Rượu Mơ Xanh

Chương 7



Bắt đầu từ tối hôm đó, tai tiếng của lão đại mới chuyển đến lớp 12 Quảng Thịnh bắt đầu lan truyền nhanh chóng, hơn nữa nảy sinh thêm vô số phiên bản không thể tưởng tượng.

Không chỉ lưu truyền bên trong Quảng Thịnh, không tới mấy ngày, toàn bộ các cấp 3 ở Lạc thành hầu như đã biết hết.

Tai tiếng và nhiều dị bản đã làm cuộc sống huấn luyện quân sự nhàm chán của phần lớn học sinh thêm chút thú vị..

Mới đầu, Thẩm Âm Âm còn thấy rất mới mẻ.

Có thêm bát quái, ngay cả mấy món ăn nhạt thếch ở nhà ăn cũng trở nên có hồn hơn.

Dần dần, những lời đồn đại thay đổi, đặc biệt khi nhìn Tưởng Kiều sinh động như thật miêu tả bản tai tiếng mới nhất……

Thẩm Âm Âm chỉ muốn nói, đây đã không phải tai tiếng.

Đây là truyền thuyết.

Ở phiên bản mới nhất, Lục Quyết yêu người giúp việc mới nhà anh, nhà người giúp việc rất nghèo, mắt lại bị mù, người nhà họ Lục thấy cô ấy đáng thương, mới chấp nhận thuê cô ấy làm giúp việc.

Ban đầu, cô giúp việc nhỏ bé chân tay vụng về và luôn gặp rắc rối vì không nhìn thấy được, hôm nay đập đĩa, mai đập bình.

“Nhưng mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng là, có một ngày cô gái giúp việc lỡ đập vỡ cái kính số lượng có hạn của nhị hoàng tử! Thế là nhị hoàng tử xách cô giúp việc lên, tức giận hỏi, em biết kính của tôi bao tiền không……”

“Nhưng mà đôi mắt mù sao có thể làm người giúp việc? Với cả,” Thẩm Âm Âm yếu ớt ngắt lời Tưởng Kiều, “Lục Quyết anh ta ở nhà không đeo kính.”

Ở bên ngoài cũng không đeo, anh không bị cận.

Tưởng Kiều bị đánh gãy rất không vui: “Tại sao cậu biết anh ta ở nhà như thế nào?”

Ờm……

Nguy hiểm ghê, một tẹo nữa là lộ rồi.

Thẩm Âm Âm cắn ống hút trà sữa, bày ra vẻ ngoan ngoan lắng nghe, “Cậu nói tiếp đi.”

“Tóm lại, bởi vì hiểu lầm này, thành công khiến Lục Quyết chú ý tới cô gái giúp việc, anh bắt đầu trêu chọc cô ấy, cố ý bắt nạt cô ấy, mãi cho đến một ngày, cô gái giúp việc bị anh chọc cho tức khóc, quyết định từ chức, lúc này, nhị hoàng tử mới nhận ra tình cảm của bản thân, tỏ tình với cô bé giúp việc, đẩy cô ấy vào tường, hôn!”

“…… Rồi, bây giờ bọn họ ở bên nhau à?”

Tưởng Kiều lắc lắc ngón trỏ, “No no no, hoàng tử và cô bé lọ lem trong hiện thực sao có thể HE chứ? Tình yêu của bọn họ bị hoàng hậu nương nương nhanh chóng phát hiện, dưới cơn giận dữ, muốn đuổi cô gái giúp việc ra khỏi nhà, nhưn hoàng tử đã yêu cô ấy quá rồi, vùng lên phản kháng, nhất quyết không chịu cúi đầu trước tư tưởng phong kiến!”

Đã là hoàng từ x Cô bé lọ lem, lại thêm hoàng hậu nương nương, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, logic cảm động ghê.

Thẩm Âm Âm: “…… Sau đó thì sao?”

“Sau đó á, nhà anh ta rất tức giận, quyết định đuổi anh ta ra khỏi nhà, về sau cũng không chia quyền kế thừa cho anh ta.” Tưởng Kiều phiền não thở dài.

