Cậu đã quá quen thuộc với cái tên Lục Tinh Bình này. Cái tên này từ khi cậu bắt đầu trở lại nhà họ Trần, thường xuyên được nhắc tới là đối tượng hôn ước của cậu. Sau đó cậu đi theo bên cạnh Kiều Nam Kỳ, mặc kệ là ở công ty hay ở nhà, đều thường xuyên nhìn thấy Lục Tinh Bình.
Có đôi khi Kiều Nam Kỳ ở lại nhà Lục Tinh Bình một khoảng thời gian dài, Triệu Vanh còn phải làm tài xế đi đón người.
Triệu Vanh biết rõ Kiều Nam Kỳ, cho dù Kiều Nam Kỳ coi Lục Tinh Bình là bạch nguyệt quang, thì với tình hình hiện tại của hai người bọn họ, cũng tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện gì quá giới hạn.
Nhưng cho dù không vượt qua ranh giới, cậu cũng có thể thấy rõ thái độ Kiều Nam Kỳ đối với Lục Tinh Bình.
Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới việc giấu những việc này với cậu.
Nói cách khác, Kiều Nam Kỳ căn bản không để ý việc che đậy trước mặt cậu.
Cậu coi thỏa thuận hôn nhân kia như cơ hội bắt đầu, Kiều Nam Kỳ lại chỉ coi đó là việc nuôi một tình nhân phù hợp hữu ích.
Cậu còn nhớ rõ, ngày trước khi mình dọn tới nhà Kiều Nam Kỳ, sau khi thu dọn tất cả đồ đạc, nơm nớp lo sợ mà gọi điện thoại cho Kiều Nam Kỳ.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, âm thanh máy bận vang lên hồi lâu, mới co người không nhanh không chậm bắt máy: "... Ai vậy?"
Số điện thoại giống mười năm trước, thời gian chờ đợi cũng lâu như thế, giọng thiếu niên trong sáng đã bị tháng năm mài giũa trở nên trầm thấp từ tính, Kiều Nam Kỳ vẫn không lưu số điện thoại của cậu.
Ngay lúc đó Triệu Vanh sửng sốt một chút, nhưng trong giọng lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là cười nói: "Em dọn đồ xong rồi, ngày mai... Đến nhà anh phải vào thế nào? Có cần lấy vân tay trước này nọ không..."
Cậu biết Kiều Nam Kỳ bận, không muốn những chuyện vặt vãnh này sẽ làm phiền tới người kia.
"Không cần," Kiều Nam Kỳ nói, "Ngày mai tôi ở nhà, trực tiếp tới là được."
Triệu Vanh lúc này mới yên lòng.
Khi đó đang là cuối đông, trận tuyết cuối cùng bao phủ toàn bộ Dương Thành, xung quanh yên tĩnh mà trắng xóa.
Cậu ngày xưa chơi với những người kia, bởi vì muốn trà trộn gần gũi với Kiều Nam Kỳ, quần áo dạng gì cũng có, nhưng hơn phân nửa là Trần gia mua cho cậu. Dọn nửa ngày, đồ muốn mang đi cũng không nhiều, chỉ xách một cái vali cao tới nửa người.
Vốn muốn lái xe đi, nhưng nghĩ lại Kiều Nam Kỳ có thể không chuẩn bị chỗ đậu xe cho mình. Vì thế Triệu Vanh gọi xe, chờ tới trước cửa nhà Kiều Nam Kỳ, cậu mới xách vali xuống xe, để tài xế rời đi.
Bánh xe vali lăn trên tuyết, cùng với dấu chân của cậu, một trước một sâu hằn lên màn tuyết trước cửa sân nhỏ. Tuyết chung quanh rơi đầy mặt đất, rồi lại bình ổn, nhưng chưa từng có dấu vết gì.
Triệu Vanh nhìn chung quanh, cẩn thận đi tới trước cửa lớn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cậu mở miệng, hơi sương theo giọng nói thổi ra: "Kiều --- Kiều tiên sinh?" Triệu Vanh trước kia gọi Kiều Nam Kỳ là 'Kiều tiên sinh' hoặc 'Kiều đại thiếu', bọn họ chỉ mới ký thỏa thuận hôn nhân, Kiều Nam Kỳ cũng không bảo cậu sửa miệng.
Bên trong cánh cửa không có bất kỳ phản hồi gì.
Có lẽ là người không ở phòng khách.
