Ruột Bông Rách

Chương 45



Khoảng hơn nửa tháng sau thì Tiểu Ngô mới chuẩn bị xong những thứ Kiều Nam Kỳ cần.

Kiều Nam Kỳ cần tất cả những thông tin cùng dấu vết trước kia của Triệu Vanh, đây cũng không phải làm việc đơn giản. Triệu Vanh từ nhỏ đã lớn lên ở Dương Thành, trước năm 19 tuổi được nhận về Trần gia, cậu đã sống nương tựa với Triệu Mính, chuyển nhà rất nhiều lần, mỗi nơi chỉ ở một khoảng thời gian, quỹ đạo cuộc sống từ nhỏ tới lớn không phải một sớm một chiều là có thể tra ra.

Nửa tháng này, Tiểu Ngô không dám lơ là.

Không phải bởi vì Kiều Nam Kỳ thúc giục, mà bởi vì cậu chàng không thể chịu nổi nữa, chỉ mong mau sớm thu thập hết tất cả bàn giao cho Kiều Nam Kỳ.

Ngày trước khi Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh duy trì mối quan hệ nhìn như partner nhưng thật ra không bình đẳng, cậu chàng từng cho rằng Kiều Nam Kỳ là một người vô tâm. Bỏ mặc người bên cạnh, lúc đi xã giao hay tiệc tối, toàn dẫn theo nữ minh minh hay những người có thể hỗ trợ. Bình thường khi Triệu Vanh ở công ty, Kiều Nam Kỳ cũng chưa từng quan tâm gì nhiều tới người ta, chỉ là lúc tặng quà thì luôn rộng rãi.

Giống như chỉ cần có người này ở bên cạnh, thì mọi chuyện đối với Kiều Nam Kỳ vẫn bình thường.

Nhưng người này đột nhiên rời đi, Kiều Nam Kỳ lại bắt đầu hồn vía lên mây, cho tới bây giờ.....

----- Tiểu Ngô cảm thấy tiên sinh nhà bọn họ sắp điên rồi.

Nửa tháng nay, Kiều Nam Kỳ không thờ ơ với công việc như lúc Triệu Vanh mới rời đi. Nhưng sau khi y rời khỏi công ty, lại giống như muốn dời đi sự chú ý mà cứ ngồi xuống là làm việc.

Xử lý giấy tờ, mở họp, tự mình tham gia thí nghiệm.....

Những việc trước đây phải mất một ngày để xử lý thì bây giờ chỉ tốn có một ngày. Những người khác đều làm việc quá sức, mà Kiều Nam Kỳ cũng trở nên càng tiều tụy.

Nhưng Kiều Nam Kỳ vẫn không nghỉ ngơi.

Kiều Nam Kỳ chỉ ở trong phòng làm việc Triệu Vanh chỉ ở mấy ngày, cầm khối Rubik, có khi sẽ xoay nó, cũng có khi chỉ nhìn như vậy.

Còn những lúc còn lại, Kiều Nam Kỳ sẽ gọi những người từng làm việc với Triệu Vanh lên. Trước đây Triệu Vanh chỉ đảm nhận chức vụ nhân viên bình thường, nơi làm việc của cậu ở tầng thấp, tuy rằng không phải công việc quan trọng gì, nhưng người trong phòng cũng khá nhiều. Kiều Nam Kỳ mỗi ngày đều sẽ gọi những người quen biết Triệu Vanh tới, lấy lý do là kiểm tra công việc, rồi lại dò hỏi mấy vấn đề linh tinh.

Chuyện tới bây giờ, Tiểu Ngô tự nhiên hiểu rõ, mấy vấn đề linh tinh này chỉ là vòng vo để tìm hiểu xem trước đây Triệu Vanh đã làm gì ở công ty. Kiều Nam Kỳ cố gắng hết sức lồng ghép tên của Triệu Vanh vào các vấn đề trong công việc, dường như thật sự chỉ tình cờ nhắc tới Triệu Vanh.

Chỉ khi nghe được một chút tin tức liên quan tới Triệu Vanh, khóe miệng Kiều Nam Kỳ mới khẽ cong lên, mới lộ ra một chút ý định thật sự của mình.