Thẩm Âm Âm cực kỳ kính nể trí tưởng tượng phong phú của các bạn học.

Có thể biến một tin tai tiếng bình thường thành một phiên bản hào môn tranh đoạt tài sản, rồi kết cục vẫn có thể hạnh phúc.

Và thật sự có rất nhiều người tin……

Thẩm Âm Âm không nghĩ ra, vì sao Tưởng Kiều cho rằng công ty Lục gia sẽ không phân quyền cho Lục Quyết.

Rõ ràng chú dì đối xử bình đẳng với cả hai người, nhưng thật ra Lục Quyết cư xử ngang ngược, thường khiến cho dì Trịnh tức giận.

Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều cùng nhau đi ra nhà ăn, “Nhưng mà, không phải là ai có năng lực, thì người đó kế thừa công ty à?”

Tưởng Kiều lắc đầu: “Cậu đừng ngây thơ quá, bưng bát nước không thể lúc nào cũng cân bằng, trong nhà có hai con, thông thường sẽ thiên vị một đứa hơn.”

Nhà cô của cô ấy là vậy đấy, vậy nên Tưởng Kiều ngập tràn sự thông hiểu.

Thẩm Âm Âm cúi đầu, dường như tâm sự.

“Sao, cậu không tin tai tiếng của Lục Quyết à?” Tưởng Kiều huých vào cánh tay cô.

Thẩm Âm Âm cười nói: “Thật ra cũng không phải không tin……”

Lục Quyết á, việc yêu đương cô tin tưởng, có thể là một nữ sinh ngọt ngào cùng trường hoặc khác trường.

Cô bé giúp việc gì đó, cũng không biết học sinh nhàm chán nào bịa lời đồn này.

Đến tuần thứ hai, học sinh toàn khối đều bị đưa đến quân doanh ở ngoại ô, một tuần trôi qua, gần như toàn bộ đội quân đã bị diệt sạch

Bức ảnh kỉ niệm chụp vào ngày cuối cùng, không còn mấy ai có thể giữ được làn da trắng trẻo, Thẩm Âm Âm cũng bị đen đi hai tone.

May mắn thay, khóa huấn luyện quân sự đã hoàn toàn kết thúc.

Buổi tối, kết thúc nghi thức duyệt binh.

Các bạn toàn khối ngồi quây tròn trên sân cỏ, ca hát nhảy múa chơi trò chơi, ngay cả huấn luyện viên luôn luôn nghiêm túc, cũng trở nên rất hiền hoà.

Tưởng Kiều buồn bực chống cằm: “Kỳ ghê, mấy hôm trước hận không thể đánh chết huấn luyện viên, bây giờ phải chia tay, đột nhiên cảm thấy hơi luyến tiếc.”

“Luyến tiếc khóa huấn luyện quân sự? Yên tâm, đại học còn phải trải qua một lần nữa.” Thẩm Âm Âm vỗ vỗ bả vai bạn tốt.

Tưởng Kiều kêu rên một tiếng, nằm ở trên cỏ, hai chân giẫm giẫm, trên đầu sắp bốc khói đến nơi rồi.

Sau một lúc, cô ấy nói, “Âm Âm, lên đại học cậu muốn học ngành gì?”

Thẩm Âm Âm bình tĩnh trả lời: “Tài chính.”

“Woa, cậu quyết định lâu rồi hả?” Tưởng Kiều lập tức ngồi dậy.

Thẩm Âm Âm “Ừ” một tiếng.

“Tài chính là một ngành chuyên nghiệp, ba mình khi trước là một chuyên gia tài chính, ông ấy cũng muốn mình học cái này.”

“Chúng ta cùng nhau thi thôi.” Thẩm Âm Âm cười tủm tỉm nhìn cô ấy.

Tưởng Kiều lắc đầu: “Mình không học nổi khoa học tự nhiên, đến lúc học toán cao cấp chắc chắn mình sẽ toi đời, thôi mình sẽ học khoa văn.”

Thẩm Âm Âm đi đến trước mặt cô ấy, “Thế sao giờ ta, chúng ta phải tách ra rồi.”

