Đi ngang qua phòng Vân My.
Cậu ta dừng lại, nhìn chằm chằm vô cánh cửa, rồi sau đó thì chầm chậm dựa lưng vô. Trông bộ dạng thật thảm thương.
Trong đầu cứ ko ngừng nghĩ đến nhữg lời ngớ ngẩn mình đã nói trong giấc mơ.
Sự lạ một điều là…cậu ta thấy nó ko ngớ ngẩn chút nào, chỉ có cảm giác khó xử khi mình lại nói ra như thế.
“Tại sao mình lại như thế? Tại sao lại nói câu đó? Mình phải yêu một người dịu dàng như mẹ, sao lại là một con mèo cáo trơ tráo xảo quyệt như cậu ta? Tại sao mẹ lại ko dịu dàng như mình vẫn nghĩ. Và tại sao cậu ta lại…”
Đang nghĩ thì bỗng nhiên cậu ta bị mất đà suýt ngã ngửa ra sau khi cánh cửa phòng mở ra.
Ko chỉ là cậu ta mà chính Vân My là người sững sờ nhất.
-Cậu…cậu đang làm gì ở trước cửa phòng tôi thế hả?
-Tôi…chỉ là đi ngang qua…
Cậu ta lúng túng ko biết nói gì, bỗng nhiên bị thế này trước mặt Vân My.
-Đi ngang qua mà dựa luôn vô cửa người ta thế hả? Bộ cậu tưởng một mình cậu ghét người khác bam đêm
lảng vảng quanh khu vực phòng mình chắc?
Nãy giờ cậu ta cứ nhìn ko dứt vô đôi môi của Vân My. Dạo này cậu ta toàn thế thôi, khiến người khác dễ ức
chế.
Thấy cậu ta thế nên Vân My trừng mắt lên khó chịu.
-Cậu đang nhìn cái gì thế hả? >_”_””””_”””””__