Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 10: Mơ hồ.



Trác Quân Đình tính sĩ diện cao, mà Cẩm Tú Nhi trên danh nghĩ vợ chồng, lại không giữ phụ đạo. Hắn thật muốn lặp tức bóp chết cô ngay...

Đúng lúc này Hạ Vy đến, thấy kịch hay nên đứng ngoài nghe lén, đôi mắt ả sáng lên tia gian xảo. Hay rồi, quả đúng là trời giúp ta.

Cẩm Tú Nhi bất giác thấy Hạ Vy núp ở cửa, trong lòng không khỏi khó chịu.

Hạ Vy thấy thế đi thẳng vào ngồi xuông cạnh Trạc Quân Đình.

"Anh Quân Đình, dù sao cũng lỡ rồi. Hay là anh ký li dị luôn đi."

"Hạ Vy... Cô có quyền gì xen vô chuyện vợ chồng tôi!" Cẩm Tú Nhi siết chặt cổ tay ả nâng lên, nghiến răng.

Hôn nhân này cô phải nắm giữa để cứu cha ra. Ngày nào Trác Quân Đình không đề cặp tới chấm dứt hợp đồng, thì cô còn hy vọng rửa oan cho cha.

Trác Quân Đình tối sầm mắt nhìn hai nữ nhân đang dằn co. Đúng là phiền chết hắn.

"Đủ rồi! ! ! Cẩm Tú Nhi, ai cho cô động tới Hạ Vy... Cô muốn phiên toà của cha cô diễn ra sớm không?"

Cẩm Tú Nhi khụy xuống van xin hắn, bởi chứng cứ bất lợi cho cha cô, nếu xử có thế cha sẽ lãnh mức án cao nhất là tử hình.

"Cút lên lầu cho tôi!" Trác Quân Đinh hướng mắt lên lầu. Cẩm Tú Nhi vâng lời lướt qua Ha Vy lên phòng. Ngoái lại thấy Hạ Vy đang vuốt ve cơ thể Trác Quân Đình, trong lồng thoáng chút ghen tương.

Cẩm Tú Nhi không biết cách thể hiện tình cảm, hay lấy lòng Trác Quân Đình, khiến mọi hiểu lầm ngày một sâu, xung đột vợ chồng ngày một nhiều.

Trác Quân Đình tính tình băng lãnh từ sau khi cha chết.

"Hạ Vy, cho anh thêm thời gian... Anh sẽ li dị cô ta."

Hạ Vy tỏ vẻ cảm thông, thơm vào gò má của hắn.

Cẩm Tú Nhi nghe rõ lời người chồng nói. Thật sự anh ấy yêu Hạ Vy đến thế sao?

Hồi tưởng:

"Xin anh đó... Điều tra rõ đi!" Cẩm Tú Nhi quỳ dưới chân Trác Quân Đình, trước Pháp viện nhân dân tối cao. Mưa tầm tả như trút nước.

"Tra sao? Chính cha cô đã im lặng thừa nhận." Trác Quân Đình lạnh lùng hất đôi tay đang níu chân hắn khẩn cầu.

Cẩm Tú Nhi ngã sõng soài dưới nền xi măng, đầu va đập chảy máu. Lâm Quân Hạo xuất hiện đỡ cô dậy.



"Tôi là hung thủ giết cha chồng, cha tôi thương con gái nhận thay thôi... Bắt tôi đi... Hức... Hức... Xin hãy bắt tôi đi...!"

Mọi người chỉ chỏ bàn tán: "Trời ơi... Nàng dâu ác độc thế!"

"Đúng rồi... đã giết cha chồng, lại còn bắt cha ruột nhận tội thay."

"Bất hiếu quá đi!"

"..."

Trác Quân Đình siết chặt nắm đấm. Tần Phong kế bên lên tiếng: "Đại thiếu gia, chuyện này thiếu phu nhân rất tội... anh có nên..."

Trác Quân Đình đưa tay chặn miệng Tần Thiên lại, đôi mắt sắt lạnh cắm vào đôi mắt đỏ hoe: "Cô muốn cứu cha đến thế sao?"

Cẩm Tú Nhi gật đầu, hắn hướng mắt nhìn Cẩm Từ bị giải ra. Toà tuyên mức án cao nhất cho tội cố sát.

"Cẩm Tú Nhi như gục ngã gào thét gọi cha. Xin anh... Tôi chỉ còn có cha là người thân!"

Người đàn ông lạnh giọng: "Thế tôi cũng chỉ có một người cha!"

