Cậu ta giật mình với hành động đó.
-Mày trở nên bạo lực với con gái từ khi nào thế hả?
-Từ khi làm chó dưới chân mày.
Rồi hắn quay sang Vân My.
-Mày có biết là tao rất ghét cái miệng lưỡi của mày ko hả?
Cậu ta thở dài, cảm giác hiện giờ là…
“Mình biết sẽ thế mà, với cái cách ăn nói chẳng coi ai ra gì đó với mấy thằng này bị như thế còn là nhẹ. Đến mình còn ghét cái miệng lưỡi của cậu ta nữa cơ mà.”
OMG! Nam chính ko thể có dòng cảm xúc nào…tình cảm hơn một chút sao?
-Rồi, giờ thì xử con nhỏ ăn nói khó nghe này trước đã.
Hắn ta lấy ra một con dao găm sáng loáng giơ lên trước mặt Vân My. Đôi mắt cô ấy hơi thoáng chút lo sợ.
Cậu ta cũng thấy hơi lo lắng.
-Ở đây thằng nào biết vẽ vẽ cho con nhỏ bông hoa năm cánh cái.
+_+
Hoa năm cánh??? Có thế mà cần có người biết vẽ mới làm được sao? Ko hổ danh là học sinh trường **.
Ko ai nói gì cả.
-Ko ai biết vẽ nhỉ? Thôi để tao vậy.
Rồi hắn ta dí con dao vô mặt của Vân My. Một chút nữa thôi là trên mặt của cô ấy sẽ xuất hiện một con rắn hay giun gì đó mất, cậu ta phải làm gì đi chứ?
Vân My ko nhắm mắt chấp nhận thử thách sẽ đến với mình mà mở to mắt đón nhận và thách thức ngược lại với nó, trong đôi mắt đã bị sự mạnh mẽ che khuất hết những lo sợ.
Vì cô ấy đã thích cậu ta nên mới ko có cảm giác khó chịu khi bị như thế này chứ nếu như là trước kia chắc cô ấy sẽ la lối mắng **** tụi này om sòm và hận cậu ta đến cuối đời.
Thích một ai đó là chấp nhận mọi điều dù xấu xa hay tốt đẹp mà người đó mang lại. Cái quan niệm này đúng, nhưng mà có vẻ hơi…ngốc.
Thấy tình hình sắp trở nên nghiêm trọng hơn cậu ta buộc phải lên tiếng (động khẩu bất động thủ, cậu ta được đấy, mới thay đổi phương thức tác chiến).
-Người rạch mặt bạn gái của tụi bay là thủ lĩnh của trường đối địch với **.
Ngay lập tức, tên kia dừng lại và quay sang nhìn cậu ta, tuy nhiên con dao vẫn còn áp vô mặt của Vân My.
Cậu ta nói tiếp.
-Chính là kẻ đã đánh tao và khiến tao bị đuổi học.
Sau một hồi đắn đo thì tên đầu trùm lên tiếng.
-Mày nghĩ tao sẽ tin mày à?
-Những việc tao ko làm thì tao nhất định sẽ ko để người khác nghĩ là tao làm.
-Chỉ là một câu nói, mày nghĩ giờ mày vẫn còn là đại ca cứ mở miệng nói là bọn tao phải tin tưởng và làm theo sao?
-Tao đã nhờ ông nội tao điều tra việc tại sao tao lại bị cho là làm những việc bỉ ổi như rạch mặt tụi con gái. Và đó là kết quả. Muốn kiểm chứng câu trả lời thì đi mà hỏi kẻ đã gây ra chuyện đó. Tao nghĩ chắc bây giờ tên đó cũng ko phủ nhận việc mình đã làm đâu vì chủ ý của nó ko phải đổi tội cho tao mà chỉ là muốn gây chiến.
Thật may vì cậu ta ko có bạn gái nên chỉ có những tên kia và bạn gái chúng chịu thiệt thòi, nhưng có lẽ vì ko có bạn gái nên cậu ta mới một mình bị đánh tan tác.
