Hải Lâu Phong, là nhánh lớn thứ hai ở Biển Cả Một Cảnh chỉ sau Thiên Kính Phong.
Phong chủ Đinh Hải Yến, là trưởng lão có địa vị cao nhất hiện nay tại Biển Cả Một Cảnh.
Lộc Thời Thanh năm đó coi như là chưởng môn cao quý, thấy ông ấy cũng phải kêu một tiếng sư huynh.
Đinh Nghĩa huyền đồ tôn ruột được cưng chiều của Đinh Hải Yến, ngày thường hay vênh váo lên mặt, diễu võ dương oai. Hắn rất thức thời chỉ cần không gây ra chuyện lớn, các phong chủ khác sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, tận lực tránh đối nghịch với Đinh Hải Yến.
Mà đêm nay, Cố Tinh Phùng lại ra lệnh Thẩm Kiêu cùng Diệp Tử Minh mang theo một đám đệ tử suốt đêm chạy tới Hải Lâu Phong, giống như đuổi ăn mày, ném cả người lẫn hành lý của Đinh Nghĩa ra khỏi Biển Cả Một Cảnh.
Đối với việc này, hệ thống quả thực muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng: " Làm đúng lắm, ai kêu hắn vô lễ với ngươi."
Lộc Thời Thanh cũng tỏ vẻ tán đồng: " phẩm hạnh hắn không đứng đắn, Cố Tinh Phùng làm vô cùng đúng."
Hệ thống ngạc nhiên nói: "Ta còn tưởng rằng vừa ngốc vừa không có tâm cơ như ngươi sẽ thông cảm cho hắn."
" Tại sao ta lại thông cảm cho hắn." Lộc Thời Thanh trịnh trọng nói, "Hắn chẳng qua là rời khỏi biển cả một cảnh mà thôi,cũng đâu có mất cánh tay hay cái chân nào đâu. Người thảm hơn hắn trên thế giới này còn nhiều lắm, lúc ta giúp người nghèo từng gặp có người nguyên nhân vì bệnh tâm thần, có cha mẹ đều chết,nhưng cho dù có nghèo có khổ, bọn họ cũng nỗ lực phấn đấu, không hãm hại lừa gạt người khác, đó mới đáng được đồng cảm và tôn kính."
Hệ thống tỏ vẻ tán thưởng: "Không tồi không tồi, vô cùng có nguyên tắc."
Lộc Thời Thanh có điểm rối rắm: " Chỉ là......"
" Chỉ là cái gì?"
Lộc Thời Thanh từ trên giường ngồi dậy, nâng cằm lên, "Ngươi nói thử xe, vì sao Cố Tinh Phùng muốn đuổi hắn đi?"
"Hmm......" Hệ thống lâm vào trầm tư.
Lộc Thời Thanh không đợi được câu trả lời, liền tự mình suy nghĩ, " chắc chắn không phải vì chuyện Đinh Nghĩa cởi đồ của ta, Cố Tinh Phùng bận như vậy, sau có thể quản loại chuyện này, hắn cũng đâu quen biết gì ta, sẽ không vì ta mà đắc tội Đinh Hải Yến."
Hệ thống: "Có lý,Theo ta thấy, hẳn là Cố Tinh Phùng cùng Đinh Hải Yến từ sớm đã có mâu thuẫn, Cố Tinh Phùng liền lấy Đinh Nghĩa trút giận, vừa lúc ngươi xuyên qua đây mà thôi."
Lộc Thời Thanh rất tán thành, "Ngươi nói đúng."
Hắn nằm xuống lần nữa, trong lòng yên lặng nghĩ, lần đầu gặp mặt Cố Tinh Phùng đã cho hắn một cái ôm kiểu công chúa, bây giời lại trục xuất người từng vô lễ với hắn. Cũng may có hệ thống đưa đường dẫn lối, cộng thêm chính mình không quá tự luyến, nếu không thật là phải nghĩ nhiều thêm đôi chút rồi.
Cơn buồn ngủ ập tới, mơ màng ngủ một lát, trời đã sáng.
Tống Dương ở bên ngoài luyện công, động tác mang theo động tĩnh rất nhỏ, trong miệng hắn còn phát ra thanh âm " hi hi, ha ha."
Lộc Thời Thanh thì không dám ra cửa, hắn ăn mặc như vậy, ban đêm còn có thể miễn cưỡng đi lại, ban ngày ban mặt rêu rao khắp nơi, tuyệt đối sẽ bị xem là lưu manh.
Chỉ chốc lát sau, Lộc Thời Thanh nghe thấy Tống Dương cao hứng phấn chấn chào hỏi: " Chào buổi sáng Đại sư huynh, Diệp sư huynh."
