người quen cậu toàn gọi cậu là Sóc, chỉ có người ngoài mới xưng hô bằng tên thật. Hồi nhỏ khi đi học, bị gọi tên lên trả bài mà không biết, còn tự hỏi bản thân lớp mình có đứa nào tên Nguyên Hạ hả ta.
Thiên Long nhìn cậu cười tủm ta tủm tỉm, dường như vui sướng lắm. Hắn nhìn chằm chằm con sóc trong tranh rồi nhìn lại cậu xong rồi lại nhìn con sóc rồi nhìn lên cậu. Nguyên Hạ chịu không được đá hắn một cái hắn mới chịu thôi.
Ôm cứng quyển sách vào lòng y như vật bảo hí ha hí hửng cùng cậu đi ăn buffet. Mới bước vào đã thấy quá trời người rồi. Người ta tay cầm dĩa đồ ăn đầy nhóc, có mấy thằng nhỏ tham gắp quá trời quá đất chạy tới chỗ ngồi hì hà hì hục ăn. Mùi thơm của đủ thứ món ăn trộn lại với nhau thật không phân biệt được cái nào với cái nào, mới đầu bước vào hơi choáng.
Nguyên Hạ dắt hắn vào, cậu nói hắn mấy quy tắc trong đây xong. Mắt hắn nhìn đống đồ ăn thì càng lúc càng sáng, hào hứng nói: "Thích ăn gì thì ăn hả?"
Nguyên Hạ cầm cái dĩa, đang mắng con tôm này không tươi, nghe hắn hỏi thì gật đầu. Cậu không để ý hắn vì quá vui nên đã bắt đầu oanh tặc hết những thứ hắn thấy lạ với muốn ăn. Nhìn nhìn trề môi, trong lòng còn gào lên, thịt không tươi, nghêu không tươi, cá không tươi, nói chung không có gì chất lượng hết.
Đi một vòng cậu gắp một ít thịt bò định mang về nướng thì thấy hắn đang lay hoay gắp một đống đồ vào cái dĩa nhỏ của mình. Thật sự rất kính phục, cái dĩa không tính lớn mà hắn có thể xếp một đống đồ ăn cao hơn 15cm mà không đổ, hắn còn có xu hướng gắp thêm vào nữa.
Người ta nhìn quá trời, cậu ngại muốn chết vội nhào tới kéo hắn đi, vừa đi vừa dạy bảo: "Ăn cho hết rồi hãy lấy tiếp, không ai ăn hết của anh đâu."