Sa Điêu Sư Tổ

Chương 48: Người Đi Như Hoa Gãy



Ánh trăng lành lạnh, mai Chu sa đỏ rực

Lộc Thời Thanh đứng bên rìa Thủy Tạ ở Noãn Nguyệt Đài, nhìn mặt nước trong vắt, rất nhanh hắn liền phát hiện, mình lại nằm mơ nữa rồi.

Hiện giờ là đầu hạ, mai Chu Sa đã đến mùa hoa rụng. Trong mơ nhìn thấy, cũng là một màu đỏ đậm rực rỡ.

Xoay người, quả nhiên trông thấy thiếu niên Cố Tinh Phùng đang đứng trong nhà Thủy Tạ. Mặt y trắng bệch, đang nâng mấy nhánh hoa mai, nhìn dáo dát về phía cuối hành lang. Tuy trên mặt lãnh đạm nhưng đến khi một thân ảnh khác xuất hiện ánh mắt rõ ràng đã sáng lên rất nhiều.

"Sư tổ." Y hành lễ với người kia.

Nghe thấy hai chữ này, đôi mắt lộ ra dưới mặt nạ của Thanh Nhai Quân lập tức cong lên, ánh mắt hắn lướt qua hoa mai trong ngực Cố Tinh Phùng, cười hỏi: "Tinh Tinh, đã trễ thế này rồi, con tìm sư tổ có chuyện gì à?"

Cố Tinh Phùng cúi đầu, nói, "Mấy nhành mai này, tặng cho người."

"Tinh Tinh tốt với sư tổ quá, không cần đoán cũng biết là cho ta rồi."Thanh Nhai Quân ôn hòa nói, "Chỉ là vẫn muốn nghe chính miệng Tinh Tinh nói ra mà thôi."

Ánh mắt Cố Tinh Phùng lóe lên, yên lặng đưa nhánh hoa cho hắn. Hắn nhận lấy tỉ mỉ quan sát, hỏi: "Nhiều màu như vậy, con ra ngoài hái phải không?"

"Dạ, đi Mai Hoa Châu."

Thanh Nhai Quân mỉm cười, thở dài, "Con có lòng quá, mỗi khi mùa xuân đến, đều sẽ đi Mai Hoa Châu hái mấy nhánh cho ta."

Cố Tinh Phùng không ngẩng đầu, cả khuôn mặt chôn dưới bóng râm của những gốc hoa lớn.

Thanh Nhai Quân không phát hiện ra sự khác thường của y, lấy tay sờ lên đỉnh đầu y, "Cảm ơn Tinh Tinh."

Rõ ràng là những hành động theo thói quen hàng ngày, hôm nay Cố Tinh Phùng như bị điện giật, bỗng lui về sau, làm Thanh Nhai Quân sợ hết hồn. Hắn phát hiện sắc mặt Cố Tinh Phùng hơi trắng, xích lại gần hỏi: "Con sao vậy, có chỗ nào không thoải mái không?"

Cố Tinh Phùng nghiêng mặt sang bên cạnh, "... Không có."

Thanh Nhai Quân tất nhiên là không tin, lắc đầu nói: "Vừa mới khen con, con đã muốn gạt ta. Tuy sư tổ không thông minh, nhưng mắt cũng đâu có mờ."

Trong nhà Thủy Tạ im lặng một lát, rốt cục Cố Tinh Phùng cũng không được tự nhiên mở miệng, nhưng nói ra lại là một chuyện khác,"Người, muốn hợp tịch với sư tôn phải không ạ?"

Nghe vậy, trong mắt Thanh Nhai Quân lập tức xuất hiện sự ảm đạm, "Phải."

Cố Tinh Phùng nhìn thẳng hắn: "Tại sao?"

Thanh Nhai Quân tránh đi ánh mắt của y, "Chuyện này hai ngày nay truyền đi cũng nhanh thật, nếu con đã nghe nói thì sao lại không biết nguyên nhân?"

"Đó là do người khác nói." Cố Tinh Phùng gằn từng câu từng chữ, "Ta không tin."

Thanh Nhai Quân giật mình, chỉ cười nói: "Đứa ngốc này, đây là sự thật, con không tin thì cũng có làm gì được đâu."

Nhưng Cố Tinh Phùng chỉ là lặp lại: "Ta không tin."

