Hàng ngày Chu Tịnh Kỳ vẫn đến tiệm cafe sách làm việc, tan làm lại ghé qua bệnh viện trò chuyện cùng Lục Trầm.
Cậu giờ đã gầy đến mức không còn nhận ra cậu thiếu niên lạnh lùng ngày nào.
Cậu không cần ngày nào cũng vào thăm tôi đâu.
Hàng ngày đi làm ở tiệm sách cũng đủ mệt rồi, tranh thủ về ký túc xá nghỉ ngơi đi
Tốt nghiệp rồi, mình sắp phải dọn ra khỏi ký túc xá rồi.
Sắp tới mình không còn chỗ nào để đi.
Lục Trầm thất thần, cậu quên mất rằng ký túc xá chỉ dành cho học sinh, giờ họ đã ra trường, cô phải trả lại ký túc xá.
Tôi có một căn hộ riêng, cậu có thể đến đó ở tạm
Chu Tịnh Kỳ lắc đầu:Mình không tới đâu, mình đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học A rồi, sắp tới chắc mình sẽ tới đó.
Mình đã xin với dì quản lý kí túc cho mình ở thêm một thời gian rồi.
Cậu có muốn tới thành phố A với mình không.
Lục Trầm nhìn cô gật đầu.
Buổi tối mẹ Lục sẽ ở lại bệnh viện chăm anh, Chu Tịnh Kỳ chào tạm biệt rồi ra về.
Cô đi tới chiếc ghế cuối hành lang, bên cạnh là lối vào cầu thang bộ, ngồi đó khóc nức nở.
Hàn Lâm Viễn đang ngồi trên bậc cầu thang, anh lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc.
Đã gần một tháng, ngày nào anh cũng bắt gặp một cô nhóc, dáng dấp xinh đẹp nhưng đôi mặt đượm nét buồn, đi ra từ phòng bệnh của một cậu trai trẻ, sau đó tới chiếc ghế bên này, ngồi khóc gần một tiếng đồng hồ mới đi về.
Khóc rất thương tâm.
Hàn Lâm Viễn đã nghe qua, cậu trai trẻ đó mới mười tám nhưng đã mắc ung thư giai đoạn cuối, phát hiện quá muộn, đã không thể làm gì nữa rồi.
Hiện tại mạng sống đã mong manh như sợi chỉ.
Vì ngày nào cũng gặp cô, ngày nào cũng là tình huống như vậy nên Hàn Lâm Viễn có ấn tượng sâu sắc.
Cô nhóc cũng xinh đẹp khiến người khác nhìn mặt rồi sẽ khó quên được.
Lục Trầm đã hứa với Chu Tịnh Kỳ sẽ tới thành phố A với cô.
Hàng ngày cô luôn bàn bạc với cậu, lên kế hoạch sau khi tới thành phố A sẽ làm những gì, sẽ đi tới đâu.
Lục Trầm nhìn vào cô gái vẫn đang hồn nhiên nói về những việc muốn cùng nhau làm, cậu chỉ thấy thêm đau lòng, cậu đã không thể chở che cô được nữa rồi.
Lục Trầm ra đi vào một ngày mưa to gió lớn, giống như ngay cả ông trời cũng đang khóc thương cho sự ra đi của cậu.
Giữa mùa hè, nắng gắt bao nhiêu thì mưa dữ dội bấy nhiêu, nhưng sao vẫn thấy như nước mưa còn không nhiều bằng nước mắt của những người ở lại.
Mưa gió liền mấy ngày trời, tro cốt không thể mang ra biển rải được, ba mẹ Lục cứ vậy mang tro cốt của cậu lên chùa.
Nhờ sư thầy tụng kinh niệm phật cho.
Chu Tịnh Kỳ đỡ một bên mẹ Lục, bên kia là ba Lục đỡ.
Mấy ngày này đã rút đi cạn kiệt sức lực của mọi người.
Mẹ Lúc ôm chặt Chu Tịnh Kỳ, khóc đến mức khó hít thở.
Tịnh Kỳ à, nếu con rảnh rỗi, hãy đến thăm Lục Trầm nhé, con có ý nghĩa rất đặc biệt với thằng bé.
Sắp tới hai chúng ta sẽ ra nước ngoài định cư, có lẽ sẽ rất lâu nữa mới có can đảm quay trở lại.
Thằng bé có lẽ sẽ cô đơn lắm, con thay chúng ta thỉnh thoảng đến thăm thằng bé nhé.
Bác yên tâm, con sẽ thường xuyên đến thăm cậu ấy.
Cậu ấy đã giúp đỡ con rất nhiều, đời này còn chưa kịp trả nợ.
Ba mẹ Lục đưa Chu Tịnh Kỳ về lại trường học, sau đó chào tạm biệt cô, xe ô tô đi thẳng tới sân bay.
Nhiều năm sau vẫn chưa đủ can đảm để trở về.
Chu Tịnh Kỳ thu dọn hết đồ đạc của mình trong phòng ký túc.
Kéo đồ đi xuống, trả lại chìa khoá phòng cho dì quản lý, cảm ơn dì rồi lại tạm biệt.
Đi ra khỏi cổng trường, Chu Tịnh Kỳ quay lại nhìn vào trong trường học, xuyên qua sân trường rộng rãi là toà nhà dạy học rộng lớn.
Chu Tịnh Nghi mỉm cười vẫy chào
Lục Trầm, tạm biệt.