Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt

Chương 14: Vẻ đẹp làm say đắm



Ròng rã hơn hai tiếng, hắn mới dừng lại, Thẩm Nguyệt Dao vẫn còn đọng lại một chút rượu nên vãn còn hơi say, giờ cảm thấy thân thể được yên ổn, cô mới đánh một giấc ngon lành.

Lục Hạo Nghiên nằm bên cạnh cô, hoạt động mạnh lại còn nhiều khiến người hắn nhem nhuốc mồ hôi, dù biết tắm khuya rất hiểm nguy cho sức khỏe nhưng vẫn phải tắm, hắn đâu thể nào chịu được cái sự hôi hám trên người của bản thân.

Thấy cô vợ nhỏ mệt nhòa nằm lăn ra ngủ, hắn mới chợt nhớ ra từ lúc về đây đến giờ, cô vẫn chưa tắm, háo uống, háo tức giận với hắn, nên lại chưa làm sạch sẽ cơ thể mình, cô vợ nhỏ này quá lơ là rồi.

Hắn lau mình lau mẩy cho cô, mặc lại quần áo cho cô, mọi việc làm Lục Hạo Nghiên làm đều rất tỉ mỉ, chu đáo, không khác gì một cô bảo mẫu đang chăm sóc đứa nhỏ.

Xong, hắn lên giường nằm với cô, cứ tưởng hắn sẽ ôm cô, nhưng sợ cô không thoải mái nên mặc đó cho muốn ngủ tư thế nào thì ngủ.

...

Trong căn phòng khách sạn hiện đại, cao sang, một cặp tình nhân đang làm tình làm tứ trên chiếc giường lớn của khách sạn, đôi tình nhân ấy vẫn đang ngấu nghiến hôn lẫn nhau, quần áo loạn xạ rơi khắp ra sàn nhà, lát sau, hai con người một nam một nữ nằm liệt ra giường, mệt mỏi mà thở hổn hển.

- Anh Hạn Sâm, em mệt quá!!

- Đây có phải là lần đầu của em đâu.

Lời nói cùng tiếng thở dốc, làm nghe thật khó chịu, cô gái tên Hà Yên lộ ra gương mặt nhăn nhó, chậm bước xuống giường tiến thẳng vào nhà tắm. Dòng nước mát dịu từ vòi sen chảy xuống cơ thể đầy tuyệt hạo của cô, hưởng thụ nó một cách thoải mái.

Tên bạn trai ngoài kia của là Hạn Sâm, hắn là một giám đốc của công ty bất động sản Hạn thị, nếu như hắn không làm chức cao địa vị lớn, tiền sài không hết thì có cho cô cũng chẳng cần.

Cô làm bạn gái hơn một năm rồi, mỗi lần ân ái đều nịnh bợ, nuông chiều cô, còn nếu hắn không có hứng thì đối xử với cô chẳng khác gì một con chó.

Hà Yên quấn chiếc khăn tắm mỏng lên cơ thể mình bước ra bên ngoài, thấy Hạn Sâm đang ngồi trên giường, mắt chăm chú vào màn hình điện thoại không rời.

- Điều gì khiến Hạn Sâm của chúng ta lại nhăn nhó đến thế? Như vậy khiến anh già đi mấy chục tuổi đấy.

Người đàn ông tên Hạn Sâm, lòng mình tức giận bực bội, nói:

- Em xem, giờ lên mạng toàn là vụ đám cưới của Lục Hạo Nghiên và Thẩm Nguyệt Dao, nó diễn ra hơn hai ngày rồi, giờ vẫn còn hot, hỏi thử mấy đám người trên mạng này có rảnh không mà đi bàn tán sân si quài.

- Đó là chuyện của người ta, chính bọn họ còn không cảm thấy phiền vậy tại sao chúng ta lại cáu gắt làm gì?

Hạn Sâm quát lớn:

- Đồ ngu. Chính thằng họ Lục đó khiến mọi bản thảo hợp đồng của tao đều vỡ bỏ, tao suýt chút lụi bại trong tay thằng đó rồi đấy.

Suýt chút lụi bại? Xem ra cô vẫn nên đi tìm một con mồi mới thì hơn, tên Lục Hạo Nghiên kia cũng lợi hại thật, cô cũng muốn ném thử mùi vị đó như thế nào.

- Em có kế rồi!!

- Kế gì?

- Bây giờ không phải anh nên tức giận rồi dùng em thỏa mãn cơn thèm muốn bà trút giận lên người em, chúng ta nên có kế hoạch đánh bại, trong đầu em hiện tại đã có kế, anh muốn thử không?

- Bất kể là kế nào, cũng phải đánh bại cho bằng được tên họ Lục đó!!

...

Sáng hôm sau, Mặt Trời lập ló phía sau chân núi dần dần đi lên, ánh nắng bình minh ấm áp, khởi đầu cho một ngày mới, được đánh thức bởi chiếc báo thức, Nguyệt Dao tắt nó đi, kì lạ chẳng phải tối qua, Hạo Nghiên liên tục hành hạ thân thể cô đến tận mấy lần cơ mà, sao giờ toàn thân sạch sẽ, lại chẳng đau đau nhức nhức như lần đầu cô trao thân cho hắn, có vô lí không chứ?

