Hôm nay là ngày…một ngày rất chi là quan trọng. Nói chung là hết sức hệ trọng.
Ngày kiểm tra 15’ TD.
Tất nhiên là quan trọng, vì nó sẽ chấm dứt những buổi tối đau khổ và mệt mỏi vô cùng của Vân My.
Mới sáng sớm đã bị gọi cửa túi bụi.
-Con mèo lưới nhác kia, có dậy ko hả?
Vì là ngày cuối cùng có thể có lí do chính đáng hành hạ cô ấy nên cố sử dụng nốt ngay khi mặt trời mới mọc.
-Chuyện gì thế hả? Tối qua vẫn còn chưa đủ với cậu hả? Sáng sớm còn muốn gì?
-Thay đồ thể thao mau, ra ngoài luyện tập, hôm nay phải kiểm tra rồi. Mau lẹ lên!
-Cậu mới điên dậy hả? Còn luyện tập cái gì?
-Đồ mèo lười, vừa là tập luyện vừa tập TD buổi sáng nữa, sao con gái mà lười thế này được nhỉ?
-Lười, lười, lười, một kẻ chỉ biết ăn ngủ như cậu mà dám mở miệng nói tôi lười hả? Lấy tư cách gì?
Cậu ta lập tức thì thầm vô tai của Vân My một câu.
-Với tư của người mà cậu thích, đủ chưa?
Đôi mắt cô ấy mở to.
-Cậu càng coi trọng mình bao nhiêu thì người cậu thích sẽ càng có tiêu chuẩn cao bấy nhiêu, chẳng lẽ ko có tư cách mắng cậu?
Câu này nghe có lí, rất có lí. Khả năng ăn nói của cậu ta dạo này tiến bộ nhanh ghê, còn vượt được cả Vân My rồi nè.
-Ko nói nhiều, thay đồ mau!
Lại trở về giọng quát nạt ầm ĩ.
…
Cậu ta tay cầm cái đồng hồ bấm giờ, miệng cứ ko ngừng la lối.
-Sao chậm thế hả, mau lẹ lên cái!
Vân My thì chạy bán sống bán chết từ cổng vô cửâ nhà nơi cậu ta đang đứng, mồ hôi nhễ nhại ròng ròng.
Đúng như cái tên “biệt thự trên đồi” mà Vân My đã đặt, khoảng từ cổng vô đến nhà dài đến trăm mét y như từ chân đồi đến đỉnh đồi vậy. Và lợi dụng địa hình đó cậu ta bắt cô ấy chạy mấy vòng liền, cứ chạy lên lại chạy xuống.
Ông nội từ trên ban công phòng mình nhìn xuống.
-Tụi nhóc này có vẻ thân thiết đấy nhỉ?
Vâng, một lời tiên đoán thật…kinh khủng. Thân – thiết???
Với ai yêu là cho roi cho vọt thì với hai người này lại hoàn toàn ngược lại, ghét nhau thì đánh nhau chứ yêu đương mà roi vọt cái nỗi gì.
Vân My đã chạy được tất thảy là năm vòng mà cậu ta vẫn chưa cho nghỉ chút nào, cứ la hét suốt nãy giờ. Cô ấy thấy bực rồi nghen!
Chạy bình thường thì chẳng nói làm gì, đằng này là chạy trên những bậc thang, mà thử hỏi chạy như thế sức đâu ra, chân cứ gọi là được một phen hết hồn căng cơ.
Quyết định ngồi bịch xuống, ko chạy nữa.
-Ơ…
Cậu ta ngớ ngác nhìn thái độ và hành động bộc phát của cô ấy.
-Cậu làm cái gì thế hả? Tôi đã cho cậu nghỉ hả?
-Ko chạy nữa…tôi mệt lắm rồi…kiểm tra chạy…chứ có phải kiểm tra leo cầu thang đâu…mà bắt tôi chạy thế này hả? >”