Thẩm Nguyệt Dao thở hắc ra một hơi, không trả lời, vội lấy ly rượu từ người phục vụ mà uống cạn.
Chu Tào Anh thấy vậy định cản nhưng bị cô chặn lại, uống xong, đầu óc cô mơ hồ nói:
- Rượu này hơi ngọt đấy, nhưng sao nó nhanh say thế?
Tào Anh nhìn lấy cô mà bất lực nói:
- Chị gái à, do tửu lượng chị kém quá đấy.
Chu Nhất Lang ở phía xa chứng kiến cô em gái mình cùng với người con gái khác, hắn rất mừng vì nhỏ em mình cuối cùng cũng chịu nhận một ai đó làm bạn, bởi bản tính của Chu Tào Anh rất bướng, không thích người khác chơi cùng, bây giờ lại chủ động làm bạn khiến hắn rất vui trong lòng.
- Tào Anh, chị nói em nghe, cái bộ tiểu thuyết đó chị mất công sức mà viết nên, em nhất định phải ủng hộ chị ấy.
Chu Tào Anh gật gật đầu, ôm lấy Nguyệt Dao mà mỉm cười. Cô chưa bao giờ vui đến thế, hầu như sinh nhật cô đều thế này, bây giờ có sự xuất hiện của Nguyệt Dao, hơn nữa là tác giả của bộ truyện mà cô yêu thích, còn gì hạnh phúc hơn trên đời này nữa.
Nhưng cô lại có một cảm giác bất an, như ai đó đang nhìn chằm chằm vào phía họ, trong khi các khách mời nơi đây đều ăn uống vui vẻ, trò chuyện lẫn nhau, thỉnh thoảng đến chúc mừng cô thôi. Và cô nhận ra được rằng ánh mắt đầy sát khí đó là chồng của Nguyệt Dao, Lục Hạo Nghiên.
Nãy giờ cô và Nguyệt Dao cứ ôm ấp lẫn nhau, Nguyệt Dao thì mới có ly rượu mà say bét nhè, cũng không trách được Nguyệt Dao, do rượu này mạnh quá cùng với tửu lượng cô chị kém nên dễ say là chuyện bình thường.
Nhưng Tào Anh cũng phải bật cười, vì Lục Hạo Nghiên lại đi ghen với mình, cô là con gái kia mà? Gái với gái ôm nhau là chuyện lẽ đương nhiên thôi.
Lục Hạo Nghiên tiến tới, một tay kéo Thẩm Nguyệt Dao về phía hắn, đôi mày hắn cau lại, dường như đang kìm nén cơn ghen trong lòng hắn. Ngữ điệu lời nói của hắn như đang dọa người khác:
- Vợ tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về, Chu tiểu thư có ý kiến?
Chu Tào Anh khẽ nuốt nước bọt, vội nói:
- Tôi làm gì có ý kiến, chỉ là Dao Dao nãy giờ cứ ôm chặt lấy tôi, Lục thiếu gia cũng nhìn thấy rồi đó.
Cô ít khi tiếp xúc với người đàn ông này, nhưng mỗi lần tiếp xúc là tim mạch cứ đập nhanh, cũng chẳng hiểu vì sao nữa.
- Dao Dao?
Chu Tào Anh cười trừ rồi quay lưng đi thật nhanh, tránh được hắn càng xa càng tốt thì hơn.
Lục Hạo Nghiên nhìn xuống Thẩm Nguyệt Dao, lúc này cô đã say bét rồi, đầu dựa vào ngực hắn, ngủ đi. Hắn bế cô lên, nhưng trước khi rời đi, hắn vang giọng:
- Chúc Chu tiểu thư sinh nhật vui vẻ! Không còn gì nữa, Lục Hạo Nghiên tôi đây xin phép về trước.
Nói rồi, hắn bế cô thật nhanh mà rời đi, bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía họ, đặc biệt là các quý cô, tiểu thư, họ không ngừng than trách trong lòng tại sao mình không tiếp cận với Lục Hạo Nghiên sớm hơn, nếu như chiếm được trái tim của người đàn ông đấy sớm hơn thì tốt rồi. Dĩ nhiên là Hà Yên đang dùng ánh mắt tức giận, cô cắn chặt môi, vì bữa nay đến đây mà chẳng làm được tích sự gì.
