Rất nhanh đã đến sáng chủ nhật hôm ấy, phải mất hơn canh giờ đồng hồ để chuẩn bị. Đây là một buổi gặp mặt thì phải tạo cho đối phương có ấn tượng tốt với mình.
Thẩm Nguyệt Dao khoác cho mình một chiếc áo sơ mi trắng thắt trên ngực một chiếc nơ xinh, kèm theo chiếc váy jean ngắn hơn đầu gối một chút, trông rất xinh xắn. Đôi tay thon trắng đưa ra sau đầu, túm gọn hết cả tóc và cột cao lên, khẽ đeo thêm chiếc kẹp nhỏ.
Trông Thẩm Nguyệt Dao bây giờ giống như sinh viên đại học năm nhất, mặc dù cô đã tốt nghiệp hơn hai năm rồi. Outfit này thật nhẹ nhàng, thật xinh xắn, thật thuần khiết như nữ sinh.
Mặc lên người bộ đồ này ai có thể nghĩ được cô là tiểu thư nhà họ Thẩm cơ chứ.
Thẩm Nguyệt Dao hít một hơi thật sâu, từ tốn bước nhẹ ngàng rời khỏi căn phòng mình. Ra đến cửa chính rộng lớn, cô nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của cha mẹ, cô liền gọi vệ sĩ hỏi:
- Cha mẹ tôi đâu rồi?
- Dạ lão gia và Thẩm phu nhân đã đến công ty từ sớm rồi ạ.
Cô đảo mắt một vòng, trầm ngâm một lúc rồi cũng cất bước đi.
- Tiểu thư, tôi đưa cô đi.
- Không cần đâu tôi tự đón xe buýt. Tôi muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường thế nào.
Chàng vệ sĩ kia không nói nên lời, thật bối rối cho cô chủ nhỏ của mình, cuộc sống giàu sang phú quý lại không thích, lại đi trải nghiệm cuộc sống thường dân. Với lại tiểu thư ra ngoài với bộ dạng như nàng nữ sinh kia, có thể khiến mọi người sẽ hiểu nhầm.
Thẩm Nguyệt Dao chạy đến chỗ chờ xe buýt, chiếc xe buýt từ đằng xa chạy dần đến, dừng trước người cô, đây là lần đầu đi như thế này, khiến cô có chút phấn khích như đứa trẻ lên ba.
Nhìn thấy khách bọn họ quẹt thẻ, cô cũng bắt chước làm theo, không ngờ rằng nó lại rẻ đến thế. Lựa đến một chỗ trống, nhưng không hề có, tuy không gian xe có hơi chật chội nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cô phấn khích không thôi.
Tay phải cô đặt trên khung giữ khi đứng, tay trái cô cầm chiếc điện thoại, không ngừng rời mắt khỏi nó.
Hai người hẹn nhau tại nơi đó vào mười lắm giờ chiều, hiện tại chỉ chỉ còn ba mươi phút nữa.
- Khoảng thời gian còn khá lâu để đến cuộc hẹn.
Cảm giác hồi hộp xen lẫn vui khôn xiết hòa lẫn vào tâm hồn cô, nhưng nó lại bị xóa tan khi một cái gì đó chạm vào m.ô.n.g cô.
"Là...là bàn tay của ai đó..."
Sự sửng sờ bắt đầu hiện rõ lên khuôn mặt cô, Nguyệt Dao khẽ liếc mắt ra sau lưng mình, một bóng người đàn ông cao to đang đứng sát vào người cô, hắn lại tiếp tục giở trò đồi bại đó, vừa lúc đó xe cũng dừng hẳn, cô tí tấp quay mặt lại, dáng người cao lớn ấy đã nhanh chân xuống xe, và thay vào đó là một chàng trai khoác lên mình một bộ vest đen trông lịch thiếp vô cùng. Ánh mắt vô cùng dịu dàng nhưng lại cũng rất lạnh giá, khuôn mặt tuyệt hảo vô cùng, từng đường cong đều được hoàn hảo đến tuyệt đối.
"Không ngờ rằng trên thế gian này vẫn tồn tại một người đàn ông hoàn hảo về nhan sắc đến như vậy, nhưng tích cách có hơi quái dị ghê gớm vô cùng."
Một giấy trước cô còn bị mê hoặc bởi nhan sắc của loại đàn ông này, một giây sau thì chợt bừng tỉnh, nhanh chân giẫm lên giày của người ta, chàng trai đó bị giẫm phải làm cho ngơ ngác, trước khi rời khỏi đó Thẩm Nguyệt Dao còn phán lấy một câu ập thẳng một bầu trời đạo lí lên người anh chàng đó:
- Đáng đời, cho chừa cái thói làm tật nữ nhân!!!
Để lại một cái sự ngỡ ngàng từ khuôn mặt điển trai ấy, giống như rất là vô tội.