Thẩm Kiêu nói: "ừ, chào."
Diệp Tử Minh nói: "Ai là sư huynh ngươi."
"Tử Minh đừng vô lễ." Thẩm Kiêu trong giọng nói mang theo chút trách cứ, "Sư tôn đã quyết định thu nhận Tống Dương, bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là đệ tử Thiên Kính Phong."
Ngoài cửa một trận trầm mặc.
Sau một lát, Tống Dương hoan hô nhảy nhót: "Thật vậy chăng? Ta còn tưởng rằng ta sắp phải thu thập đồ đạc rời khỏi chỗ này! Hằng Minh Quân.... à không sư tôn đúng là biết nhìn người, biết ta là thiên tài tu luyện!"
Diệp Tử Minh lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.Cho dù không không thích bộ dáng đắc ý này của Tống Dương cũng không thể chất vấn quyết định của Cố Tinh Phùng.
Lộc Thời Thanh khe khẽ thở dài. Xem ra loại chuyện thay đổi nhanh như tàu lượn siêu tốc này cũng không phải dành riêng cho một mình hắn.
Có lẽ do Cố Tinh Phùng không thích làm theo lẽ thường đi.
Hắn lại nghe thấy Tống Dương "a" một tiếng, sau đó hỏi: "Đây là y phục của Biển Cả Một Cảnh đó, cảm ơn Đại sư huynh! nhưng sao lại có thêm một bộ?"
"Bộ còn lại là của hắn." Thẩm Kiêu nói.
Lộc Thời Thanh còn đang suy nghĩ "Hắn" này chỉ ai,Diệp Tử Minh đã mở miệng: "Hắn còn đang ngủ, ta đi kêu hắn."
Cái này thì hiểu.
Lộc Thời Thanh vội xoay người xuống giường, ngay sau đó, cửa đã bị gõ vang.
Hắn mở cửa,ánh nắng mặt trời tràn vào.
Thẩm Kiêu và Diệp Tử Minh cùng hắn mặt đối mặt đứng, Thẩm Kiêu trong tay còn nâng một chồng quần áo mới tinh
Lại nhìn phía sau, Tống Dương cũng cầm một bộ giũ ra, cao hứng phấn chấn, hướng trên người khoa tay múa chân,một mảng lớn đường gợn sóng được trải dài trên vải dệt màu xam thẩm.
Thẩm Kiêu đem y phục đưa qua: " Cầm, cầm đi mặc thử."
Thẩm Kiêu lão luyện thành thục, ở trước mặt Diệp Tử Minh cùng Tống Dương và các sư đệ khác sẽ không tự chủ mang thêm chút thái độ nghiêm túc. Nhưng khi đối mặt Cố Tinh Phùng, thì lại là cung kính chăm chú, cẩn thận và tỉ mỉ
Nhưng lúc này nói chuyện với Lộc Thời Thanh ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, chắc là sợ dọa con người ta khóc.
Lộc Thời Thanh vươn tay tiếp nhận quần áo. Nghĩ thầm, quả thật xem hắn như đứa ngốc mà....Không biết có nên cảm tạ Cố Tinh Phùng hay không.
"Cảm ơn, y phục rất đẹp." Hắn nói cảm tạ đồng thời không quên khen mộ câu thật lòng.
Tuy rằng không bằng bộ mày xanh lơ cao khiết xuất trần kia của Cố Tinh Phùng, nhưng màu sắc cương nghị, u lam thanh thúy. Giống như được trực tiếp cắt may từ những ngày ánh nắng chiếu xuống mặt biển yên ả không tí gợn sóng.
Đơn giản mà nói, tuyệt đối không phải vật chốn phàm trần.
Diệp Tử Minh hỏi: "Sư tôn đây là ý gì? Cũng muốn thu hắn làm đồ đệ?"
Thẩm Kiêu lắc đầu: "Sư tôn không có nói, đại khái chỉ là cho hắn một bộ y phục thôi."
Tống Dương chậc một tiếng: "Sư tôn đối với hắn cũng quá tốt. Tối hôm qua còn hỏi ta......"
Lộc Thời Thanh trong lòng nghi hoặc, Cố Tinh Phùng hỏi Tống Dương những gì? Tại sao không thể nói ra?
Thôi bỏ đi, hơn phân nửa là chuyện quan trọng trong môn phái không tiện nói trước mặt hắn.
Thẩm Kiêu hơi dừng lại, nói với Diệp Tử Minh, " Người ở Trường Bạch tuyết lĩnh sắp tới rồi, sư tôn mệnh ta ra nghênh đón. Tử Minh, ngươi dẫn hai người bọn hắn đi tắm gội."