Triệu Vanh bấm chuông cửa. Tiếng chuông nhấn so với tiếng gõ cửa lớn hơn nhiều vang lên giữa buổi trưa tuyết rơi yên tĩnh, nhiệt độ trên ngón tay Triệu Vanh bị nút chuông cửa lạnh lẽo mang đi, nhiệt độ ngoài trời khiến cả người cậu run lên.
Bên trong vẫn không có phản ứng gì.
Cậu ban đầu lo lắng tiếng quá lớn sẽ làm phiền Kiều Nam Kỳ, chỉ là thử ấn vài cái. Nhưng đợi hồi lâu cũng không có phản ứng gì, cậu đành phải ấn chuông cửa rất nhiều lần.
Nhưng trong biệt thự vẫn im lặng, tiếng bước chân một chút cũng không nghe được.
Ý thức được Kiều Nam Kỳ không có ở nhà, cho nên cậu đã gọi điện thoại cho Kiều Nam Kỳ.
Lúc này ngay cả câu mở màn 'Ai đó' của Kiều Nam Kỳ hỏi mình cũng không có --- điện thoại căn bản không có ai bắt máy.
Kiều Nam Kỳ không biết có chuyện gì, người không ở nhà, điện thoại cũng không bắt. Triệu Vanh không có cách nào khác ngoài gọi cho Hạ Viễn Đồ.
"Tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu, sáng nay tôi đã gửi tin cho cậu ấy, cậu ấy cũng chưa trả lời tôi," Hạ Viễn Đồ nói, "Nếu không cậu về trước đi? Chờ ngày mai lại đến."
Tất nhiên cách tốt nhất là rời đi rồi mai quay lại.
Nhưng cậu ngày hôm qua hẹn Kiều Nam Kỳ hôm nay, nếu cậu đi rồi mà Kiều Nam Kỳ lại trở về thì phải làm sao đây? Lỡ như Kiều Nam Kỳ ngày mai không có thời gian, cậu chẳng lẽ còn phải phiền Kiều Nam Kỳ lại tốn thời gian tới đón mình sao?
Kiều Nam Kỳ mới nhíu mày Triệu Vanh đã muốn vuốt phẳng cho người kia, đừng nói tới chuyện mình gây thêm phiền toái cho người kia.
Triệu Vanh định đợi một chút.
Nhưng cậu cứ thế nghĩ chờ thêm chút nữa, chút nữa thôi, lại không biết từ khi nào, lần này là tới cả ngày.
Lúc đến đây, cậu cho rằng xuống xe là vào nhà liền, thời gian ở ngoài không nhiều cho nên chỉ khoác một cái áo gió mỏng, ở giữa trời tuyết thế này muốn khoác nhiều hơn cũng làm không được.
Bậc thềm trước cửa biệt thự phủ đầy tuyết, Triệu Vanh mặc áo gió ngồi ở trên vali của mình chờ đợi.
Cậu kéo cổ áo gió lên, cằm chôn vào bên trong, cúi đầu nhìn tuyết trước mặt. Nghĩ tới đây là cửa nhà của Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh lại cảm thấy cũng không lạnh như vậy --- tốt xấu gì cũng đã mười năm rồi, mới đến nhà Kiều Nam Kỳ.
Mười năm này không thể nói dễ, nhưng bảo khó, cũng không tính khó, bởi vì cậu không hay không biết đã đi qua.
Cậu thật sự không phải người giỏi chủ động theo đuổi người khác.
Cho dù trước đây, cậu cũng chỉ cố gắng hết sức để tới gần Kiều Nam Kỳ, nghĩ nhiều cách để nói chuyện với Kiều Nam Kỳ, tìm hiểu thêm về sở thích của Kiều Nam Kỳ, dựa trên sự hiểu biết của mình về cốt truyện mà trợ giúp cho Kiều Nam Kỳ. Tất cả những thứ vụn vặt này đều lặng lẽ, không có đi qua nhiều khúc ngoặc.
Cậu có thể dưới sự muôn màu muôn vẻ luyện thành thạo dáng vẻ công tử bột, nhưng lại không thể sử dụng những thứ ấy ở trên người Kiều Nam Kỳ.
Cậu có thể lao tới trước mặt Kiều Nam Kỳ trong cơn mưa với chiếc ô, bung dù nhường tất cả không gian cho Kiều Nam Kỳ, cũng sẽ không ở giữa ánh đèn muôn màu của vũ trường tràn ngập mùi rượu mà nói với Kiều Nam Kỳ 'Em muốn ở cạnh anh".
Không phải không, mà là không muốn.