-Đừng nghĩ mày nói như thế thì tụi tao sẽ tin và cho qua.
-Cho qua? Cho qua cái gì? Ai mới là người phải trả thù hả?
Một khoảng im lặng kì lạ.
-Tao…đã luôn coi bọn mày là bạn…
Trông cậu ta thật khổ sở để nói ra câu này.
Vì thế nên phản ứng khán giả mới ngỡ ngàng đến phũ phàng đến thế này.
Vân My là ngạc nhiên nhất bằng chứng là ánh mắt cứ nhìn cậu ta ko dứt.
-Có lẽ là do tao ko biết làm thế nào để có thể hoà nhập cùng mọi người, tao cứ nghĩ chỉ cùng là một đội, cùng nhau làm mọi việc thì sẽ là bạn. Tao ko biết là trong suy nghĩ của bọn mày tao lại xấu đến như thế…
Phải chăng…có thể giải quyết mà ko cần động thủ?
Chưa khi nào một người như cậu ta lại nói ra những lời khó khăn đó nên trông điệu bộ cậu ta khổ sở thật là mắc cười.
-Mày…
-…???
Cậu ta hồi hộp chờ đợi phản ứng của tụi bạn cũ.
-Mày…học trường Chuyên nên cũng trở nên biến thái như tụi đó rồi.
-Gì???
Tên đầu trùm ra hiệu cho bọn tay chân xông đến xử cậu ta, còn mình thì lại quay sang Vân My.
Nhân lúc hắn ta ko để ý, cô ấy đã giáng cho hắn một quả vô bụng.
Cậu ta thấy thế cũng đánh hăng máu hơn, khi tụi kia đã tan tác cậu ta liền chạy lại nắm lấy tay Vân My và bỏ chạy.
Phóng xe cái vèo và biến mất.
Lần này xe phóng nhanh ko giống như tên lửa do thám của Triều Tiên mà giống tên lửa hiên ngang rời bệ phóng.
Trong những hoàn cảnh khác nhau thì tất nhiên là hình ảnh so sánh cũng khác nhau rồi.☻
Xe dừng.
Vân My hơi ngạc nhiên.
-Sao lại là ở đây?
-Vì đây là nơi đã làm thay đổi tình thế giữa tôi và cậu.
Nhà thờ.
Vắng lặng ko một bóng người hay âm thanh gì cả. Tụi nhóc đi đâu hết cả rồi.
Cậu ta ngồi phịch xuống một chiếc ghế trong sân.
Nơi này nhiều cây cối nên ko khí thoág đãng thoải mái vô cùng.
Cơn mệt mỏi dần trôi qua nhanh.
Vân My cũng ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
Khung cảnh của nơi trang nghiêm này giúp tinh thần cô ấy ổn định hơn.
Từng làn gió thổi qua như hoà cùng với ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều tà.
Chiều tà ở đây luôn tạo cho Vân My một cảm giác cô đơn nhưng hôm nay lại ko như thế. Có lẽ vì có cậu ta ở đây, một khoảg cách vừa đủ để biến cảnh sắc trở nên diệu kì.
Có bao giờ bạn nghĩ cậu ta sẽ làm được những điều như thế?
Vân My, ngày hôm nay cô ấy đã nhận ra tâm hồn khác biệt trong con người ngỗ ngược Hoàng Nam Nam.
Cậu ta bất giác quay sang nhìn Vân My nhưng cái mà cậu ta nhìn thấy ko phải là gương mặt cô ấy, mà là những lọn tóc bay bay cùng làn gió, ánh mặt trời làm sáng lên hình ảnh người con gái trước cái nhìn của cậu ta.
Ko hiểu sao cậu ta lại chụp lại hình ảnh đó.
-Cậu làm gì thế?
-Chụp ảnh đẹp thôi, làm gì sốt sắng dữ vậy? Tôi có chụp cảnh cậu nhặt tim mình vừa rớt xuống đất đâu.
Dã man! #__________#
Mặc kệ cậu ta.
Cô ấy quay đi.
Cậu ta ngồi xuống cạnh Vân My, nhẹ nhàng âm thầm mà cô ấy ko hay biết.
