Cậu ta sửng sốt lập tức nhìn vô cái ống dây của chai nước. Một lượng máu đã bị hút lên cái ống đó.
-Aaaaaaaaaa!!! Còn ko mau đến rút nó ra hả? T________T
Phụt!
Xong, nhưng…nhìn thấy dòng máu đỏ trong cái ống mà ḷng xót xa đến điên lên.
Cậu ta giữ chặt lấy chỗ tay bị kim châm áu khỏi chảy ra, đứg dậy và tiến về phía Vân My, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
-Cậu…
Giọng nói cũng như biến đổi cùng vẻ mặt.
Vân My cắm chiếc kim vô đầu cao su của chai nước rồi đặt xuống bàn, nhìn cậu ta bình thản như ko biết cậu ta đang bị làm sao.
-Có vấn đề gì với cậu à?
-Hỏi hay lắm, có – vấn – đề – gì – với – cậu – à? Vấn đề gì???
Mất một ít máu mà sức lực vẫn khoẻ mạnh như ko, đúng là con trai.
-Còn quát được tức là vẫn ổn.
-Con mèo đáng ghét, xấu xí…
Vừa nói cậu ta vừa tiến về phía Vân My, tiến gần quá khiến cô ấy ko muốn nên đành lùi lại, người tiến người lùi.
Vẻ mặt cậu ta trông vẫn đáng sợ.
-Mối thù liên quan đến máu thế này nhất định tôi sẽ ko bao giờ quên, ko bao giờ, cả cuộc đời này tôi sẽ vì nó mà ko cho cậu sống yên ổn. Coi nhau như người ko quen biết ư? Tại sao lại phải như thế? Phải quen biết thì mới có thể có thù với nhau chứ? Phải quen biết thì tôi mới có thể trả thù lại cậu chứ? Tôi sẽ hành hạ cậu, sẽ ko cho cậu sống yên ổn nổi, tôi sẽ…
Lần này dừng lại nhưng lại bóp mấy ngón tay như hành động khởi động trước khi đánh nhau.
Vân My vẫn ko có phản ứng gì, phải như vậy mới là khí thế của Vân My chứ.
-Cậu sẽ làm gì tôi?
-Máu cơ mà, vì cậu mà tôi mất máu, sao có thể dễ dàng cho qua hay đơn giản mà hành hạ được.
-Thế muốn gì đây?
-Còn lớn tiếng được à?
Cậu ta bắt đầu giơ tay lên rồi…bỗng nhiên lại ôm lấy eo của Vân My.
Giật mình tột độ.
-Cậu…cậu đang làm gì thế hả? >”””