S. A

Chương 27: Chương 27





Một tuần đã trôi qua.
Cuộc sống của Vân My đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cùng với đó lại là một nỗi lo ko hề nhỏ.
Nhà thờ ko thể nuôi dạy cô ấy đến khi trưởng thành hơn được, chi phí mỗi lúc sẽ một cao hơn và nhà thờ thì làm gì có điều kiện. Còn Bảo Ngọc và một vài em nhỏ khác nữa cũng cần được giúp đỡ học hành.
Biết là ko hối hận về quyết định liều lĩnh của mình nhưng vẫn cảm thấy có lỗi.
Từ xa nhìn về phía cha và những đứa trẻ vui đùa với nhau trong sân.
Trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn biến khung cảnh đó trở nên thật dịu dàng.
-Chị Vân My kìa cha!
Giọng Bảo Ngọc lại thánh thót vang lên đầy phấn khởi.
Cô ấy khẽ mỉm cười.
-Về rồi à con?
-Vâng, mọi người đang chơi gì vậy ạ?
-Chơi rồng rắn lên mây, chị Vân My cũng chơi chứ?
-Ừ.
Vừa mới vô đã phải làm thầy thuốc.

-Mọi người bắt nạt con nhé!
-Khổ thân chị Vân My, nhưng hết cách rồi.
-Đã thế ọi người biết tay.
Nụ cười của cô ấy tươi như những hạt nắng mai, nhưng giữa khug cảnh hoàng hôn thế này trông cũng ko đến nỗi ảm đạm mà ngược lại còn chẳng khác nào một bức tranh thuỷ mặc tinh tuý.
Lát sau, cha xứ kêu mấy đứa trẻ đi tắm gội rồi cùng Vân My nói chuyện.
-Có chuyện gì sao cha?
-Ừ, cũg có chút chuyện, ko biết với con và mọi người là chuyện vui hay buồn nữa.
-Là chuyện gì vậy ạ?
Ko nói gì một lúc, bỗng nhiên cha xứ lại gọi tên Vân My.
-Vân My này…
-Dạ, con nghe cha.
-Ta biết con đã phải chịu vất vả như thế nào trong 5 năm qua…
- O_O
-Ko phải ngạc nhiên như thế đâu, khi hai ông bà Hà muốn nhận con về nuôi họ đã có những hành độg rất khác lạ, ko muốn gặp mặt con luôn mà chỉ muốn biết trong những năm trước con học hành như thế nào…
Đôi mắt đen tròn của Vân My hơi nhấp nháy. Té ra với hai ông bà Hà cổ ko phải là con thật, cái mà họ muốn đúng là danh dự. Vậy mà bao nhiêu năm qua cổ cứ tự trấn an mình đó là việc ba mẹ luôn mong đợi ở con cái của mình.
-Biết con là một đứa bé ngoan ngoãn thông minh họ mới ngỏ ý muốn nhận con về nuôi. Ta thật ko ngờ cái danh dự mà họ mog muốn đã che lấp đi tình yêu thương mà vốn dĩ những bậc cha mẹ phải dành cho con cái. Con phải sống khó khăn như thế tất cả cũng là do ta mà ra, vì nhà thờ khi đó quá khó khăn. Là do ta cả.
-Ko, cha đừng như thế, tất cả do con là gánh nặng ọi người.
-Chúa đã ban cho con quyền được sống ko ai là gánh nặng cả, con cũng thế.
Vân My thấy lòng mình nặng trĩu, cổ hướng ánh nhìn về phía ánh dương cuối cùg trong ngày, tâm trạng càng hoen đục hơn nỗi tâm tư.
-Ta cũng biết vì điều đó mà 5 năm nay con đã thay đổi rất nhiều. Giờ tất cả đã trôi qua rồi, con đừng giữ những suy nghĩ cũ trog đầu, sống và học tập như trước kia, thân thiện với mọi người hơn, con người sinh ra có lúc lên cao có khi tụt xuống thấp, đừng bao giờ nghĩ con mãi mãi là số 1 như những gì người ta đã gieo rắc vô đầu óc ngây thơ trước kia của con.
-Con xin lỗi cha, con đã ko thể nhớ đến những lời dạy trước kia của cha, con đã cố gắng giành lấy mọi thứ mà con nghĩ là của mình chỉ vì muốn có được niềm tin và tình yêu thương của ba mẹ.
-Thì ta đã nói tất cả chấm dứt rồi, bình yên cả rồi.
Nhữg lời dạy của cha xứ luôn là những bài học đáng quý mà Vân My có được ình. Đó chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời của cô ấy.
Chợt nhớ ra điều thắc mắc nãy giờ của mình, cô ấy liền hỏi.
-Cha nói có chuyện muốn nói với con…
-À…có chuyện…

Giờ vị cha xứ lại cười thoải mái.
-Giờ thì ta hiểu chuyện đó là một điều tốt ọi người.
-Là chuyện gì vậy ạ?
Lại lặp lại câu hỏi ban nãy.
-Có người muốn nhận nuôi con.
Vân My chợt nín lặng, gương mặt vui vẻ dãn dần ra.
-Con đừng lo, lần này…
-Con xin lỗi đã ngắt lời cha, nhưng con ko có ý gì cả.
-Ta hiểu con đã biết suy nghĩ chu toàn như thế nào, thế nên lần này ta đã phải suy nghĩ rất kĩ mới nói với con. Sống ở gia đình đó con sẽ ko phải lo lắng điều gì đâu, chỉ là ta sợ con ko muốn đi.
-Ko ạ, nếu cha đã nói thế thì con sẽ nghe theo, lại có người nhận nuôi chứ ko thì chắc con sẽ áy náy lắm.
-Nhưng mà…
Giọng cha nhè nhẹ vang lên, có vẻ có gì đó khiến cha thấy khó khăn.
-Thôi con đi chuẩn bị đi còn ăn tối.
-Vâng.
-Mà…mai Chủ nhật…nếu được thì…
-Con hiểu ạ.
-Chuyển đến đó sớm con sẽ bớt vất vả sớm.
Lại phải chuyển đi, nhưng có lẽ lần này cô ấy cảm thấy ko được thoải mái như trước. Ko phải là cảm giác bị tổn thương hay đau lòng gì đó, mà đơn giản là…ko đành lòng, thấy mình giống món đồ. Biết là ko nên thế nhưg vẫn ko sao giúp mình thoát khỏi những suy nghĩ xấu đó.


Bữa ăn tối:
-Chị Vân My lại đi sao? Em ko thích thế tẹo nào!
-Thôi nào, Bảo Ngọc, phải để chị Vân My đến với cuộc sống tốt hơn của mình chứ.
-Nhưng liệu chị có được sống tốt hơn ko, hay lại như mọi người nói, chị Vân My cứ phải chịu khổ?
Vân My chột dạ.
“Sao con bé ngây thơ lại biết được điều đó chứ?”
-Ko phải thế đâu Bảo Ngọc, lần này chị nhất định sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ hơn trước rất nhiều.
-Chị nói thiệt chứ?
-Tất nhiên rồi, Bảo Ngọc đã thấy chị Vân My nói dối em bao giờ chưa?
Cô bé lắc đầu.
Vân My vì thế mà cười theo.
-Chị Vân My nhớ về đây thăm em thường xuyên nhé, đừng có như lần trước, mãi mà chẳng thấy chị đến thăm lần nào.
-Sẽ ko như thế đâu. ^_^
Đó là những khung cảnh yêu thương thật đẹp.