Cô ấy chỉ biết có một bàn tay đang đặt sau lưng mình, chỉ đơn giản là đặt lên thành ghế mà thôi.
-Cậu khi đó…rất là khác…
Giọng Vân My vang lên ngập ngừng.
-Khác gì?
Còn giọng cậu ta vang lên chả có sắc thái chi sất. -__-
-Cậu coi những kẻ đó là bạn thiệt hả?
-Những kẻ đó thì sao?
-Là lưu manh ngu dốt.
-Cậu quên là vì cái miệng lưỡi khó nghe của mình mà cậu bị sao rồi à?
-Cũng đã bị rạch mặt đâu.
-Muốn bị rạch mặt thật chứ gì?
-Điên sao muốn?
-Mà mặt cậu thế nào rồi, lúc đó tôi thấy hắn tát mạnh tay lắm.
Cậu ta lúc nào cũng có cái kiểu vạch tóc tìm cái gì đó trên mặt Vân My. Lần này cũng ko thể khác nổi. Thì tại cô ấy ko cột tóc mà.
Vân My hất tay cậu ta ra để cậu ta ko nhìn thấy gươg mặt tệ hại hiện giờ của mình.
Thấy thế cậu ta càng cố làm cho ra ngô ra khoai.
-Bỏ tay ra tôi coi coi!
-Tôi ko thích!
-Ai cần biết cậu thích hay ko chứ.
Rồi cậu ta kéo mạnh Vân My về phía mình.
Hai ánh mắt chạm nhau, gần thiệt là gần.
Nhưng cậu ta thì đâu có quan tâm.
-Sao hắn tát có cái mà mặt cậu đỏ cả lên thế hả?
Người ta đỏ mặt vì ngượng chứ bộ.☻
-Làm trò vừa thôi, nói ai đỏ mặt?
Bộ ko phải?☻
Vân My nhìn cậu ta với ánh mắt sắc nhọn và thoáng nét căm phẫn.
-Hắn ta đã tát tôi vài cái trước khi cậu vác mặt đến rồi.
-Coi kìa, chính vì cái miệng lưỡi như thế nên mới bị tát ra nông nỗi này đấy. Mà kẻ nào đã lớn tiếng hét trong điện thoại là đừng có tới hả?
Thấy xấu hổ thay cho bản thân nên Vân My dịu xuống ko dám nói nữa.
Cậu ta nhìn chằm chằm vô mặt của cô ấy rồi tặc lưỡi.
-Khổ thân, đến mình còn phải nín nhịn ko dám đánh thế mà lũ chúng nó ra tay thật dễ dàng.
-Cái gì???
Thật khó chịu với cái cách cậu ta ứng xử trong những tình hình hệ trọng thế này.
Biểu hiện của Vân My ko được dễ chịu nên cậu ta đành đánh trống lảng.
-Lát về ông mà hỏi cái mặt cậu thì đừng có nói gì ngớ ngẩn đấy.
-Nhưng mà…mặt tôi sưng ghê lắm à?
-Ghê lắm, y hệt mấy cái bánh bao vậy.
+____+
Đừng có doạ nạt người ta như thế, xấu bụng.
Ko muốn nhìn cái mặt đang sưng lên xấu xí của Vân My nữa, cậu ta quay sang chú ý vô…đôi môi của cô ấy. Có ý đồ!
Nhìn như thể cậu ta lại sắp giở trò tán đào với mình, Vân My định quay đi thì bàn tay cậu ta giơ lên chầm chậm hướng về phía môi của cô ấy.
Giọng hơi…nghẹn ngào…
-Cậu có…
Ko muốn rớt vô bẫy của cậu ta hay sa đà vô những lúc cậu ta thế này, Vân My đứng bật dậy.
Điệu bộ hơi bối rối.
-Tôi…à…tôi phải đi thăm cha, cậu… cứ ngồi đó hóng gió…
Rồi bỏ đi nhanh chóng.
Cũng ko tò mò coi cậu ta đang muốn nói gì.