Bầu không khí nhất thời cứng ngắc, Thanh Nhai Quân nói: "Tinh Tinh,con không khỏe, lại không muốn nói cho sư tổ biết, vậy con mau trở về tĩnh dưỡng đi, ngủ ngon."

Rõ là hắn đang hạ lệnh đuổi khách, lại giống như bản thân hắn đang chạy trốn khỏi nhà Thủy Tạ.

Còn chưa đi được mấy bước, hắn đã phải dừng lại. Quay người, ống tay áo màu lơ bị Cố Tinh Phùng nắm chặt."Tinh Tinh, con..."

"Đừng hợp tịch mà."

Cố Tinh Phùng ngẩng đầu, ánh trăng trong vắt chiếu vào đáy mắt, sự băng lãnh trên mặt từ trước tới nay hiện giờ lại hiện lên ý cầu xin.

"Ta làm chưởng môn, ta đi Vinh Khô Tuyền, ta bảo vệ Biển Cả Một Cảnh, ta không đi đâu hết." Cố Tinh Phùng nói, "Sư tổ, Người đừng hợp tịch."

Câu nói kia như đâm trúng tâm tư của Thanh Nhai quân, hắn cấp tốc cúi đầu xuống, thở dốc mấy hơi, khó khăn lắm mới gạt ra được một câu khô khốc,, "Tinh Tinh, xin lỗi."

Vóc người Cố Tinh Phùng đã sắp cao hơn Thanh Nhai Quân, y lấy tư thế chèn ép bức Thanh Nhai Quân lui mấy bước, cuối cùng Thanh Nhai Quân tựa vào cây cột trên lang kiều, nhành hoa trong tay cũng rơi xuống đất. Thanh Nhai Quân chán nản nói: "Tinh Tinh, nghe sư tổ, trở về đi."

Cố Tinh Phùng không nghe theo hắn, không buông tha hỏi: "Có phải sư tôn đã làm gì người không?"

"... Không có, ta thích hắn thật, mới muốn cùng hắn hợp tịch." Thanh Nhai Quân rủ xuống mí mắt, khó khăn nói.

"Sư tổ, nhìn ta nói."

"..." Thanh Nhai Quân không dám giương mắt.

Cố Tinh Phùng nói: "Ta hiểu rồi, người đang nói dối."

Y buông Thanh Nhai Quân qua, trầm ngâm nói: "Cuối tháng sau mới hợp tịch...mai thật."

Thanh Nhai Quân không rõ, "Mai cái gì?"

"Chờ ta trở về." Lưu lại bốn chữ, Cố Tinh Phùng xoay người rời đi.

Thanh Nhai Quân như lọt vào trong sương mù, lại sợ y gây chuyện, lúc muốn gọi y, chợt nghe thấy hai tiếng giòn vang, nhành hoa rơi xuống đất đã bị người giẫm dưới đế giày.

Bùi Lệ rơi xuống cạnh Thanh Nhai Quân, dắt tay của hắn, "Sư tôn, đêm đã khuya còn chạy loạn,làm ta tìm muốn chết."

Thanh Nhai Quân không nói tiếp, chỉ là kinh ngạc nhìn về phía nhà Thủy Tạ.

Trên không nhà Thủy Tạ,nhìn thấy bóng lưng ngự kiếm rời đi của Cố Tinh Phùng. Ánh mắt Bùi Lệ trầm xuống, "Xem ra cũng là tới chỉ trích đôi ta, sư tôn yên tâm, từ đây bên cạnh ngươi chỉ có một mình ta mà thôi, ta sẽ đối với ngươi thật tốt."

Lộc Thời Thanh đứng ở bên cạnh quan sát, hắn cảm thấy tuy Bùi Lệ hiểu lầm Cố Tinh Phùng, nhưng lời nói này lại nói rất dịu dàng. Dựa theo tính tình ôn hòa của Thanh Nhai Quân, tuyệt đối sẽ thiên ân vạn tạ. Thế nhưng Thanh Nhai Quân chỉ nhìn xuống dưới chân, nói khẽ: "Ngươi dẫm phải hoa của ta rồi."

Bùi Lệ hơi sững sờ, Thanh Nhai Quân đã cúi người,rút nhành mai dưới chân hắn ra. Bùi Lệ theo bản năng lui lại, hỏi:: "Sư tôn, hoa này là..."