“A, đúng rồi, phiền quá đi…… Còn thi khảo sát chất lượng đầu năm, aaaaaaaa, nghĩ đến thôi đầu óc đã quay cuồng!” Tưởng Kiều ôm đầu.

Đúng vậy, đợi kết thúc huấn luyện quân sự, tuần đầu tiên sau khai giảng, phải thi khảo sát chất lượng.

Thẩm Âm Âm cũng không nhịn được thở dài.

“Đi WC không?” Cô đứng lên, hỏi Tưởng Kiều.

Tưởng Kiều đang định nói, điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô ấy chỉ chỉ màn hình, “Mẫu hậu mình gọi, cậu đi trước đi.”

“Ok.” Thẩm Âm Âm chào huấn luyện viên, một mình đi vào WC nữ ở rìa sân huấn luyện.

Cái WC này chỉ có ba phòng, lúc đi vào, đã phải xếp hàng trong đó.

Mấy nữ sinh đứng trước Thẩm Âm Âm, mặc quân phục huấn luyện xiêu xiêu vẹo vẹo, trên mặt còn trang điểm, cách nói chuyện, giọng điệu và biểu cảm đều có vẻ thành thục hơn các bạn cùng lứa tuổi.

Ở Quảng Thịnh, học sinh như vậy cũng không hiếm.

Thẩm Âm Âm không để ý các cô ấy đang nói gì, mãi đến khi các cô ấy nhắc đến tên Lục Quyết.

Một nữ sinh tóc dài nói: “Bây giờ chuồn ra, không chừng có thể thấy bọn họ đánh nhau.”

Một cái khác hỏi: “Ở nơi nào?”

“9 giờ, hẻm 17 cạnh phố ăn vặt, có đi hay không, muốn đi thì nhanh lên!”

“Thôi bỏ đi, không chắc Lục Quyết sẽ đến.” Một nữ sinh vóc dáng cao hơi do dự.

Nữ sinh tóc dài ‘xuy’ một tiếng, “Please, chiến thư mà trường số mười bảy kia đăng lên Tieba trường chúng ta, chỉ đích danh muốn đánh solo với Lục Quyết, anh ấy không xuất hiện chẳng phải sẽ thành rùa rụt đầu à?”

Điện thoại Thẩm Âm Âm vẫn ở trong ngăn tủ khóa phòng ngủ, không cách nào xem Tieba, nhưng nhờ mấy nữ sinh này, cô đã biết thời gian địa điểm Lục Quyết đi đánh nhau.

Nhưng mà, có nên nói cho dì Trịnh không……

Thẩm Âm Âm rơi vào do dự.

Nếu nói cho dì Trịnh, chắc chắn bà ấy sẽ rất tức giận, đợi đến khi Lục Quyết về nhà sẽ cãi vã um tỏi.

Trọng điểm là, Lục Quyết là loại người ngoan ngoãn nghe lời à, dì Trịnh không cho phép, thì anh sẽ không phản nghịch nữa ư?

Nói cho dì Trịnh, trừ bùng nổ chiến tranh gia đình, thì cũng chẳng làm được gì.

Buổi tối sau khi kết thúc, Thẩm Âm Âm tạm biệt Tưởng Kiều ở cổng khu huấn luyện, chú Nhàn đang dừng xe ở ven đường chờ cô.

“Khóa huấn luyện quân sự đã kết thúc rồi đúng không? Ôi đen đi bao nhiêu.” Chú Nhàn nở nụ cười.

Thẩm Âm Âm bụm mặt, “Cuối cùng cũng kết thúc.”

Về nhà dì Trịnh nhìn, chắc chắn lại phải nghe lải nhải.

Chú Nhàn đưa một hộp đồ ngọt được đóng gói tinh xảo ra, Thẩm Âm Âm nhận lấy, bên trong là một cái bánh sầu riêng ngàn lớp.

Chú ấy vừa khởi động xe vừa nói, “Trịnh tổng cố ý dặn chú mua cho cháu, ăn nhanh đi, chú sẽ lái chậm một chút.”

