Từng giọt mưa bắt đầu nhỏ xuống, sau đó là một trận mưa ào ào, mưa như xối xả, đằng xa là tiếng còi của xe cứu thương, nước mưa tuôn vào mặt hắn nhưng hắn không quan tâm, bế lấy cô chạy thật nhanh về phía xe cứu thương.
Chiếc xe chạy đi, còi hú lên vang inh ỏi, hắn nhìn chiếc xe chạy đi mà lòng không khỏi day dứt, nước mắt nước mũi của hắn hòa vào dòng mưa xối xả, hắn không còn la hét, gương mặt bơ phờ nhìn lấy xe đang chạy xa dần.
Tai nạn ấy là lỗi do hắn, tại hắn không bảo vệ cô chu toàn, tại hắn đến quá muộn, nếu như hắn có thể đón cô từ khi xong việc, từ chối lời năn nỉ của cô, thì chuyện thương tâm này có xảy ra không chứ?
Hắn chạy lên xe mình rồi nhanh chóng lao đến bệnh viện.
- Alo mẹ à? Vợ con có chuyện rồi, con gửi địa chỉ bệnh viện cho mẹ, mau nhanh đến đó đi ạ.
...
- Alo mẹ vợ à? Vợ con có chuyện rồi, con gửi địa chỉ bệnh viện cho mẹ, mau nhanh đến đi ạ.
- Lục Hạo Nghiên, có chuyện gì với Thẩm Nguyệt Dao vậy?
- Nhanh đến đi ạ.
...
Lục Hạo Nghiên đang tựa đầu vào tường, hắn ngồi trên dãy ghế chờ bệnh của phòng cấp cứu, nhắm mắt lại mà suy nghĩ. Cả người hắn thì ướt nhèm, nước từ trên người hắn mà nhỏ xuống đong đong, bây giờ hắn không biết phải làm gì nữa, vợ mình đang hấp hối trong đó, mình ngoài này chẳng làm gì được, bản thân hắn bây giờ là người cảm thấy có lỗi nhất, tất cả là tại hắn.
Bỗng ai đó lau nhẹ gương mặt đang ướt bởi nước mưa, lau rất nhẹ nhàng, rất giống vợ mình, Thẩm Nguyệt Dao cũng hay lau cho hắn như vậy, và hắn cũng làm lại như thế với cô, hắn mở mắt ra, nhưng người trước mắt hắn khiến hắn thất vọng, là Hà Yên.
- Anh á, có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng phải lo cho bản thân trước, không thì lại cảm lạnh khiến em lo lắm đấy.
- Tránh ra, đừng chạm vào người tôi với đôi bàn tay đã thuê người dính máu của cô.
Hà Yên nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu gì, nói:
- Anh sao thế? Em có làm gì đâu chứ? Gì mà máu me gì ở đây, Thẩm Nguyệt Dao giờ chưa biết sống chết ra sao, anh vì vậy mà hóa điên rồi à?
Lục Hạo Nghiên đứng dậy quát lớn, hắn chỉ thẳng tay vào mặt cô:
- Ba cái trò mèo cô bộ tôi không biết sao? Đừng ở đó mà thảo mai, cút...
- Lục Hạo Nghiên, con bình tĩnh lại.
- Bình tĩnh nào.
Vừa hay, cha mẹ của Lục Hạo Nghiên và cha mẹ của Thẩm Nguyệt Dao vừa chạy tới, Lục lão và Thẩm lão phải ngăn Lục Hạo Nghiên lại, nếu không hắn sẽ đánh Hà Yên.
Bà Hạ Châu lại nói với Hà Yên:
- Cô đi đi, con trai tôi tức điên lên là cô không chạy thoát được đâu.
Âm điệu của Lục phu nhân vô cùng khí phách, gương mặt chán ghét nhìn lấy cô, Hà Yên mím chặt môi, ôm cục tức này mà rời đi.
Đã không chiếm lấy trái tim của Lục Hạo Nghiên được, bây giờ chẳng thể lấy được cảm tình của cha mẹ hắn, khiến cô vô cùng bực bội.
Nhưng liệu những lời Lục Hạo Nghiên nói lúc nãy có thật sự đúng?
Bác sĩ lúc này đã ra, vẻ mặt vô cùng buồn bã lại lo lắng nói:
- Hiện giờ thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh lại được, tình trạng mất máu quá nhiều, ở đây ai cùng nhóm máu hãy đi theo tôi.