Chỉ có khi Kiều Nam Kỳ nguyện ý để cậu quấy rầy, cậu mới có thể đến gần thêm một chút nữa. Kiều Nam Kỳ không muốn bị cậu quấy rầy, cậu sẽ chỉ im lặng đứng bên cạnh/
Thật sự vụng về.
Vì vậy, ban đầu cậu thật sự không thể tin được mình nhất định có thể ở bên cạnh Kiều Nam Kỳ.
Hiện giờ có thể đi tới được bước này, đã là chuyện vui ngoài ý muốn.
Cậu đã quen chờ đợi rồi.
Cho dù gió tuyết rất lạnh, Triệu Vanh vẫn có thể chịu đựng được.
Cậu ở trước cửa nhà Kiều Nam Kỳ chờ cả buổi chiều, trong lúc đó gọi ba cuộc cũng không có phản hồi.
Tới tối, màn đêm vừa mới buông xuống, cả khu phố được thắp sáng bởi ánh đèn đường vàng ấm áp, chiếu rọi nền tuyết trắng xóa hai bên đường, êm đềm ôn hòa.
Xe của Kiều Nam Kỳ lăn bánh trên tuyết, tiếng động cơ từ xe tiến tới gần, kéo theo vết bánh xe song song dừng trước cổng lớn biệt thư. Trên xe hình như có hai người.
Triệu Vanh đang siết chặt tay để giữ ấm, nhưng làn da lộ ra ngoài của cậu đã lạnh tới mức không còn cảm giác.
Điều đầu tiên cậu nghĩ tới là bộ dạng mình ngồi trên vali có ngốc quá không, cho nên vội vàng đứng lên. Còn chưa kịp dựng vali lên, liền thấy Kiều Nam Kỳ từ ghế điều khiển bước xuống.
Người đàn ông rõ ràng không đi ra bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len màu xanh đậm, trông rất bình thương, không giống như mới đi công tác về. Vẻ mặt y thoải mái, đôi mắt sâu nghiêm túc, không nhanh không chạm vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ cho người ngồi ở đó.
Người ngồi là một thanh nhiên trẻ tuổi, người cao gầy, cho dù đang ngồi, nhưng chỗ ngồi phía trước rộng rãi cũng có vẻ có chút chật chội.
Anh ta đang cúi đầu, cởi đai an toàn, để lại cho Triệu Vanh nửa bên mặt ưu nhìn. Mặt dù chỉ có nửa mặt, cho dù dưới ánh đèn đường mơ hồ, cũng đủ để nhìn ra ngũ quan vượt trội cùng khí chất cao quý.
Kiều Nam Kỳ không mặc quần áo dày, nhưng y vẫn đứng trước cửa xe, chờ Lục Tinh Bình đi xuống xe, lúc này mới dẫn người vào trong.
Triệu Vanh đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Kiều Nam Kỳ bình tĩnh thờ ơ dẫn Lục Tinh Bình đang mỉm cười đi tới trước, thẳng tới khi cả hai đi tới trước mặt Triệu Vanh.
Bước chân Kiều Nam Kỳ khẽ dừng, nhìn cậu một chút, sửng sờ một chút mới nói: "Tôi đúng lúc có việc ra ngoài."
Y thậm chí không hỏi Triệu Vanh vì cái gì còn ở lại đây.
Lục Tinh Bình kinh ngạc: "Triệu Vanh, cậu mặc ít như vậy, chờ bao lâu rồi? Tuyết chất đầy trên vali đồ rồi."
Mặc dù không có liên hệ gì, nhưng Lục Tinh Bình cũng từng có hôn ước với Triệu Vanh.
Lúc này anh đột nhiên xuất hiện cùng với Kiều Nam Kỳ, quần áo của hai người rõ ràng không phải là đi công tác gì, Triệu Vanh đột nhiên có thể nhìn ra sự bối rối xen chút xấu hồ trong đó.
"A..." Triệu Vanh có chút choáng váng vì lạnh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì trước, "Ừm.."
Kiều Nam Kỳ nói: "Vào đi."
Triệu Vanh xách theo vali, đi theo Kiều Nam Kỳ cùng Lục Tinh Bình vào nhà Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ trước tùy tiện sắp xếp một căn phòng khách cho cậu, bảo cậu nghỉ ngơi một chút, liền cùng Lục Tinh Bình đi vào thư phòng.
Triệu Vanh tự mình mang hành lý lên lầu.
Cửa phòng khách vừa mới đóng lại, cậu đã chịu không nổi hắt xì.
Cậu lần đầu tiên tới nhà Kiều Nam Kỳ, ngày đầu tiên ở lại đây, quà gặp mặt lúc đó là mấy ngày sốt cao liên tục.
