Ba mẹ Tô thấy nhà trai đã tới nhưng lại không thấy Tô Vĩ Thành đâu.
Mẹ Tô lầm bầm:Tới lúc quan trọng rồi mà thằng nhóc này lại chạy đi đâu mất.
Ba Tô trấn an:Kệ thằng bea đi, chúng ta chờ đám Lâm Viễn vào.
Hàn Lâm Viễn cùng đám ngừoi đón dâu tiến vào, sự bình tĩnh hàng ngày của anh hôm nay đã biến đâu mất hết, hiện tại đang hồi hộp tới mức trán đã có một tầng mồ hôi.
Hàn Lâm Viễn tiến tới chào ba mẹ Tô: Ba, mẹ.
Sau đó rót trà mời hai người, chờ hai ngừoi uống trà xong sẽ xin phép lên phòng đón Tô Tịnh Kỳ.
Mọi người đang sôi nổi trò chuyện thì nhìn thấy bóng ngừoi bước xuống cầu thang.
Tô Vĩ Thành vững chân bước từng bước xuống, trên lưng còn có em gái Tô Tịnh Kỳ.
Mọi người đều kinh ngạc, sau đó nhận ra mắt hai anh em đều đã đỏ ửng, không giấu được ánh mắt ướt át vì vừa khóc xong.
Ba mẹ Tô cũng không nén được nước mắti cúi xuống lén lau nước mắt.
Tô Vĩ Thành cõng em gái tới trước mặt Hàn Lâm Viễn mới thả cô xuống.
Cầm lấy tay cô đặt vào tay Hàn Lâm Viễn
Tớ giao em gái tớ cho cậu, từ nay hãy làm cho con bé hạnh phúc, đừng để con bé chịu bất kỳ uỷ khuất nào.
Nếu không, tớ không tha cho cậu đâu.
Hàn Lâm Viễn đan ngón tay vào tay Tô Tịnh Kỳ, nắm chặt lại: Cậu yên tâm, cậu sẽ không có cơ hội đó đâu.
Nhìn dòng xe đón dâu dần đi xa, Tô Vĩ Thành dán mắt nhìn theo chiếc xe có Tô Tịnh Kỳ, thấy xe đã sắp đi tới góc khuất, anh không kiềm được cảm xúc, sải bước chạy theo phía sau, chỉ muốn nhìn thấy em gái nhiều thêm một chút.
Trên xe, Tô Tịnh Kỳ cũng ngoái đầu nhìn lại anh trai, nước mắt giàn giụa.
Đến tận khi không còn nhìn thấy Tô Vĩ Thành nữa, Tô Tịnh Kỳ mới rúc vào lòng Hàn Lâm Viễn nức nở.
Đón dâu về đến Hàn gia, mời trà ngừoi lớn xong.
Hàn Lâm Viễn gọi thợ trang điểm tới sửa lại lớp trang điểm cho Tô Tịnh Kỳ.
Sau đó cùng tới khách sạn tổ chức tiệc cưới, đây là hội trường tiệc cưới hoành tráng nổi tiếng của thành phố A.
Trong hội trường cưới, khắp nơi tràn ngập hoa hồng tươi, con đường hoa trải dài từ gần cửa chính tới sân khấu.
Trên bàn tiệc đều bày hoa tươi, cả hội trường như lạc vào trong thung lũng hoa thơ mộng.
Hàn Lâm Viễn đứng trên sân khấu, tim đập thình thịch, nhìn Tô Tịnh Kỳ đang khoác tay ba Tô tiến vào, trên tay ba Tô còn cầm một chiếc khăn, một lát lại đưa lên lau mắt.
Ba Tô cầm tay Tô Tịnh Kỳ đưa cho Hàn Lâm Viễn, anh nắm chặt lấy.
Ba Tô vỗ vỗ vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai ngừoi
Con gái ba từ nhỏ đã lưu lạc, chịu nhiều tăm tối cực khổ, khó khăn lắm mới thấy được trời sáng.
Sau này hai con hãy thương yêu, đùm bọc lẫn nhau.
Ba mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy các con được hạnh phúc.
Chúng ta vẫn mãi luôn là chỗ dựa cho các con.
Kỳ Kỳ, nhà họ Tô mãi mãi là nhà của con.
Tô Tịnh Kỳ lau nước mắt giúp ba Tô:Con sẽ hạnh phúc mà.
Hàn Lâm Viễn cũng khẳng định:Con sẽ luôn khiến cô ấy hạnh phúc.
Trao nhau những lời thề, trao nhau hết những sự chân thành.
Hai ngừoi đeo cho nhau chiếc nhẫn kết hôn, gắn kết cuộc đời hai con ngừoi.
Khách khứa vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng.
Tô Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói với Hàn Lâm Viễn: Lần này công bố rầm rộ như vậy, anh đã hài lòng chưa?
Từ giờ tất cả mọi người đều biết em là vợ của Hàn Lâm Viễn này, mãi mãi là thế.
Tô Tịnh Kỳ, anh yêu em.
Hàn Lâm Viễn, em yêu anh.