Cha của Nguyệt Dao là Thẩm Từ Minh vội đi theo bác sĩ, ba người còn lại chỉ thở dài chậm rãi ngồi xuống dãy ghế. Riêng Lục Hạo Nghiên vẫn không thể giữ được bình tĩnh, mẹ của Nguyệt Dao là Thanh Ân thấy vậy, mím chặt môi, nãy giờ lời lẽ bà giấu trong lòng cuối cùng cũng nói ra, đi lại tát thẳng vào mặt Hạo Nghiên.
Lục Hạo Nghiên vẫn mơ hồ nhìn bằng ánh mắt khó hiểu với mẹ vợ mình, thấy sự việc tồi tệ tiếp tục xảy ra, bà Hạ Châu lại khuyên can.
- Chị sui, sao lại đánh con trai tôi? Có gì bình tĩnh, từ từ nói chuyện.
- Nói chuyện? Hai người xem nó có xứng đáng là một người chồng không?
Ánh mắt căm phẫn của Trần Thanh Ân thật khủng khiếp, bà nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, trong khi hắn vẫn đang thở hổn hển, chưa kịp hoàng hồn, mẹ vợ hắn lại nói tiếp vơi giọng điệu tức giận:
- Cậu hỏi xem, cậu đã nói sẽ bảo vệ con gái tôi, vậy cậu đã làm được chưa? Con bé thật bất hạnh khi có thằng chồng tồi như cậu, từ đầu cậu ép hôn nó, bọn tôi một phần yên tâm giao phó con bé cho cậu, vậy mà có việc bảo vệ nó cậu cũng làm không xong, nó đang hấp hối không biết sống chết ra sao, có mệnh hệ gì cậu gánh hết trách nhiệm này không?
- Cậu là một người chồng không có trách nhiệm!!!
Bà Hạ Châu bên cạnh liên tục khuyên ngăn, Lục lão không nói gì bởi Thanh Ân nói đúng quá mà, Lục Hạo Nghiên chỉ biết cúi gầm mặt xuống, hai mắt hắn đỏ nhòa như muốn khóc, nhưng tài nào vẫn không khóc được, Trần Thanh Ân vừa nói vừa chỉ tay, bà ấy khóc nấc lên, liên tục đang vào người của Hạo Nghiên.
- Chị sui, được rồi.
- Các người buông tôi ra!!!
- Cậu cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa, cút...
Thấy hắn vẫn không chịu rời đi nửa bước, Trần Thanh Ân tiếp tục:
- Nếu cậu không đi, tôi đi.
- Mẹ! Con đi, con đi...xin lỗi...
Hắm lúc này mới lên tiếng, cuối cùng cũng chịu bước đi, bà Hạ Châu không nỡ nhưng bị Lục lão ngăn lại, bây giờ cứ để cho hắn được một mình.
Lỗi vốn dĩ đâu phải do con trai mình, đó chỉ là tai nạn mà thôi. Là tai nạn mà thôi.
Nhưng hắn lại nghĩ khác, sau câu nói của mẹ vợ, hắn lại càng chắc chắn rằng là lỗi do mình, tại mình mà Nguyệt Dao mới như thế. Tất cả là tại mình.
Hắn đến bên thành cầu, cơ thể hắn từ từ tuột xuống, tay hắn nắm chặt lon bia, một hơi uống hết, hết lon này lại qua lon khác, khóc giờ cũng không khóc được, cười cũng không cười được, giờ hắn mới biết rối loạn cảm xúc là như nào.
Nhớ lại những câu nói của mẹ vợ, hắn càng đau lòng hơn thế nữa.
"Cậu là một người chồng không có trách nhiệm!!''
"Con bé thật bất hạnh khi một thằng chồng tồi như cậu."
Hắn hét lớn lên, trút hết bao buồn bực, giọng hắn đã khàn đi, cổ họng đau rát không ngừng.
- Thẩm Nguyệt Dao...Thẩm Nguyệt Dao...vợ ơi anh xin lỗi.
Trời tối tăm không hề lấy một ngôi sao, vài tiếng chớp, tiếng giông vang lên, mưa nãy giờ vẫn chưa hề tạnh, từ khi Nguyệt Dao vào viện đến giờ, dòng nước mắt hòa vào nước mưa, người đi đường qua lại chẳng hề để ý đến hắn, đằng xa là bóng người của Trương Dựt An, trợ lý của Lục Hạo Nghiên, nhìn hắn với đôi mắt đây thương tâm, lòng trợ lý Trương cũng chua xót thay cho hắn.
- Lục tổng, chuyện này vốn dĩ không phải do anh, tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này, lấy lại công bằng cho anh.