Kiều Nam Kỳ rõ tàng có thể hỏi trực tiếp, nhưng y lại không làm.

Tiểu Ngô đi theo Kiều Nam Kỳ lâu như vậy, sao xem lại không hiểu?

Kiều Nam Kỳ là vì không muốn Triệu Vanh bị mang bất kỳ tiếng xấu nào.

Ngoại trừ điều này ra, nếu Tiểu Ngô tới, y sẽ muốn lấy di động Tiểu Ngô, xem tài khoản Triệu Vanh một cái.

Lúc ban đầu, Kiều Nam Kỳ do dự hồi lâu mới nói với Tiểu Ngô: "..... Cậu gửi cho Triệu Vanh một tin nhắn, nói là giúp tôi xin lỗi.... vì sự thất lễ ngày hôm đó." Lời nói rất tự nhiên như lần Triệu Vanh tới công ty lấy giấy tờ.

Tiểu Ngô gửi xong, Kiều Nam Kỳ cũng không làm gì khác mà chỉ ở bên cạnh chờ tin nhắn trả lời.

Triệu Vanh hình như ngày đó đang chăm sóc mẹ mình cho nên không lập tức nhìn thấy tin nhắn. Kiều Nam Kỳ cứ chờ như vậy, cứ cách vài phút rồi sẽ tới hỏi: "Trả lời chưa?"

Cứ như vậy trôi qua mấy chục phút, Triệu Vanh rốt cuộc mới trả lời một câu: "Thất lễ gì? Ngày nào?"

Rồi lại trực tiếp ném vấn đề này ra sau đầu.

Kiều Nam Kỳ thời điểm nhìn thấy tin nhắn này, những chờ đợi trong ánh mắt đều trở nên tối sầm.

Dù vậy, Kiều tiên sinh vốn nên trăm công ngàn việc, thoải mái trong mọi bữa tiệc tối, lại mỗi ngày mất hồn như cũ.

Không biết tới khi nào mới kết thúc ---- Tiểu Ngô hy vọng Kiều Nam Kỳ sau khi có những tài liệu mình cần, có thể sẽ khôi phục lại như bình thường một chút. Ít nhất không cần phải mỗi ngày đều vòng vo thám thính những người quen biết Triệu Vanh dăm ba lời.

Tiểu Ngô mang theo một chồng tài liệu có liên quan tới Triệu Vanh đi vào văn phòng của Triệu Vanh, gõ cửa đã khép hờ: "Tiên sinh? Những thứ ngài cần đều đã chuẩn bị đủ."

Trong phòng.

Kiều Nam Kỳ đang cùng nhân viên công tác khác nói chuyện.

Khi nghe được giọng của Tiểu Ngô, vẻ mặt thờ ơ ban đầu của y hơi thay đổi, cho người tiến vào, mới nói với người đối diện: "Đều tìm hết rồi? Tất cả những nơi tôi làm việc và sinh sống trong mấy năm qua đều đã tìm kỹ?"

Người nọ gật đầu: "Kiều tổng, thật sự đều tìm hết rồi, mỗi một nơi đều tìm khoảng bốn năm lần, còn dùng tới cả máy dò kim loại, tất cả những nơi cần tháo dỡ cũng đã tháo ra nhìn. Thật sự không có chiếc nhẫn nào."

Lông mày vừa mới thả lỏng vì Tiểu Ngô mang tài liệu tới vừa giãn ra giờ lại nhăn lại.

Triệu Vanh lúc đưa nhẫn cưới cho y là ở công ty.

Lúc ấy bọn họ mới vừa xong việc trong văn phòng, Triệu Vanh mặc xong quần áo, vô cùng trịnh trọng đưa cho y. Y chưa bao giờ coi trọng những thứ như nhẫn cưới, cảm thấy cho dù quan hệ của cả hai thế nào thì cũng không liên quan tới món đồ này. Sau khi nhận lấy cũng không biết quăng ở đâu, sau đó cũng chưa từng đeo nó.