Sốt tới ngày thứ ba, Kiều đại thiếu đêm khuya mới đi xã giao về, Triệu Vanh mơ hồ nghe thấy động tĩnh, đầu đau như búa bở mơ màng tỉnh lại, chỉ nghe thấy người này nói bên tai mình: "Đi tắm rửa. Lúc ra tới..."
"Không cho phép mặc quần áo."
- -----
Mưa phùn ngoài cửa sổ kéo dài, gió không ngừng thổi hơi mát vào trong khiến, thổi cho người ta mơ màng thiếp đi.
Triệu Vanh sắp ngủ lại bị gió lạnh thổi qua, nhớ tới một năm trước sốt cao, thật sự không muốn lại trải qua, vội vàng đứng dậy định đi tìm thêm áo khoác phủ thêm.
Vừa đi, trong đầu vừa nghĩ chuyện này của Lục Tinh Bình phải làm sao bây giờ.
Cậu hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn quay lại quỹ đạo ban đầu, đi theo con đường pháo hôi nội dung gốc, nhận được một cái 'Không có gì ngoài một ít tiền' 'Kết cục bi thảm của pháo hôi'.
Nhưng muốn làm được như vậy, cậu phải thực hiện hôn ước cùng Lục Tinh Bình.
Lục Tinh Bình rốt cuộc có quan hệ gì với Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh thật ra không rõ lắm.
Lần đầu tiên cậu gặp Lục Tinh Bình, là ở đại học ---- Lục Tinh Bình là bạn cùng trường với cậu. Nhưng bọn họ cũng không gặp nhau ở trường nhiều lắm, chủ yếu ở các bữa tiệc tối hoặc các dịp vui chơi.
Triệu Vanh trước kia có thể những người bên cạnh Kiều Nam Kỳ tiếp xúc, là do Lục Tinh Bình giới thiệu. Bọn họ tuy rằng không thân, không có bất kỳ liên hệ riêng tư nào, cho nên Triệu Vanh ngày đó dọn tới nhà Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh cũng không biết trong lòng Kiều Nam Kỳ có bạch nguyệt quang là Lục Tinh Bình.
Trong truyện gốc vốn không có chuyện này.
Cậu đã xem 《Đường về》 nhiều lần như vậy, Lục Tinh Bình cùng lắm cũng chỉ là người bạn tin tưởng nhất của Kiều Nam Kỳ, không có thêm miêu tả nào nữa.
Nhưng hiện tại, cũng không biết vì cái gì, Lục Tinh Bình lại có địa vị không thể lay động như vậy trong lòng Kiều Nam Kỳ.
Mặc dù ban đầu cậu ban đầu tuy rằng để ý, nhưng cậu sợ Kiều Nam Kỳ không vui cho nên không dám hỏi.
Nhưng cậu hiện tại phải biết.
Tuy rằng trong truyện gốc, Lục Tinh Bình không hề đặt tình cảm vào hôn nhân, trong lòng cũng có một người yêu không thể ở bên nhau, nhưng cậu đã phá vỡ rất nhiều cốt truyện, hiện tại Lục Tinh Bình nói không chừng cũng bị hiệu ứng bươm bướm.
Cùng nam chính Kiều Nam Kỳ đoạt người tuy rằng đáng sợ, nhưng cậu cũng có chuẩn bị tâm lý, dù sao thân phận ban đầu của cậu trong sách cũng chỉ là pháo hôi đối nghịch với nam chính.
Nhưng cậu cũng không có khả năng hoàn toàn không biết gì mà đã vọt tới trước mặt Lục Tinh Bình thông báo đi?
Triệu Vanh ngẫm lại liền cảm thấy choáng váng.
Cậu còn chưa tìm ra được lý do, Kiều Nam Kỳ lại đột nhiên gọi điện thoại cho cậu.
Triệu Vanh ngẩn người ngồi ở trên ghế sô pha, điện thoại trên bàn cà phê rung lên vài cái, tiếng chuông ồn ào vang lên làm Triệu Vanh giật mình, cậu mới phản ứng lại, vươn tay nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng trầm thấp từ tính: "Sao bắt máy lâu vậy?"
Rõ ràng còn chưa tới ba giây cậu đã nhận điện thoại.
Đồ chó này.
Nhưng khi nam chính Kiều Nam Kỳ này sắp sửa thu phục tất cả nhân vật phản diện, pháo hôi như mình chọc giận nam chính rõ ràng không phải là lựa chọn tốt gì.