- Cái tên đó dám dùng rượu để mình say đi, rồi mặc cho anh ta làm gì thì làm, quá bỉ ổi.

- Cái đó chẳng phải do cô tự nguyện uống rồi báo thủ lên giường cùng tôi sao? Với lại vợ chồng nảy sinh quan hệ là chuyện bình thường mà?

Lục Hạo Nghiên mở cửa ra bước vào, tay hắn đang chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn, trông hắn cũng ra dáng tổng tài đi chứ, nhất thời vẻ đẹp của hắn làm cô say mê đến ngẩng người.

Ngón tay hắn búng nhẹ lên trán cô, không ngừng chỉ trỏ đổ lỗi cho cô:

- Này, vẻ đẹp của tôi làm cô say đắm đến vậy à?

Bị hắn búng cái, cô mới chợt hoàng hồn lại, đúng thật là cô bị dung nhan hắn làm cho mê hoặc, đúng là cô đã rủ hắn uống. Còn lên giường chẳng phải do hắn sao?

- Đừng chối bừa, đêm qua tôi biết anh tận dụng tôi say, hại cơ thể này chẳng có chút sức lực nào.

Hắn vẫn thản nhiên:

- Ồ, nếu vậy tại sao không phản kháng lại còn hưởng thụ?

- Tôi...

Cạn lời chẳng muốn đáp trả, cô mặc kệ hắn đi thẳng ra ngoài.

- Tên họ Lục đáng ghét, thừa nhận mình sai ngay từ đầu, nhưng anh ta lại lợi dụng lúc mình say làm chuyện bậy bạ, thật hối hận khi quen anh ta.

Mấy cô người hầu vẫn đang làm buổi sáng, định nói rằng tiểu thư dùng bữa, nhưng Nguyệt Dao lại nhanh chóng nói:

- Tôi không ăn, các người đi mà làm cho anh chàng thiếu gia của các người mà ăn, nhớ nhét hết thức ăn vào miệng anh ta.

Tâm trạng tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài.

- Thiếu phu nhân làm sao vậy? Không lẽ bị thiếu gia chọc giận rồi?

- Thiếu gia hay chọc giận thiếu phu nhân ghê vậy, trước giờ ít ai nổi giận với thiếu gia lắm.

Trợ lý Trương lúc này cũng đã đậu xe trước cửa thấy Nguyệt Dao định lịch sự chào hỏi nhưng đã bị cô bơ đi, không thèm quan tâm.

Phụ nữ khi tức giận thật đáng sợ!

Lục Hạo Nghiên đi ra, nhìn thấy cô mà bất mãn, làm chuyện đó là chỉ bình thường với những cặp vợ chồng khác, không lẽ cô ấy vẫn chưa chấp nhận Hạo Nghiên là chồng cô sao?

- Tên họ Lục chết tiệt, anh ta lại không nghĩ đến mình sao, chơi cái gì cũng vừa vừa thôi chứ, nhưng... sáng nay mình lại không hề có bất kì cơn đau nào cả, nếu anh ta làm thật ròi chữa khỏi cho mình, mình trách mắng liệu có bất công quá không?

- Bất công đấy cô em à...

Cô đang lẩm bẩm trong miệng mình, thì có vài tên đàn ông núp trong góc hẻm tối, mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng Mặt Trời không thể chiếu qua góc hẻm đó được. Bọn chúng đi ra, một gã vạm vỡ cao to, hai gã còn lại trông cũng bình thường, chỉ có một điểm chung duy nhất là bọn chúng rất hung tợn.

Bọn chúng tiến đến lại gần cô, cố gắng ép cô vào góc hẻm tối tăm kia, biết được cái kế của chúng nó, lập tức từ bộ mặt nhăn nhó sang yêu kiều, dịu dàng hẳn, mọt sự nũng nịu của cô, từ từ gỡ từng nút áo, hành động của Nguyệt Dao khiến cho bọn côn đồ khá bất ngờ nhưng trong đôi mắt cũng ánh lên sự thèm khát, nhân lúc bọn chúng lơ là mất cảnh giác vì cảnh sắc gợi cảm sắp hiện ra, cô nhanh tay lấy viên gạch gần đó đập thẳng vào đầu của tên cầm đầu trong số đó.

Dòng máu đỏ từ phía đầu tên đó tuôn ra, vẻ mặt tức giận thuận tay định tát lấy cô, nhưng nhanh chóng tránh né cái tát ấy kịp thời.

- Mẹ mày, dám đánh ông đây, tao cho mày biết thế nào là lễ độ!! Bọn bây mau giữ nó lại.

Bị hai thằng đàn ông hung dữ nắm chặt lấy cánh tay cô, một cô gái bé nhỏ làm sao thoát được ba gã khổng lồ này, giãy giụa không được, hét lên càng không, bởi bọn chúng giữ cô quá chặt, không lẽ chết trong tay bọn chúng thật sao?

Những gã đó liền lấy một chiếc khăn trắng, được tẩm bởi thuốc mê, biết bản thân đang hiểm nguy, cô ra sức giãy giụa nhưng không đấu nổi hai tên này, rồi chiếc khăn đó được dán chặt lên mũi cô, không thể nín thở lâu được, hít vào và mọi thứ tối om đi, hai mắt cô nhắm lại, đầu gục xuống.

Cô đã ngất!