Cửa hàng bán bánh sầu riêng ngàn lớp này rất nổi tiếng, là một cửa hàng gia đình đã mười mấy năm, khi cô vừa mới đến Lục gia, dì Trịnh rất hay mua cho cô ăn.

Thẩm Âm Âm sửng sốt nhìn hộp đồ ngọt một lát.

Cô bỗng nhiên hô lên, “Chú Nhàn, dừng một chút!”

“Chuyện gì thế?” Chú Nhàn dừng xe lại.

“Cháu chợt nhớ ra cháu quên đồ, chú ở đây chờ cháu một xíu, cháu quay lại ngay thôi.” Cô mở cửa xe, tay xách theo hộp bánh ngọt, chạy nhanh về phía khu huấn luyện.

Vì không để chú Nhàn nghi ngờ, cô không thể không vòng vèo, tiên tiến huấn luyện trung tâm, lại từ cửa hông chuồn ra tới.

Thẩm Âm Âm không quen thuộc khu này, đi theo bảng hướng dẫn chỉ có thể tìm được cổng trường cấp ba số mười bảy.

Còn về ngõ nhỏ cạnh bên phố ăn vặt mà mấy nữ sinh kia nói, Thẩm Âm Âm không có manh mối nào, cô giống y như ruồi mất đầu, ngó nghiêng ở cổng trường, cũng không thấy Lục Quyết.

Qua một lát, học sinh trường số mười bảy lục tục tốp năm tốp ba đi ra.

Trường cấp ba số mười bảy là trường loạn lạc nhất ở Lạc thành, chỉ tốt hơn mấy trường dạy nghề một chút.

Học sinh không thích học tập, hút thuốc uống rượu uốn tóc xăm hình.

Bây giờ chứ tới thời gian vào học tiết tự học buổi tối, nhưng cửa bên trường học đã mở ra, học sinh cứ tự nhiên ra vào, bảo vệ cũng mặc kệ.

Bọn họ không cần mặc đồng phục học sinh, nhìn lại lần nữa, có rất nhiều cô gái trang điểm tinh xảo quần áo thời thượng.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Âm Âm hâm mộ không nói lên lời.

Cô đăng trước cửa tiệm trà sữa nhìn một lúc, nhận thấy những học sinh đó phần lớn đều đi về phía bên trái, cô theo sau, đi vào một con đường nhỏ, hai bên đều là các xe đẩy bán đồ ăn vặt đa dạng.

Phố ăn vặt là tìm được rồi.

Nhưng ngõ nhỏ “bên cạnh”, vẫn như lọt vào trong sương mù.

Nếu quay về bằng đường cũ, chắc chắn có thể đi ra ngoài.

Nhưng trước khi không tìm được Lục Quyết, cô không muốn cứ rời đi như vậy.

Không biết vì sao nhưng Thẩm Âm Âm có cảm giác, Lục Quyết ở gần đây.

Cô không biết dũng khí của mình đến từ đâu, trong ánh sáng yếu ớt, đứng thấp thỏm trước ngõ nhỏ ngập mùi hôi của thuốc lá.

Lục Quyết, anh làm ơn mau ra đây đi mà, cô sắp nóng chết rồi……

Chú Nhàn vẫn đang chờ cô.

Thẩm Âm Âm lê bước chân, đi đến một chỗ chỗ rẽ, bỗng nhiên vào lúc này, nghe thấy một giọng nam khàn khàn tục tằng.

Nghe cực kì hung dữ.

“Tao nói này Lục Quyết, tên nhóc mày không biết lớn nhỏ trước sau, ai chẳng biết khi đến Lạc thành phải chào hỏi tao một lần, mày thì ngược lại, còn chờ tao phải chủ động tìm mày?”

Một tiếng bật lửa vang lên, giọng nói trong trẻo của Lục Quyết vang lên: “Tìm hay không tìm mày thì sao, mày cũng không đánh lại tao.”

Người nọ cười rộ lên: “Stop fucking, đêm nay không nhìn thấy máu mày đừng hòng rời đi.”