Cậu nuốt xuống 'Đồ chó' sắp thốt ra, vẫn dùng giọng điệu dịu dàng như bình thường nói: "Xin lỗi, vừa rồi không chú ý tới."
Đầu dây không kiên nhẫn bên kia bị giọng nói dịu dàng của cậu làm dịu đi: "Ở nhà?"
Triệu Vanh sửng sờ: "Gì?"
"Tôi đại khái năm phút nữa sẽ tới nhà đón cậu." Kiều Nam Kỳ thong thả nói.
Triệu Vanh: "?"
Cậu vẫn áp di động bên tai, đầu dây bên kia đã dứt khoác không còn tiếng động gì.
Cậu sửng người một hồi, chợt nhớ Kiều Nam Kỳ đã nói với mình về điều này vào tuần trước.
Hôm nay là ngày cha của Kiều Nam Kỳ, Hạ Nam từ nơi khác công tác về, Kiều Nam Kỳ dự định sắp xếp thời gian đón gió tẩy trần cho Hạ Nam --- Đương nhiên, chuyện không hay giữa hai cha con nhà này giới thượng lưu toàn bộ Dương Thành không ai không biết, nói là đón gió tầy trần, không chừng lại là tình huống 'Cha con hòa thuận' gì đấy.
Trước đây Kiều Nam Kỳ sẽ không mang Triệu Vanh theo cùng, nhưng cuộc gặp gỡ với Hạ Nam là ngoại lệ.
Rốt cuộc, không lâu sau khi hai người ký kết thỏa thuận hôn nhân, Kiều Nam Kỳ đã lợi dụng lúc Hạ Nam mất cảnh giác, ổn định quyền thừa kế cùng quyền lên tiếng trong công ty của Kiều Gia. Hạ Nam ban đầu còn tưởng Kiều Nam Kỳ ở bên Triệu Vanh là nhượng bộ, kết quả phát hiện Kiều Nam Kỳ vẫn giống như trước đây, thế mới biết Triệu Vanh không đứng cùng chính tuyến với Trần gia.
Vì thế Hạ Nam càng ghét Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ mang Triệu Vanh theo, đơn thuần là vì chọc giận Hạ Nam.
Triệu Vanh thật sự không thích đi, nhưng nghĩ tới Hạ Nam tức giận, Kiều Nam Kỳ cũng sẽ vui vẻ, cậu cũng vô cùng hạnh phúc.
Trường hợp này cậu trong một năm nay đi không ít lần, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần thảnh thơi ngồi ở đó, lấy bản lĩnh ăn chơi trác táng của mình biểu diễn ra là được.
Triệu Vanh với chuyện này đã sớm có kinh nghiệm.
Cậu chỉ có chút kinh ngạc, loại chuyện này Kiều Nam Kỳ đã sớm dặn dò mình, vậy mà cậu có thể quên đi.
Thật là đáng mừng, tiến bộ vượt bậc.
- ----
Thời gian năm phút quá gấp, lúc Kiều Nam Kỳ gọi điện thoại tới, Triệu Vanh còn mặc áo ngủ lười ở trên sô pha, cái gì cũng không có chuẩn bị.
Khi Triệu Vanh quấn khăn choàng cổ chạy tới cửa sau xe, tóc thậm chí còn vểnh lên chưa kịp ép xuống.
Tài xế mở cửa xe cho cậu, khi cậu ngồi vào đã thấy Kiều Nam Kỳ ngồi ở bên kia. Trong xe tràn ngập mùi hương trang nhã từ nước hoa, còn có mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể Kiều Nam Kỳ.
Choạng vạng, cửa sổ xe bên phía Kiều Nam Kỳ hướng về phía ánh nắng vàng rực rỡ, vầng hào quang nhợt nhặt như đang phác thảo y. Vẻ mặt y bình thản, khóe miệng không cong lên, ánh mắt có chút sắc bén.
Y cũng không có chuyển qua nhìn Triệu Vanh, chỉ nói: "Tôi ở trong xe đợi cậu bốn phút."
Từ khi thông báo tới ra cửa là mất chín phút.
Đối với kính chiếu hậu phía trước, Triệu Vanh ép xuống lọn tóc không nghe lời trên đầu, cảm thấy mình đã nhanh lắm rồi. Rốt cuộc cậu đã quên bữa ăn này từ lâu, Kiều Nam Kỳ mới cúp điện thoại, cậu đã phải lao vào phòng ngủ để thay quần áo.
Cậu buộc miệng nói: "Cũng không tệ rồi."
Tiếng động cơ vang lên, xe từ từ khởi động, cảnh sắc hai bên đường dần lui về sau.