Thanh Nhai Quân không nói lời nào, dùng linh lực nối liền nơi bị gãy, cẩn thận thổi thổi bụi, ôm vào trong ngực, cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi đây.

Nhìn Bùi Lệ đứng ở nơi cũ, biểu tình phức tạp,Lộc Thời Thanh thấy rất kinh ngạc

Không phải đã nói, đây là một quyển tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết về sư đồ à?

Nguyên chủ bởi vì yêu Bùi Lệ đến chết sống lại, mới bị lừa gạt đủ kiểu, cuối cùng là mất luôn cái mạng.

Nhưng vừa rồi, nguyên chủ nói với Cố Tinh Phùng mình thích Bùi Lệ, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt Cố Tinh Phùng cũng không có, rõ ràng là đang nói dối. Lúc này lại lạnh nhạt với Bùi Lệ như vậy, thậm chí còn có một chút ý kìm chế cảm xúc, tựa như Bùi Lệ lấy chuyện gì đó khống chế hắn vậy.

Nếu đúng thật là thế, logic của bộ tiểu thuyết này không vững lắm. Ít nhất là nguyên chủ không thích Bùi Lệ như thế, vậy sau đó đã bị Bùi Lệ hại chết như thế nào?

Những quyển sách nhỏ kia là do thế nhân bịa đặt đủ kiểu, còn có thể giải thích. Nhưng hệ thống là thật, lẽ nào nó cũng đang gạt hắn?

... Chuyện này, không thể nào!

Trong lúc vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, góc nhìn bỗng nhiên thay đổi, Lộc Thời Thanh cảm thấy mình giống như đang đứng sờ sờ mà bị túm văng khỏi Noãn Nguyệt Đài vậy đó, sau khi xoay xong một vòng 360 độ hắn phát hiện mình đang đứng trong một sơn động.

Bên ngoài vang lên thanh âm thủy triều lên xuống, hình như là bờ biển.

Trong động đốt một đống lửa, một thân áo lam Cố Tinh Phùng ngồi xếp bằng, lúc này mặt của y còn tái hơn lúc nãy. Xích lại gần nhìn mới thấy từ cằm đến khóe mắt, thế mà kết thành từng mảng từng mảng lớn băng mỏng, tựa như cả người bị đông cứng trong nơi giá lạnh.

Nhưng nhìn ngoài động, trên núi đá tràn đầy cây xanh, nơi xa xa mai trắng trên đỉnh núi Biển Cả Một Cảnh nở rộ, rõ ràng đang là mùa xuân mà.

Cố Tinh Phùng mở mắt ra, hành động tự nhiên đi đến trước vách đá. Lộc Thời Thanh lúc này mới phát hiện, phía trên kia viết một loạt chữ Khải.

Đầu ngón tay Cố Tinh Phùng sáng lên quang hoa, ở cuối hàng chữ gạch ngang một nét, thấp giọng nói: "Còn lại một tháng."

Lúc đầu Lộc Thời Thanh vẫn không rõ những chữ Khải này đang ghi chép ngày gì, lúc này linh quang chợt lóe.

Hắn nhớ ra, Cố Tinh Phùng nói với Thanh Nhai Quân, "Chờ ta trở về". Mà trên vách đá đã viết bốn năm chữ Khải, lại thêm lời Cố Tinh Phùng vừa nói, cũng gần hai tháng.

Hình như...Đó là ngày nguyên chủ cùng Bùi Lệ hợp tịch.

Lộc Thời Thanh ngủ không sâu, theo bản năng sờ sờ bên gối. Nhưng nơi đó rỗng tuếch, không thấy thỏ con lông xù đâu cả. Hắn hoảng hồn từ trong mơ tỉnh lại. Đã đến Biển Cả Một Cảnh được ba ngày nhưng hắn vẫn không thể nào quen được việc không có thỏ con bên cạnh.

Ngồi xuống, mới phát hiện toàn thân ướt đẫm, trên trán mồ hôi cũng chảy ròng ròng. Hắn tưởng rằng do trời quá nóng, nhưng duỗi tay sờ thử, trên trán một mảnh lạnh buốt, tựa hồ còn có hạt băng chưa tan hết.