- Bị con gái nhà người ta trách lầm rồi đấy. Cái này quả là một cái duyên.
...
Thẩm Nguyệt Dao chạy đến công viên lớn nhất của thành phố IER, ngồi tựa lưng vào hàng ghế đá, thở hổn hển. Mồ hôi đã ướt đẫm trên trán cô, bay đi cái lớp phấn trắng cô đã chuẩn bị từ lúc trước.
Lúc này điện thoại cô lại có thêm tin nhắn mới:
"Anh đến rồi, cho anh biết em đang diện đồ gì? Để biết mà tìm em."
Dù vẫn còn đang hoảng loạn chuyện lúc nãy, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại rồi từ tốn đọc dòng tin nhắn mà người bên kia gửi qua.
Không hiểu sao nó làm cô cảm thấy yên tâm hơn hẳn, phải chăng là sự tinh tế, ga lăng? Hay là cảm giác của cô dành cho người đàn ông đó?
- Xin chào cô bạn nhỏ...
Một giọng nói trầm thấp vừa quen lại vừa lạ vang lên ngay sau lưng Thẩm Nguyệt Dao, lập tức quay lưng lại, một chàng trai hoàn hảo về độ nhan sắc hiện ra trước mắt cô, người mà làm cô đến nổi hồn mê ý loạn.
Đó là người đàn ông đã giở trò xấu xa với cô trên chiếc xe buýt ấy...
Ánh mắt cô như sáng cả lên. Không thể tin nổi vào mắt mình, đó thật sự là người bạn trai qua mạng mà cô quen hay sao?
Để chắc chắn cho câu trả lời của mình đã định sẵn trong đầu, cô đã hỏi thêm một lần nữa, giọng nói có hơi run run vì sợ câu trả lời từ phía người ấy sẽ làm cô có chút hoảng:
- Anh....anh là Lục Hạo Nghiên?"
Người đàn ông đó gật đầu rồi bước tới dần chỗ cô, hai tay hắn cho vào túi quần trông rất ngầu lòi, khí chất cao ngạo, lạnh lùng, gương mặt ảm đạm, này rất giống trong những bộ tiểu thuyết mà cô đã từng đọc qua.
Hắn đã bị cô đạp chính phải là Lục Hạo Nghiên, là người bạn trai qua mạng của cô và còn là tổng tài nổi tiếng gần đây, cảm thấy bất an và vô cùng hoảng hồn khi không tin vào mắt mình, ai ngờ rằng đó lại chính là tên tổng tài vô liêm sỉ này.
"Không phải các tác giả đều lấy hình tượng "mỹ miều" từ người đàn ông vô duyên vô cớ này chứ?"
Thẩm Nguyệt Dao cười cho có lệ, mắt cô liên tục chớp, rồi cơn bình tĩnh nhanh chóng trở lại, giọng điệu vẫn hơn run:
- Anh....anh chính là người đã giở trò với tôi lúc nãy...
- Giở trò? Tôi chưa từng giở trò với cô, chỉ là hiểu lầm.
Khuôn miệng khẽ nhấp, gương mặt bỗng chốc nhăn lại, dường như rất tức giận cho hành động của Thẩm Nguyệt Dao khi nãy.
- Chẳng phải anh đã sờ và m.ô.n.g tôi sao?
Lục Hạo Nghiên phì cười, ngồi xuống cạnh cô, tư thế hắn thản nhiên, vẫn trả lời cô một cách đầy tự tin:
- Đó không phải là tôi mà là một người đàn ông khác, hắn là một người nhỏ con hơn tôi nhiều, đừng lo tôi đã cho người bắt hắn, sẽ nhanh chóng đến đồn cảnh sát thôi.
- Tại sao tôi phải tin anh chứ?
- Vì tôi là bạn trai của cô, là Lục Hạo Nghiên, tổng tài tôi đây bây giờ chính thức là hoa đã có chủ, cô là bạn gái của tôi, là tiểu thư của Thẩm gia.
Lời nói phát ra đầy tự tin, khí chất vẫn cao ngạo, hóa ra hắn đã biết thân phận của cô rồi, nhưng không lý nào một tên tổng tài như hắn lại đi hẹn hò qua mạng cơ chứ.
- Tôi cũng như cô, một tiểu thư lại đi xe buýt, một tổng tài lại đi xe buýt, lại còn hẹn hò qua mạng trong khi bao nhiêu nam nhân, nữ nhân vây quanh, nhưng vẫn tìm chân ái cho mình, đó là duyên phận của hai ta.
Ánh mắt ngỡ ngàng, tâm trạng rối ren chẳng biết nói gì, ôi trời hắn đang giảng dạy cô như một giáo viên đấy. Một sự hiểu lầm, một chút đạo lí, một chút sai lầm của bản thân đã đưa cô sa vào cái tình yêu ngây ngất này.