Tân Thiên che ô cho Cẩm Tú Nhi liến bị người đán ông lãnh khốc hất văng: "Kệ cô ta! Thích thì cứ quỳ đã đi."

Trác Quân Đình rời đi, nụ cười kiêu ngạo tắt dần, đứng ở xe trông thấy Lâm Quân Hạo che ô cho Cẩm Tú Nhi, hắn siết chắt nắm đấm. Thề rằng sẽ dày vò Cẩm Tú Nhi đến hơi thở cuối cùng.

Cha hắn là người thân duy nhất, người đã đưa hắn ra khỏi giới xã hội đen, thế giới ngầm đầy nguy hiểm.

Đúng là Cẩm Tú Nhi yếu ớt dưới mưa lạnh, cô bất tỉnh sau 1 giờ quỳ. Trác Quân Đình ngồi trong xe thấy thế đã bế cô vào bệnh viện...

"Cha... Cha ơi!" Tú Nhi nói mớ quay trở về thực tại, nâng dần mi mắt thấy khuôn mặt nam nhân anh tuấn hiện ra ở cự li 5 cm nữa là chạm môi,

"A... Anh làm gì vậy?" Cẩm Tú Nhi hoản loạn bật dậy, thì bị bàn tay to lớn đè hai tay cô lên đỉnh đầu.

"Chả phải cô muốn làm vợ tôi sao?" Trác Quân Đình giọng mạnh yếu vô chứng, thân dưới không ngừng áp chế nơi tư mật của cô. Tuy qua lớp quần âu lịch thiệp, nhưng cô vẫn cảm nhận được cậu nhỏ muốn sổ lòng của chồng.

"Anh... Mình nói chuyện rõ được không?"

- "Xoạc."



"Á! !"

Cẩm Tú Nhi vừa dứt câu thì áo bị xé toang , thân thể nam nhân ép người con gái nhỏ nhắn dưới thân.

"Nguy rồi! Mùi rượu nồng quá!"

Cô nhân ra Trác Quân Đình say rượu, liền vùng vẫy đạp hắn ra, chạy ra cửa, nhưng bàn tay to đã tún được cô ném lên giường.

Nhanh chống quần áo nam nữ đã rãi rác trên sàn...

"Đừng mà!"

Cô cố gắn chống đẩy nam nhân phía trên, đang muốn chiếm tiện nghi của mình. Giờ mà xảy ra thân mật, thế nào khi tỉnh trí Trác Quân Đình lại khinh bỉ cô. Huống gì bên cạnh hắn đang có tình nhân mà hắn yêu thương.

"Thả em ra!"

"Chẳng phải cô phúng túng với Lâm Quân Hạo lắm sao?" Hắn tác nơi tư mật chạm vật nam tính tạo khoái cảm.

Cô run sợ, cắn mạnh vào vai hắn...

"Ầy..." Hắn rít một hơi đai đớn, đưa tay sờ vai, máu ươn ướt: "Cô dám cắn tôi!"

Trác Quân Đình tỉnh rượu hơn phân nửa, bế nữ nhân ném vào bồn tắm. Hắn xả nước lạnh hạ dục hoả của bản thân, rồi xoay người ra ngoài...

Lúc Cẩm Tú Nhi trở ra đã thấy Trác Quân Đình ngủ say trên giường, kéo chăn đắp cho hắn, vuốt vẻ đôi gò má của nam nhân hoàn hảo.

Cô yêu hắn cũng là vì tính cách này, thật ra cô hiểu nếu cha của hắn không chết, thì hắn sẽ ôn nhu với cô như giây phút đầu bế cô lên xe hoa. Nụ hôn ấm lên trán khi đó khiến cô xao xuyến.

Giờ nhìn kỹ khuôn mặt hắn, sao cô cứ thấy quen quen... Cô chạm vào vào tay màu đỏ trên cổ tay Trác Quân Đình.

"Hình như mình đã thấy sợi dây này ở đâu rồi thì phải."

Cô nhìn kĩ cổ tay Trác Quân Đình có một nuốt rùi son. Một hình ảnh mờ nhạt về một chàng thiếu niên khôi ngô được một cô bé đeo cho sợi dây đỏ. "Anh à! Sao này có duyên gặp lại..."

Rốt cuộc mình là ai? Có phải thời thơ ấu mình đã gặp Trác Quân Đình. Cẩm Tú Nhi về phòng lục và li mang ra sợi dây đỏ y chang.

Cô kinh ngạc, bởi cô không nhớ rõ về đôi vòng này...

Đêm đó... Trác Quân Đình phát sốt, cô lo lắng ôm giữ ấm cho hắn...