Nhân tiện trên đường về nhà, cậu ta muốn xử lí hết mọi việc liên quan đến chiếc điện thoại của cô ấy luôn.
-Bỏ nó ra hỏi hộp đi.
-Chi?
-Tiện thể nếu có muốn thì móc luôn cái con mèo lười đang ngủ vô.
-Làm gì?
-Đừng nghĩ giờ nó là của cậu, cậu muốn làm gì nó thì làm, tôi kêu cậu lấy nó ra hay làm gì thì cứ làm đi.
-Tôi ko thích phải nghe lệnh của người khác.
-Ko thích à? Vậy thì để tôi.
Cậu ta giựt lấy chiếc túi của cô ấy và tháo bung bét mọi thứ ra một cách cẩu thả.
-Cậu làm cái gì thế hả?
Bấm bấm một lúc rồi trả lại.
-Tôi lưu số của mình và của ông nội nữa, cốt lõi của vấn đề là gọi cho cậu khi cậu biến mất như con mèo đi lạc nên tất nhiên phải cần số của tôi và ông nội trước tiên. Chứ cậu nghĩ tôi thích cho số bừa bãi với người khác lắm à?
Vân My bấm mở danh bạ thì thấy có hai cái tên. Một là “Anh Hai” và hai là “Ngai chu tich”. Đúng là ấu trĩ.
Đến lượt cô ấy bấm bấm một lúc.
Cậu ta thấy hơi tò mò.
-Cậu đang làm gì thế hả?
Cậu ta lại giựt lấy chiếc điện thoại.
“Neck Scraf” và “Grandfather”.
-Neck scraf là cái gì?
Tuy ko có ý muốn hỏi để tránh vị mất mặt nhưng ko hiểu sao buột miệng nói ra. khi phát hiện ra thì đã nhìn thấy Vân My đang cười nhạo báng.
-Tôi tự hỏi là trong thời gian qua mang tiếng là học hành nhưng cậu đã tiếp thu được những gì. Còn học thêm mà mấy từ đơn giản thế này cũng ko biết.
-Ko biết đấy thì sao? Báng bổ người ta đủ chưa hả?
-Mới nói được có hai câu, sao đủ.
-Vậy thì nói nốt đi cho hả dạ, hôm nay tôi cho nói hết đấy.
-Tôi ko ngu.
-…???
-Dù là khen một người tài giỏi hay nhạo báng một kẻ ngu ngốc thì đều khó khăn như nhau cả. Có nói cả đời cũng ko hết.
- >””_