"...... Dạ, Đại sư huynh." Diệp Tử Minh tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu.
Đợi Thẩm Kiêu vừa đi, Tống Dương liền đến bên người Diệp Tử Minh. " Diệp Tử sư huynh, không ăn cơm trước hả? chẳng lẽ huynh bây giờ đã đuổi kịp Tích Cốc Kỳ?"
Diệp Tử Minh liếc Lộc Thời Thanh một cái sau đó nhấc chân đi luôn.
Tống Dương minh bạch, " a phải rồi, huynh ấy còn mặc...trước tiên phải đi tắm, ngươi đứng ngớ ra đó làm gì đi nhanh lên." Mắt thấy Diệp Tử Minh sắp đi đến chỗ rẽ, hắn vội túm Lộc Thời Thanh đuổi theo.
Lộc Thời Thanh một tay bắt lấy y phục mới, một cánh tay khác bị Tống Dương kiềm chế, hay lỗ rách trên người há miệng đón gió, hắn đành phải ngượng ngùng lấy y phục mới che lại..
Cũng may lúc này sắc trời còn sớm,Diệp Tử Minh dẫn bọn hắn đi trên một con đường nhỏ không có dấu chân người, hai bên mọc đầy sắn dây và dây leo các loại. Làm Lộc Thời Thanh thoán an tâm.
Tống Dương đối với hết thảy ở Thiên Kính Phong tràn ngập tò mò, nhìn chung quanh trong chốc lát, có lẽ thấy xem đủ rồi, lại bắt đầu quấn lấy Diệp Tử Minh, " Diệp sư huynh, huynh là con cháu thế gia của Biển Cả Một Cảnh sao?"
Diệp Tử Minh tăng tốc, không thèm để ý tới hắn.
Tống Dương cũng không cảm thấy tẻ ngắt, chính mình nói tiếp: "Ta nghe nói Biển Cả Một Cảnh có một số suối nước nóng lạnh, lạnh có thể pha trà, nóng có thể ngâm mình, không biết Diệp Tử sư huynh mang chúng ta đi đến suối nước nóng hay suối nước lạnh.
Diệp Tử Minh bước chân càng nhanh.
"Ai, Mai Hoa Châu chúng ta không tốt thế này, chỉ có thể tắm gội trong phòng, làm một cái thùng lớn rồi nhảy vào tắm, nào có thoải mái bằng ôn tuyền." Tống Dương vừa dứt lời, lại có thêm một luồn gió phất qua.
Người phía trước mắt điếc tai ngơ.
Hắn rốt cuộc cảm thấy không đúng lắm, đi nhanh vài bước, " Diệp Tử sư huynh, sao huynh không để ý tới ta, ta có chỗ nào không vừa mắt, huynh cứ nói thẳng ra, đánh ta một trận cũng được, đừng như mấy cô vợ nhỏ giấu trong lòng."
Diệp Tử Minh dừng chân, vô cùng tức giận quay đầu lại.
Tống Dương lập tức lui về sau, còn rất vô tội nói " Ta nói không đúng hả?"
Lộc Thời Thanh thấy Diệp Tử Minh siết chặc nắm tay, tập tức cảm thấy người hòa giải thâm niên là mình nên xuất chiêu thôi, nếu không hai đứa này chắc phải đánh một trận.
Nhưng hắn bây giờ là một kẻ ngu, có nên quản cái việc vớ vẩn này hay không?
Đang lúc rối rắm, bỗng vang lên tiếng gõ chuông.
Từ phía sau bọn họ, chủ điện trước núi Thiên Kính Phong truyền đến.
" Keng. Keng, Keng."
Tổng cộng ba lần, tiếp theo liền có đệ tử ở hô: " Phong chủ Hải Lâu Phong đến!"
Diệp Tử Minh vừa nghe thấy tiếng này, chế độ xù lông nhím lập tức thu lại, tiện đà nhíu mày.
Đinh Hải Yến thế nhưng chọn ngay lúc này đến Thiên Kính Phong, Thẩm Kiêu đã rời Thiên Kính Phong, lúc này sư tôn lại......
"Các ngươi ở lại đây, không cần theo ta." Sau khi Diệp
Tử Minh giao phó xong, rút kiếm bên hông ra, bay ra trước núi.
Tống Dương ngửa đầu lớn tiếng kêu: " Này, Diệp Tử sư huynh, ngươi đi một mình được không đó."
Đưng nhiên là không có ai đáp lại.
Hắn dậm chân, cũng muốn ngự kiếm.