Thời tiết tháng năm, băng ở đâu ra?

Nhưng trong phòng trống rỗng, cửa sổ đóng chặt, căn bản không có người thứ ba.

Cảnh này cực kỳ giống lúc thấy Cố Tinh Phùng trong mơ.

Nghĩ đến ba chữ này, trái tim Lộc Thời Thanh đập mạnh, hắn mở cửa muốn đi ra ngoài. Nhưng gió biển ướt át đập vào mặt, hắn nhìn bầu trời hơi có màu vẩy cá, có chút mơ hồ.

Chắc là mình điên rồi quá, mới sáng sớm đã muốn đi tìm Cố Tinh Phùng rồi.

Hôm nay là ngày Cố Tinh Phùng xuất quan, không bao lâu liền có thể nhìn thấy y rồi,vì sao còn nóng vội như thế?

Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, nhưng tim càng đập mạnh hơn. Tựa như không gặp được Cố Tinh Phùng chính là bệnh, hiện giờ bệnh tình đang nguy kịch, một phút cũng không chờ được.

Hắn nhấc chân rời đi, rõ ràng không biết đường, nhưng dưới chân một bước cũng chưa ngừng. Giống như không cần hắn suy nghĩ, đã có một lực lượng kỳ dị nào đó, dẫn bước hắn tiến về phía trước. Sau nữa canh giờ, húc nhật* lên cao, hắn vòng qua con suối lúc trước Cố Tinh Phùng ngâm mình, dọc theo một con đường mòn khúc khủy quanh co đi đến trước Noãn Nguyệt Đài.

Húc Nhật: Mặt trời mà Húc nhật nghe sang quá nên để nguyên

Quả nhiên, Cố Tinh Phùng đang khoác trường bào màu xanh lơ ngồi đọc sách trong nhà Thủy Tạ. Chung quanh là lá sen bao quanh, lơ lửng theo dòng nước xanh biếc, ánh nắng vẩy khắp nơi, chiếu vào Thủy Tạ tạo ra tia sáng nhu hòa, đường cong khuôn mặt của Cố Tinh Phùng cũng bị làm nhạt, so với thiếu niên tóc đen nhìn thấy trong mơ, mái đầu bạc trắng hiện giờ càng hiện ra vẻ không nhuốm bụi trần.

Lộc Thời Thanh mừng rỡ, gọi y: "Tinh Tinh!"

Cố Tinh Phùng đang ngẩn người, bị hắn gọi giật nảy mình, sách trên tay cũng rơi xuống đất.

Trên mặt y hiện lên một tí bối rối rồi biến mất, vội bỏ sách vào trong ám cách trong nhà Thủy Tạ, mặt không thay đổi nhìn Lộc Thời Thanh: "Người vào đây bằng cách nào?"

Lộc Thời Thanh nghĩ nghĩ, "Đại khái là khôi phục một chút ký ức, men theo đường nhỏ đến đây."

Cố Tinh Phùng nhất thời không nói gì, cách một ao nước, lại nghe Lộc Thời Thanh nói: "Tinh Tinh, đưa ta qua đó được không?"

Cố Tinh Phùng thốt ra, "Không thể."

"Vậy..." Lộc Thời Thanh gật đầu, chạy ra ngoài.

Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, không giữ lại, nhưng trên mặt vẫn xuất hiện vẻ thất vọng.

Sau một khắc, y nghe thấy hành lang sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Nhìn qua, chỉ thấy Lộc Thời Thanh chạy chầm chậm vào nhà Thủy Tạ, vẫy tay với y nói: "Vậy ta tự mình qua."

Cố Tinh Phùng thấy hắn sắp chạy tới đây, lui về sau một bước, nói: "Vừa... Vừa rồi ta đọc chỉ là điển tịch tu tập bình thường mà thôi."

Lộc Thời Thanh căn bản không quan tâm y đọc sách gì, tựa hồ đang cực lực giãy dụa, cực lực gắng sức kiềm chế một thứ gì đó, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, nhích gần đến cạnh y, mặt mày buồn rầu nói: "Tinh Tinh,đầy đầu ta đều là ngươi, ta nằm mơ cũng thấy ngươi, hiện giờ còn vô cùng vô cùng muốn ôm ngươi, ta, có phải ta điên rồi không?"