Hắn bế cô ra xe, cô lúc này ngủ mà không biết trời đất là gì, hắn cởi áo ngoài khoác lên cho cô.
- Đi thôi!
Trương Dựt An bên trong xe gật đầu rồi khởi động xe chạy đi.
Đến nhà, hắn tiếp tục bế cô vào, ra hiệu cho Trương Dựt An trở về.
Ân cần, chu đáo và tỉ mỉ mà tắm rửa, thay đồ cho cô, đặt cô trên giường, lấy nước chanh mật ong đã pha sẵn đưa vào miệng cô, uống xong, hắn nhìn cô mà thở dài.
Ánh mắt ghen tuông, tức giận khi nãy cũng không còn, thay vào đó mà dịu dàng hẳn đi, vuốt nhẹ mái tóc cô, hắn cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm:
- Bảo bối, hôm nay em làm anh hơi ghen rồi đó, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như chú cừu non của em, anh không ngại là sói để mần thịt em đâu, coi như là quà chuộc lỗi.
Thẩm Nguyệt Dao nằm trên giường khẽ động đậy, miệng cô cũng khẽ mở, như đang nói mớ:
- Anh cũng...làm em...ghen đó thôi!
Lời nói nhỏ thì thầm lại vào tai hắn, hắn cũng nghe rõ, khóe môi cong lên, một nụ cười hiện ra đầy vẻ đắc ý:
- Vậy em ghen bằng anh không?
Đột nhiên Nguyệt Dao ngồi bật dậy, dụi dụi con mắt mình một hồi rồi cũng mở mắt nhìn lấy hắn, nhưng trong người vẫn còn mang hơi say của rượu, nên nhìn có vẻ chưa được tỉnh táo.
- Em đi với con gái, gái với gái ôm nhau là bình thường, đã vậy Chu Tào Anh lại nhỏ hơn em, lại còn là fan của em, dành sự tôn trọng cho nhau là chuyện bình thường thôi mà.
Cô nói xong nằm gục xuống giường, hai tay dang ra, như muốn tiếp tục ngủ.
Lục Hạo Nghiên cau mày, bàn tay đang vuốt tóc cô vợ nhỏ cũng dừng lại, ngữ điệu êm ái nhưng cũng hơi khó nghe:
- Vậy lỡ cô ta cướp luôn em thì sao? Có khi hai người chơi bách hợp luôn thì sao?
Thẩm Nguyệt Dao lại nói khẽ:
- Anh điên!! Em không phải người như thế, em còn tưởng...còn tưởng anh với Chu Tào Anh liếc mắt đưa tình với nhau nữa đấy.
Giọng nói như một đứa trẻ làm nũng, khóc thút thít trong khi một giọt nước mắt cũng không hề rơi, Lục Hạo Nghiên phì cười:
- Được, đều là do hai ta, là hai ta sợ mất nhau nên mới ghen tuông vô cớ như thế, là vì yêu nên mới như thế. Ngủ đi, anh ôm em.
Hắn thả người cô ra, nằm xuống cạnh cô, tay hắn vòng qua người cô, trong một khắc đã ôm cô trọn vào lòng mình, nhưng cô nào chịu ngoan ngoãn, được hắn ôm lấy, cô khẽ đưa tay lên mũi hắn, làm cho Lục Hạo Nghiên nhột nhạt từ phía đầu mũi.
Chính Thẩm Nguyệt Dao cũng không biết bản thân lại như vậy, là do say hay là thật sự cô muốn điều đó?
Lục Hạo Nghiên không nhịn được mà đè cô ra, nói:
- Bảo bối, anh đã cố kìm chế mà em lại khiêu khích anh, em muốn anh là sói thật sao?
Nguyệt Dao không nói gì, mắt cô hiện tại đã nhắm, nhưng trong cơn say cô vẫn có thể nhận thức rõ là mọi chuyện đang diễn ra như thế nào.
Phút sau, cô mới mở miệng:
- Không! Đêm nay em sẽ là sói, anh cứ là con cừu ngoan ngoãn đi.