Lộc Thời Thanh giữ chặt hắn: "Chúng ta không thể đi loạn."
" Chuyện của người lớn, ngươi đừng nhúng vào. Hải Lâu Phong chắc là tới tìm ta, ta đi hỗ trợ, ngươi chờ ở chỗ này đi, nghe lời." Tống Dương nói liên tục hệt như ông cụ non, sau đó đuổi theo Diệp Tử Minh.
Chỉ còn lại một mình Lộc Thời Thanh, hắn ăn mặc thế này muốn đi đâu cũng đi không được.
Gió thổi qua,vừa lạnh vừa đói.
Từ sau khi được vớt ra khỏi biển. Hắn còn chư được ăn thứ gì đâu.
Trong đầu truyền ra một tiếng ngáp, hệ thống cùng hắn chào hỏi: "Sớm he."
"Chào." Lộc Thời Thanh ỉu xìu nói.
Đợi hệ thống thăm dò hoàn cảnh quan mình xong, ngẩn người: " Chuyện gì vậy? Sao ngươi chạy đến nơi thế này?"
Lộc Thời Thanh nói với nó việc vừa rồi, uể oải ngồi lên mặt cỏ.
Hệ thống giận sôi máu, "Thật là,nếu đã giữ ngươi lại thì phải chiêu đãi cho tử tế chứ, không cho tắm thì thôi còn không cho ăn cơm, thật quá đang! bộ bọn họ không biết ngươi bây giờ không có linh lực, không thể chịu lạnh cũng không thể chịu đối ư?"
Lộc Thời Thanh vốn dĩ cũng không tức giận, chỉ là đói đến khó chịu. Nghe xong lời này vội nói, " Bọn họ cũng không phải cô ý, ta chờ một lát là ổn thôi."
"Đinh Hải Yến đặc biệt khó chơi, ngươi phải chờ tới khi nào, đi ta mang ngươi đi phòng bếp tìm thức ăn." Hệ thống căm giận nói.
"Việc này......" Lộc Thời Thanh khó xử nhìn trên người mình. Trung y rách tung toé, vốn dĩ đã khó coi, nếu lại bị bắt được đang ăn vụng...... Quả thực là ác mộng.
Hệ thống liền hiểu: "Đừng gấp, mặc dù không có thông điệp và chìa khóa phòng tắm, nhưng còn có một chỗ có thể tắm, trước kia ngươi thường hay lui tới."
Sau thời gian uống cạn một tần trà, theo chỉ dẫn của hệ thống, Lộc Thời Thanh quẹo phải rẽ trái trên đường nhỏ trong núi, mò đến được một nơi.
Mọc đầy cỏ dại, núi đá được tường vây che lại như đang giấu một thứ gì đó, mà mặt sau núi đá có tiếng nước truyền đến.
Lộc Thời Thanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa khe núi lộ ra một góc nhỏ nhà ngói, hình như ở trong còn có một cái nhà Thủy Tạ.
Lộc Thời Thanh: "...... Tiểu Bạch, nơi này hình như hơi quen quen."
Hệ thống nói: "Đương nhiên, tối hôm qua ngươi còn thấy Cố Tinh Phùng ở đây mà."
Lộc Thời Thanh: "!!!"
Thì ra phía trước là chỗ ở của Cố Tinh Phùng!.
Hệ thống không cho là đúng: "Đinh Hải Yến tới, Cố Tinh Phùng khẳng định phải đi chào hỏi hắn, không về nhanh vậy đâu.Huống hồ nơi này bí mật lắm, lại gần chỗ chưởng môn ở,người bình thường sẽ không đến đây, Cố Tinh Phùng càng không thèm đến nơi hoang vắng thế này."
Lộc Thời Thanh cẩn thận nói: "Nhưng ngươi nói trước kia ta thường tới."
Hệ thống: "Lúc ấy ngày nào ngươi cũng đến đây ngâm mình...... Có lẽ là ăn no rửng mỡ."
Lộc Thời Thanh: "......"
Bị hệ thống ép qua ép lại, tốt xấu gì cũng có nơi để thay quần áo. Lộc Thời Thanh đẩy bụi cây ra, lắc mình bước vào.
Vòng qua khe hở chậc chội của núi giả, trước mắt rộng mở thông suốt.
Đúng là một suối nước thông thấu. Trong veo thấy đáy, bên trong ngay cả rêu xanh và rong cũng không dài, mặt trời lên cao, gió nhẹ âm áp phất qua, trên mặt nước gợn lên vô số gợn sóng li ti.
Lộc Thời Thanh chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
— Nữa người Cố Tinh Phùng ngâm trong nước suối, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn chằm chằm.