Hiện giờ Triệu Vanh đi rồi, những món đồ có liên quan đều bị dọn sạch, trong công ty cũng không để lại thứ gì. Kết quả những đồng nghiệp đã từng làm chung với Triệu Vanh nói chỉ có một khối Rubik, còn chiếc nhẫn cưới không rõ tung tích.

Nhẫn này đã tìm mấy ngày rồi cũng không thấy đâu.

Nếu không phải bị người trong công ty cầm đi, thì chỉ có lúc đó y nhét vào túi áo rồi ném ở đâu đó trong nhà.

Y đang chuẩn bị từ nhà cũ ở đường Xương Khê dọn về, sau đó cố gắng tìm một chút.

Kiều Nam Kỳ nói: "Được rồi, tôi đã biết."

Người nọ hiểu ý của y, cho nên rời khỏi văn phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Kiều Nam Kỳ và Tiểu Ngô.

Không cần Kiều Nam Kỳ nói gì, Tiểu Ngô đã đem đồ để tới trước mặt Kiều Nam Kỳ rồi nói: "Dựa theo những gì ngài dặn, những nơi có thể tìm được đều tới hỏi một lần. Đây là những thông tin có thể tra được, nếu như còn cần thì....."

"Không cần." Kiều Nam Kỳ trầm giọng nói, "Những việc cần dùng thủ đoạn mới tra được.... Cậu ấy nhất định không muốn cho người khác biết."

Tiểu Ngô không hỏi nhiều nữa.

Kiều Nam Kỳ lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Khi y ý thức mình chưa bao giờ biết được quá khứ 10 năm của Triệu Vanh, y đã hiểu rõ ý trong những lời nói của Triệu Vanh.

Nếu y có thể bù đắp những bỏ lỡ trong 10 năm qua, Triệu Vanh có phải sẽ tha thứ hay không?

Cho dù Triệu Vanh vẫn còn giận y, y vẫn muốn biết rõ những thứ trước đây của Triệu Vanh. Biết được 10 năm ấy, y mới có thể biết được Triệu Vanh đã phải một mình chịu đựng những gì, có phải đã bỏ lỡ rất nhiều tổn thương vô hình hay không. Bỏ lỡ những thứ đó, nếu bản thân có thể sớm nhận ra, bản thân đã có thể che chở Triệu vanh khỏi những nỗi đau ấy.

Kiều Nam Kỳ nghiêm túc lật từng trang.

Y vốn tưởng rằng đây chỉ là một số trải nghiệm, sở thích của Triệu Vanh từ nhỏ tới lớn, nhưng mới lật được hai trang, động tác đã phải dừng lại, ngón tay trông vô thức véo trang giấy tạo ra nếp gấp.

Thông tin mà y đột nhiên nhìn thấy giống như một thanh đao nặng ngàn cân bất ngờ rơi xuống, đập cho y choáng váng.

"Triệu Vanh trước đây......" Y hỏi, biết rõ mình đang hỏi gì, lại giống như không biết, "Thành tích rất tốt?"

Tiểu Ngô hiển nhiên cũng kinh ngạc với điều này, không cần nghĩ ngợi liền gật đầu: "Đúng vậy. Tôi cố tình đi gặp chủ nhiệm cấp 3 của Triệu tiên sinh xác minh một chút, Triệu tiên sinh...." Tiểu Ngô gãi đầu, cũng ngạc nhiên không kém Kiều Nam Kỳ, "Triệu tiên sinh thời cấp 3 học rất giỏi, ngoại trừ đôi khi bị chậm trễ vì chuyện trong nhà, mỗi lần thi học kỳ đều đứng nhất. Điểm của Triệu tiên sinh rất bình thường, thầy của anh ấy nói, nếu Triệu tiên sinh có thể thi vào tường đại học tốt nhất của Dương Thành, trường học còn có thể cấp học bổng. Tóm lại...."

Tóm lại hoàn toàn khác với Triệu Vanh mà mọi người trong vòng biết tới.

Kiều Nam Kỳ bây giờ mới chợt nghĩ đến --- Triệu Vanh là bạn cùng trường với Lục Tinh Bình.