Nhìn thấy máu!

Thẩm Âm Âm nghe thấy, hoảng sợ, nghe thêm chút, hình như chỉ có một mình Lục Quyết.

Lục Quyết thật ngu ngốc, ở địa bàn của người ta, còn nói chuyện kiêu ngạo như thế, thế trong từ điển của anh, chắc chắn không có từ “Nhẫn nhịn”.

Nhưng từ điển của cô có.

Cô sững người một chút, nghĩ đến dì Trịnh.

Mặc kệ hai chân đang nhũn ra, tim đập thình thịch, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng một cái, lướt qua chỗ rẽ chạy lên.

Lục Quyết đứng dưới một tán cây, bất ngờ thấy một bóng người xông tới chỗ anh, cảm giác đầu tiên là sửng sốt.

Từ từ.

Người này dùng tư thế chạy bộ này, cái tốc độ xông tới này, dáng vẻ ngây ngốc này, trông rất quen mắt……

Chờ anh thấy rõ là Thẩm Âm Âm, cô đã vọt tới trước mặt, hai cánh tay mở ra, giống gà mái già bảo vệ gà con, bảo vệ anh ở sau lưng.

“Tôi vừa nhìn thấy, có giáo viên tới đây tìm người hút thuốc, các người mau…… Mau tản đi.” Thẩm Âm Âm thở hổn hển.

Lục Quyết nhíu mày: “Thẩm Âm Âm, cô làm gì thế?”

“Đúng vậy đàn em à, em làm gì thế? Còn mặc quân phục huấn luyện……” Người đối diện rất cao lớn, mái tóc màu xanh của sấm sét, cánh tay có xăm mình.

Đại ca xã hội đen đủ tiêu chuẩn, phía sau còn một hàng đàn em đứng chờ lệnh.

Hắn cười cực kì bỉ ổi, cúi người dí sát vào Thẩm Âm Âm, “Đàn em khóa dưới, giáo viên trường bọn anh cũng không phạt tội hút thuốc, nhưng lừa gạt người khác là không tốt đâu.”

Thẩm Âm Âm hoảng sợ.

Cô lo lắng nuốt nuốt nước miếng, đang muốn mở miệng, Lục Quyết bỗng nhiên kéo cô một chút, “Lại đây cho tôi.”

Động tác anh thô bạo, túm Thẩm Âm Âm đứng xuống phía sau anh.

Tóc xanh sấm sét cười rộ lên: “Đừng hung dữ thế chứ, người ta vì cứu mày mới nói dối, em gái nhỏ quả cảm nha.”

Trong bóng tối, Lục Quyết mặt không biến sắc cong môi.

Giọng điệu anh vẫn có lệ như cũ: “Huấn luyện quân sự xong không về nhà đi, ai kêu cô chạy loạn khắp nơi?”

Thẩm Âm Âm không phục: “Tôi nghe nói anh đánh nhau.”

“Sau đó nhóc lao đến? Em gái à, có biết đây là nơi nào không? Bọn anh không phải người dễ trêu chọc đâu……” Tóc xanh sấm sét đè giọng, bước tới gần cô.

“Được rồi, đừng dọa nữa, cô ấy nhát gan.” Lục Quyết bảo vệ Thẩm Âm Âm ở phía sau lưng anh.

Giọng điệu anh vui đùa, hình như rất quen thuộc với đối phương.

“Thằng nhóc mi được nha, có phúc khí,” tóc xanh sấm sét làm mặt quỷ nói, “Đi thôi, ăn khuya không? Đưa cả em gái nhỏ đi nữa.”

Thẩm Âm Âm choáng váng.

Cuối cùng cô cũng nhận ra, hai người này có quen biết nhau, hơn nữa mối quan hệ rất tốt, vừa rồi chỉ là đùa giỡn.

Một bàn tay của Lục Quyết ấn trên đầu cô, cái loại áp chế chiều cao khiến cô càng thêm khó chịu.

Anh vứt hai điếu thuốc vừa mới châm lửa xuống đất, dẫm tắt: “Không đi, đem ai đó về nhà đã.”