Lúc trước khi bắt đầu thân thiết với Triệu Vanh, là khi cùng nhau tụ tập, Lục Tinh Bình dẫn theo Triệu Vanh cùng nhau dự tiệc và nói: "Tiểu thiếu gia Trần gia mới nhận về, là đàn em lớp dưới của tôi, mang tới chơi cùng."

Có người trêu chọc: "Nhìn qua không lớn lắm, là đàn em hồi cấp 3 của cậu à? Ở chỗ này dễ học xấu lắm đấy nhé. Mấy tuổi rồi?"

Một giọng nói dịu dàng vang lên: "19, không phải học sinh cấp 3."

Kiều Nam Kỳ mới nhìn về phía Lục Tinh Bình, Triệu Vanh đứng bên cạnh bắt gặp ánh mắt của Kiều Nam Kỳ, ngoan ngoãn nở nụ cười.

Thu hồi ký ức.

"...... Nhưng sau khi Triệu tiên sinh vào đại học," Tiểu Ngô vẫn đang nói: "Ở việc học này liền.... Xuống dốc không phanh."

Kiều Nam Kỳ nghe vậy liền nheo mắt lại.

Bây giờ y đã không phải hoàn toàn không biết gì hết.

Y nghĩ tới những việc Trần nhị đã nói, Triệu Vanh sở dĩ bị giam lỏng hơn một tháng, là bởi vì Trần đại cảm thấy tính cách Triệu Vanh thay đổi, lo lắng Triệu Vanh có tâm tư tranh giành tài sản.

Nghĩ tới y ban đầu cảm thấy Triệu Banh chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, Triệu Vanh rất ít khi dùng giọng điệu bất mãn nói với y 'Em không có', sau đó đã bị y im lặng ngắt lời rời đi.

Hơn nửa tháng trước ở quán bar, Triệu Vanh thần thái xán lạn, nổi bật giữa đám công tử ăn chơi vô công rỗi nghề, lớn tiếng nói: "Hóa đơn của toàn bộ hôm nay tôi bao."

Rồi lại nhớ tới 12 năm trước gặp Triệu Vanh ở hành lang bệnh viện, Triệu Vanh lúc nhỏ vô cùng chật vật, nhưng cả người đều tỏa ra khí tức trong trẻo, hoàn toàn không buông thả như thế.

Y thì thầm: "Năm nào.....?"

"Vâng?"

"Cậu nói cậu ấy sau khi học đại học đã bắt đầu thay đổi, là từ năm nào?"

"Hình như là năm nhất hay năm hai gì đó, tầm 19 tuổi. Ngài có thể xem ở mấy trang sau."

Không cần cậu chàng nói, Kiều Nam Kỳ đã nhanh chóng bỏ qua một số nội dung, chọn lọc một số liên quan đến thành tích học tập của Triệu Vanh.

Những tài liệu được bày trên bàn theo thứ tự thời gian, nêu rõ cột mốc ở số tuổi 19 ấy.

Sự thật rõ như ban ngày khiến người ta hít thở không thông, chân tướng cứ thế hiện ra trong không gian rộng lớn, giết hắn không kịp trở tay, không để lại bất kỳ manh giáp nào.

Tiểu Ngô thấy y vừa rồi còn có chút sức sống, bây giờ giống như mọi sự sống đều bị rút cạn đi, tay dắt chéo vào nhau đỡ trán, chống đỡ gần hết cơ thể.

Cậu chàng cúi đầu đã thấy những tờ giấy trước mặt Kiều Nam Kỳ đã lấm tấm những giọt nước.

Khi mang đến Tiểu Ngô đã kiểm tra rất kỹ, nước từ đâu mà ra.....?

"Tiên sinh, ngài.... không sao chứ?"

Giọng nói của Kiều Nam Kỳ đã lập tức trở nên khàn khàn: "Tôi không sao."

Y chỉ là thở không nổi mà thôi.

Han: Nay bão chap nhé, mấy ngày tới sẽ cố gắng, nhưng thứ 7 chủ nhật sẽ không có chương nha, vì mình đi làm tới tối lận.